Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 58: Cú sốc (1)





Điện thoại trong túi không ngừng kêu lên, tôi tưởng là Phong Hiểu Hàn gọi đến nhưng nào ngờ lại là mẹ tôi. Tôi hít thở sâu, cố làm bản thân bình tĩnh lại, tôi không muốn mẹ nghe ra cái giọng nghẹn ngào rồi lại lo lắng cho tôi.

“A lô, con nghe đây mẹ.”

Đầu dây bên kia là giọng nói hốt hoảng của mẹ tôi. Bà không có tâm tư đâu mà đoán xem tôi đang vui hay đang buồn bởi vì ba tôi vừa lên cơn đau tim phải nhập viện cấp cứu. Tôi nghe tin như sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng leo bừa lên chiếc xe nào đó, chạy một mạch về quê.

Mẹ tôi đứng ở hành lang bệnh viện, mắt sưng húp lên vì khóc nhiều. Tôi hơi ngỡ ngàng, mấy tháng nay không về thăm mẹ, chỉ toàn nói chuyện qua điện thoại, nghe giọng mẹ vui vẻ phấn chấn như vậy không nghĩ đến lại nhiều tóc bạc, người cũng gầy hơn rồi.

Tôi bước đến ôm lấy mẹ: “Mẹ, ba sẽ không có gì đâu. Đừng khóc!”

Tôi không được phép gục ngã vào lúc này, mẹ tôi sẽ không trụ nổi. Nhưng lần này tôi lại có linh cảm không tốt, dù trốn tránh không muốn đối mặt, song, tôi vẫn bị cảm xúc này làm cho bất an. Tim của ba tôi từ bảy năm trước đã không khỏe, về sau phải làm việc nặng nhọc và lo toan nhiều thứ nên sức khỏe cũng yếu đi. Đến lúc tôi trả nợ xong, mua cho ba mẹ căn nhà cũ thì cuộc sống cũng dễ thở hơn nhưng ba không chịu dùng tiền của tôi, cứ nhất quyết đòi tự mình đi làm.

Thỉnh thoảng ba có nói cảm thấy mệt, hơi khó thở nhưng nghỉ ngơi chút là bình thường trở lại. Ban đầu tôi với mẹ cảm thấy lo lắng, dặn ba đi khám bệnh, tuy nhiên sau này thấy cũng ổn nên không để ý. Nào ngờ hôm nay ba tôi đang đi làm thì ngất xỉu, khó thở, mặt xanh xao, lên cơn đau tim.

Nhưng điều tôi sợ nhất cũng đã xuất hiện, bác sĩ bước ra với cái lắc đầu hết cách. Trong khoảnh khắc đó, mẹ tôi sụp đổ. Tôi đực mặt ra, không thể khóc, cũng chẳng biết nói gì.

Vậy là ba đã bỏ lại mẹ con tôi sao?

Tôi không nhớ mình đã vượt qua ngày hôm đó như thế nào, làm giấy chứng tử, lo liệu tang lễ đều do tôi thực hiện. Mẹ tôi quá đau lòng, bà thậm chí không thể gượng dậy, đến đứa con như tôi cũng không khiến bà luyến tiếc cuộc đời. Nếu không có họ hàng người lớn khuyên ngăn, mẹ nhất định sẽ đi theo ba tôi.

Tôi quỳ trong đám tang, không còn nước mắt mà khóc.

Nhưng dáng vẻ này lại khiến nhà nội mắng tôi là đứa bạc tình, vô ơn, đến tang lễ của ba cũng không khóc được một tiếng. Ryan, à không, Lâm Kiêu Thành lại xuất hiện ở đây, biến thành chỗ dựa của tôi.

“Khóc lớn là có hiếu sao? Khóc có thể khiến người chết sống lại sao?”

“Tôi không ngờ Yên Sơ lại có họ hàng ‘tuyệt vời’ như vậy. Cô ấy cũng là con cháu của các người, các người mắng đến mức đó là muốn cô ấy chết đi đúng không?”

Quả thật tôi cũng đang cân nhắc đến cái chết.

