Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 46: Bị tình địch vuốt ve





Tôi nhìn chằm chằm Cửu An, có chút hoài nghi về cuộc đời. Tôi lại chạm mặt kẻ thù rồi! Nếu nói không hận Cửu An là nói xạo. Vì suy cho cùng tôi ra nông nỗi này cũng một phần do cô ta hại. Cô ta lấy ảnh uy hiếp tôi. Còn đưa tôi cây bút có phao thi, hại tôi phải học bổ túc hai năm. Trong khi tôi chật vật kiếm đường sống, cô ta nhàn nhã cùng Phong Hiểu Hàn đi ra nước ngoài, được ăn học tới nơi tới chốn, sống hạnh phúc đến thế!

Nếu ngày đó tôi cũng thi đậu tốt nghiệp, vào được trường Đại học nào đó, có phải cuộc sống sẽ khác hơn không?

Tôi không bao giờ biết được.

Phải lao ra đời sớm thì mới hiểu trường học đẹp đẽ đến mức nào. Đổ mồ hôi, sôi nước mắt, chịu đựng những lời cay đắng chỉ để đổi lấy tiền bạc, gắng gượng từng ngày để cuộc sống dễ thở hơn. Không thể tùy hứng, ngang tàng như thời còn đi học được.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Cửu An, trong lòng tôi lại dâng lên nỗi tự ti. Từ hồi còn đi học, cô ta đã là nữ sinh xuất chúng, gần như là hình mẫu hoàn mỹ khiến nhiều người ngưỡng mộ. Tôi đứng cạnh cô ta có khác gì vịt đứng cạnh thiên nga?

Quê mùa, thô tục, giàu lên rồi vẫn không gột rửa được lớp bùn lấm lem. Mãi mãi không thể có khí chất của thiên kim tiểu thư thực thụ.

Tôi lơ đi, cứ nghĩ tới sau khi hại tôi thê thảm Cửu An vẫn còn thể thản nhiên sống vui vẻ, hạnh phúc cạnh Phong Hiểu Hàn là tôi khó chịu trong lòng.

Tôi muốn trả thù cô ta!

Tôi muốn cào nát bản mặt dối trá kia ra.

Cửu An đã phát hiện ra tôi. Cô ta chớp mắt mấy cái rồi nhào đến vuốt ve: “Ôi, Hiểu Hàn cũng thật là! Thích mèo đến thế ư? Về nước chưa được bao lâu đã nuôi mèo rồi.”

Cô ta sờ lông, sờ bụng tôi: “Không phải định bỏ lại Gà Rán đấy chứ? Em tên gì? Cũng rất đáng yêu mỗi tội gầy quá.”

Tôi chán đời không buồn chép miệng. Tôi mới là “Gà Rán” đời đầu đây này!

Cô ta còn dám sờ xuống đuôi tôi, tôi ghét bỏ cào lên mu bàn tay Cửu An một phát. Móng đêm qua chưa kịp cắt, nhanh chóng cắt một lớp da, rớm máu.

Làm tôi ra nông nỗi này còn muốn vuốt ve tôi? Nằm mơ!

“Á! Con mèo hoang chết tiệt này! Dám cào tao?”

Cửu An bị đau, lật mặt trong phút chốc. Tôi cũng bị biểu cảm hung dữ đó làm hết hồn. Cô ta tóm tôi nâng lên, trừng mắt: “Đồ khốn kiếp! Tao sẽ đem mày đi bán! Dù sao Hiểu Hàn cũng có mèo rồi, ai cần nuôi mày cơ chứ!”

Có phải cô ta bị điên không?

Nuôi mèo chưa từng bị cào sao? Chỉ một vết cào đã khiến cô ta lồng lộn như thế rồi à?

Cô ta xách tôi lôi đi, đang muốn bỏ tôi vào bao rác thì cửa mở…

Ai cũng được, mau đến cứu tôi thoát khỏi cái con tâm thần này đi!

“Cậu đang làm gì đấy?”

Hình như tim Cửu An vừa đập thiếu hai nhịp…

“À… ha ha… mình thấy bé mèo dễ thương quá, đang đùa với nó ấy mà.”

Tôi biết tại sao mỗi lần mình nói dối đều không qua mắt Phong Hiểu Hàn được rồi. Chung quy là do trình độ tôi kém, lại có thêm bà hoàng diễn xuất Cửu An nữa nên hắn phát hiện trong tích tắc cũng là dễ hiểu thôi.

“Đùa với mèo mà còn cần tới túi rác?”

May quá! Hắn vẫn còn tỉnh táo đây này!

“Là do mình định chơi một xíu, sẵn thu dọn lông mèo luôn. Cậu tan làm về sớm vậy?”

Lươn lẹo. Tôi bắn ánh mắt không vui về phía Phong Hiểu Hàn. Cửu An thấy có gì đó sai sai, đặt tôi sang một bên chạy tới, tiếp tục bật chế độ diễn kịch.

“Mèo này là cậu nhặt hay mua về vậy? Đã đặt tên chưa? Trông nó hơi bẩn, còn gầy nữa, có phải bị bệnh không?”

“Hồi nãy mình đang vuốt ve nó thì bị nó cào đến bị thương rồi.”

“Phong Hiểu Hàn, lỡ nó bị dại thì sao?”

Dại cái cmn chứ! Bớt sướt mướt làm bộ làm tịch lại đi. Mới nãy còn hùng hổ đòi bán tôi cơ mà! Tại sao nhà không lắp camera nhỉ? Như thế thì sẽ xé được cái mặt nạ giả tạo này ngay!

“Đây là mèo tôi nuôi. Sao cậu lại đến đây?”

Hắn bước đến bên chỗ tôi, lạnh lùng trong mắt phút chốc biến tan, khẽ vuốt ve như đang muốn trấn an tôi vậy.

“Mình vừa về, hỏi tài xế mới biết cậu chuyển đến đây. Nhà này cũng đẹp thật, hay… mình dọn đến đây ở tạm mấy hôm nhé?”

Cửu An cúi đầu vén tóc, nhoẻn miệng cười, ngọt ngào mở lời. Hình tượng hoa sen thanh khiết, thiếu nữ dịu dàng e ấp chắc cũng đến thế mà thôi.

Thái độ Phong Hiểu Hàn khác hẳn, hắn khó chịu ra mặt: “Không được. Cậu ra ngoài thuê khách sạn đi.”

“Nhưng mình… là con gái. Thuê khách sạn một mình… thấy không yên tâm.”

“Không yên tâm thì thuê thêm năm bảy vệ sĩ nữa. Tiền cứ tính cho tôi là được.”

Cửu An mím môi. Ái chà, tay đã bấm quai túi xách muốn đứt lìa luôn rồi kìa. Tôi hơi tò mò, nếu cô ta biết con mèo này chính là tình địch một thời thì sẽ phản ứng như nào nhỉ?

“Ngày mai chúng ta gặp nhau ở công ty họp bàn kế hoạch. Cậu về trước đi.”

“Nhưng…”

“Để tôi bảo anh Minh đưa cậu về.”

Anh Minh chính là tài xế của hắn. Trình đuổi khách của Phong Hiểu Hàn đúng là cao. Một hai câu nói đã khiến đứa lắm chiêu trò như Cửu An phải ngoan ngoãn xách hành lý ra khỏi cửa.

Đợi Cửu An đi rồi, hắn mới quay sang tôi, dịu dàng mà tỉ mỉ vuốt ve: “Chơi có vui không?”