Cuộc đời lắm sự bất ngờ, đôi khi vì một quyết định sai lầm nào đó mà ta sẽ phải nhận kết cục ngang trái.
Và tôi đã thấm thía triết lý trong câu nói trên.
Chiều, Phó Hiểu Hàn khoác túi đi đâu mất dạng, trước khi đi còn không quên mỉm cười với: “Mèo ngoan ở nhà chờ anh về nhé!”
Không chờ!
Cậu là ai mà bắt tôi chờ hả?
Tôi thấy mèo nhảy từ trên cao xuống không chết, muốn bắt chước nó tìm để tìm đường thoát thân nhưng với thân hình nhỏ xíu cộng với chứng sợ độ cao vốn có, tôi nhìn khung cảnh ngoài ban công mà lòng không ngừng cảm khái.
Lỡ nhảy xuống mà đăng xuất luôn thì sao nhỉ?
“Mèo kìa, mèo kìa.”
“Đâu?”
“Đó! Con mèo vàng đứng ở ban công kìa.”
Tai của mèo cực thính, giọng của hai tên con trai lọt vào tai khiến tôi thấy kiêu hãnh lạ thường. Quả nhiên, dù bị biến thành mèo bình dân tôi cũng không cách nào che giấu được khí chất của mình. Tôi cong đuôi, vểnh tai, mắt lấp la lấp lánh. Đối phương càng thêm phát cuồng, không ngừng thu hút sự chú ý của tôi.
“Mèo ngoan, xuống đây.”
“Nào, xuống chơi với bọn anh nào.”
Chà chà, có hai người đỡ, tôi phi xuống chắc cũng không tới nỗi ngắc ngứ đâu nhỉ?
Tôi kêu “meo” lên, giang móng mèo lao xuống khỏi ban công. Trong lòng không ngừng ngửa cổ cười đắc chí, cuối cùng cũng không cần phập phồng lo sợ bị Phong Hiểu Hàn trả thù nữa rồi. Nhưng khi vừa được hai tên kia bế lên, tôi lập tức hối hận không thôi. Bởi một tên không biết lấy từ đâu ra bọc nilon đen bẩn thỉu, nhét tôi vào bên trong rồi buộc chặt miệng túi.
Tối tăm và ngột ngạt, chỉ hai điều này cũng đủ khiến tôi phát điên lên. Tôi la hét, giãy giụa, quơ quào trong bất lực tột cùng. Hai gã trai mới nãy còn dịu dàng dụ dỗ giờ đã lộ bộ mặt thật.
“Ha ha, bán con mèo này đi cũng được vài trăm nhỉ.”
“Chưa chắc. Cái thằng kia hay ép giá lắm, nói không chừng chỉ được vài chục.”
Chúng nó muốn bán tôi? Bán đi đâu?
Nhà tôi không nuôi thú cưng, song, trước đây khi còn ở trong khu tập thể, vài gia đình thi thoảng lại bị mất chó mèo. Hầu như bị bắt mất, và hiển nhiên chúng không thể nào trở về nữa. May mắn thì được bán cho chủ khác, xui xẻo thì bị bán vào quán nhậu.
Tôi rất sợ! Càng thêm điên cuồng cố gắng xé rách chiếc bọc nilon. Nhưng trong thân thể con mèo ốm nhom, yếu ớt, tôi nhận ra bản thân vốn không thể thoát khỏi tay hai tên này. Tôi bỗng nhớ đến Phong Hiểu Hàn, nhưng hiện tại hắn biến đâu mất tăm mất tích, chẳng biết khi nào mới trở về.
Không lẽ tôi chỉ có thể bó tay chịu trói? Cam tâm bị người ta bán đi vậy sao?
“Hai người đang làm gì vậy?”
Giọng nói này?
“Meo! Meo meo!”
Tôi cực kỳ biết ơn thính giác nhạy bén của loài mèo, chỉ một câu mà tôi dám khẳng định đối phương chính là Phong Hiểu Hàn.
“Bên trong… là mèo?”
“Mèo hoang thôi. Ồn quá nên chúng tôi mang đi chỗ khác ấy mà.”
“Meo meo meo!”
Chúng nói dối! Chúng muốn bắt cóc tôi đó!
“Mở túi ra!”
Ngon mở ra xem, bà muốn dùng bộ móng này vả cái bọn bất lương này chết tươi mới hả dạ. Nhưng đối phương ngập ngừng không muốn mở. Tôi lo sợ không biết Phong Hiểu Hàn có cứu tôi không. Chung quy, tôi chỉ là con mèo ất ơ đâu đó mà hắn mới nhặt về, chưa có tình cảm chủ tớ thắm thiết. Hơn nữa, họ có tới hai người, liệu Phong Hiểu Hàn có bất chấp tất cả chìa tay ra cứu tôi không?
Tôi không dám chắc.
Lý trí trả lời là không, nhưng con tim lại mong mỏi một đáp án khác.
“Meo~”
Tôi cảm giác bản thân đang bị rơi xuống, bên tai không ngừng vang lên tiếng đánh đấm, ẩu đả. Thôi xong! Phen này cái tên Phong Hiểu Hàn kia chơi ngu rồi. Chắc bị đánh cho mềm xương, tôi thì vẫn bị chúng nó mang đi thôi.
Tự nhiên tôi thấy tội nghiệp cho Phong Hiểu Hàn.
Mới mặc niệm có một phút mà túi bóng được mở ra, ánh sáng ùa vào khiến tôi thấy hơi chói. Gương mặt đẹp trai ngời ngời của người nào đó chìa vào, tôi chớp mắt nghiêng đầu.
Hắn… không sao ư?
Phong Hiểu Hàn bế tôi ra khỏi túi, quay sang lạnh lùng nhìn hai tên đang nằm lăn lộn trên đất: “Cút cho tao!”
Ôi! Ngầu quá xá!
Trời ơi, tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn bao giờ. Khoan, lẽ nào khi nãy… tiếng đánh đấm kia là do Phong Hiểu Hàn đánh bọn họ ư?
Một chọi hai mà hạ đo ván trong vòng mấy phút?
Tôi bất giác nhớ lại bộ đồ võ Taekwondo và đôi bao tay đỏ treo trên gác, không lẽ… Phong Hiểu Hàn thực ra là cao thủ trong truyền thuyết ư?
Đang nghĩ ngợi thì mông nhỏ của mèo tôi bị hắn vỗ mấy cái: “Hư lắm! Đã bảo bé ở nhà rồi, tại sao vẫn chuồn đi?”
“Nghịch ngợm! Hôm sau có tin anh nhốt cưng trong tủ không hả?”
Giọng điệu nửa mắng nhiếc nửa cưng chiều kia khiến tôi nhất thời choáng váng. Nhưng sau sự việc khi nãy tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không trốn đi nữa. Phong Hiểu Hàn không thể nào ngờ được con mèo hắn nhặt về chính là người đã bắt nạt hắn gần hai năm nay. Thời điểm này người tôi có thể nương tựa duy chỉ có hắn mà thôi. Chí ít ở đây có nhà, được cho ăn cho uống, còn có tên ngốc võ công đầy mình kia bảo vệ, không ai dám bắt nạt tôi hết!
“Lần sau còn dám trốn đi chơi, anh nhốt cưng vào tủ.”
Phong Hiểu Hàn bế tôi vào nhà, ân cần xem khắp người có bị thương hay không. Ơ ơ, tên Phong Hiểu Hàn kia, tay cậu để ở đâu vậy hả?
“Không biết cưng là mèo đực hay mèo cái nhỉ? Để xem xem.”