“Tôi là ai á? Tôi là thầy của Yên Sơ! Lúc sinh thời, nợ là cô ấy trả, nhà là cô ấy mua, các người nói xem người thân ruột thịt như mấy người đã giúp được gì cho cô ấy hả?”

Dì tôi không vừa, lập tức phản bác: “Lúc nhà nó phá sản, là chúng tôi cưu mang gia đình nó. Mới tí tuổi đã có tiền trả nợ, có tiền mua nhà. Nhất định là làm công việc dơ bẩn, kiếm đồng tiền không sạch sẽ mang xui xẻo về cái nhà này nên ba nó mới chết!”

Lâm Kiêu Thành tức đến mức siết chặt tay nổi gân xanh: “Ngậm mồm lại. Bà không có tư cách nói cô ấy như vậy!”

Buổi tang lễ nhốn nháo như một vở kịch. Rõ ràng là tôi đang đau đớn nhưng không khóc nổi, cổ họng đắng chát không mở ra được lời nào. Tôi bỗng dưng thấy buồn cười, hình như cuộc đời có hơi khắc nghiệt với tôi thì phải. Một khi xảy ra chuyện thì nhất định liên tục bồi tin xấu, đẩy tôi đến bờ vực của tuyệt vọng khiến tim tôi phải cheo leo, sơ sẩy một chút là ngã vào tăm tối.

Tôi ở quê một tuần lo liệu đâu vào đấy, cũng tắt máy hẳn một tuần không liên lạc với ai. Đợi mẹ tôi nguôi nguôi rồi, tôi mới đến gặp Lâm Kiêu Thành nói về việc đầu tư. Cứ tưởng anh ta sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng nào ngờ hắn cầm tay tôi nói: “Yên Sơ, anh không quên được em!”

“Lâm Kiêu Thành, anh bị thần kinh hả?”

Tôi cười, xem lời vừa nãy như trò đùa.

“Em rời Lập Phong đi. Theo anh, anh sẽ chăm sóc cho em.”

Tôi gạt tay anh ta. Xem ra tôi đã có câu trả lời rồi.

“Là ai đã cho anh lợi ích này? Cửu An? Là cô ta đúng không?”

Lâm Kiêu Thành im lặng. Tôi cảm thấy cuối cùng bản thân cũng thông minh hơn một chút: “Hai người liên kết với nhau đưa tôi vào tròng? Để Cửu An thì ở bên Phong Hiểu Hàn, còn tôi sẽ ngoan ngoãn về với anh, đôi bên cùng có lợi?”

“Yên Sơ…”

“Đừng! Đừng gọi tên tôi! Tôi sẽ thấy buồn nôn, thật đó!” Tôi giơ tay chặn anh ta lại, giữ khoảng cách hai mét như đang đối diện với vi trùng. Vì chút tình cảm mà hai người bọn họ đều điên rồi ư?

“Em không hợp với Phong Hiểu Hàn. Hắn ta còn chưa biết đến tình cảnh gia đình em, sức khỏe em, cuộc sống của em những năm qua. Hắn bỏ đi biền biệt bảy năm trời, em còn ngu ngốc nghĩ hắn sẽ yêu thương em?”

“Vậy anh biết gì về tôi?”

“Đạm Yên Sơ, anh chấp nhận mọi thứ về em. Quá khứ, hiện tại, tương lai, thậm chí việc con cái anh cũng không gượng ép.”

Cửu An đúng là siêu đỉnh! Đến việc tôi khó sinh con cũng bị cô ta điều tra được. Với năng lực này mà vào Lập Phong có phải hơi phí rồi không? Nên cân nhắc chuyển việc đến cục tình báo hay FBI sẽ tốt hơn đấy!

“Lâm Kiêu Thành, từ lúc anh bắt tay với Cửu An, mối quan hệ của chúng ta không thể nào quay lại như trước được.”

Kể cả mối quan hệ thầy trò tôn kính cũng tan biến không chút dấu vết!

Tôi mở điện thoại, nào ngờ Lâm Kiêu Thành lao tới muốn giật lấy, anh ta hét lên: “Yên Sơ, đừng xem!”