Ở quán pub, khách hàng nữ lui tới cũng không ít. Phần lớn bọn họ đều là khách quen, uống rượu là phụ, tìm tôi tán gẫu mới là chính. Họ là những người phụ nữ thành đạt, có công danh sự nghiệp, có chồng yêu thương. Nhưng vì sự nghiệp đang phát triển nên chưa thu xếp có con được.
“Ngày nào bà ta cũng ra rả bên tai tôi, nói tôi phải sinh con.”
“Chị Yên Sơ, chị nghĩ xem, không có con là tội chết à?”
“Tiền là tôi chu cấp, bọn họ ăn xài tiêu pha đều do một tay tôi kiếm. Vậy mà sau lưng vẫn nói tôi là ‘con gà không biết đẻ’. Làm phụ nữ đúng là khó khăn quá đi mất!”
Tôi không có cảm giác gì về chuyện “mẹ chồng – con dâu”, Phong Hiểu Hàn biết bệnh tình của tôi, luôn không nhắc đến con cái trước mặt tôi. Nhưng tôi cũng hiểu ngoài kia có nhiều phụ nữ vì dung hòa chuyện gia đình sự nghiệp mà đau lòng, tuyệt vọng đến nhường nào.
“Đừng nghĩ nhiều. Chuyện con cái, từ từ sẽ đến thôi mà. Gấp gáp sao mà được!”
“Tôi mệt muốn chết luôn rồi. Hay là cứ dứt khoát ly hôn, để đám người bên nhà chồng tìm đại cô gái nào về sinh cho họ mười mấy đứa con, mặc sức mà nuôi.”
Cô gái ấy lau đi nước mắt, say đến hai má đỏ ửng. Tôi dìu cô ấy vào phòng, đắp chăn, gọi người nhà cô ấy đến đón. Lúc chồng cô ấy tới, tôi cũng khéo léo nhắc nhở với anh ta phải hiểu cho vợ mình một chút.
Anh ta thở dài: “Cô nói tôi phải làm sao đây? Tôi cũng mong mỏi có một đứa con mà. Làm gì có thằng đàn ông nào muốn sau này về già không con không cái, cô độc lủi thủi chứ?”
Lời nói của anh ta khiến tim tôi nhói đau, biến thành chiếc dằm găm mãi trong lòng không nhổ ra được.
(7)
Thể lực của tôi không bì được với chồng, mỗi lần ở trên giường tôi sẽ là đứa ngất trước. Điều này khiến Phong Hiểu Hàn bắt đầu lên kế hoạch “cải tạo thể lực” còm cõi của tôi. Hắn nói sợ tôi chết trước hắn!
Cái mồm xui xẻo!
Tôi không nhớ ra được ký ức của ba năm làm mèo kia, nhưng qua lời kể của hắn tôi thấy mình đúng thảm thật. Mà cũng sau sự việc đó, Phong Hiểu Hàn dường như có nỗi sợ vô hình, đó là sợ tôi rời xa hắn trước.
Sáng sớm, tôi bị hắn dùng sức chín trâu mười hổ lôi ra khỏi giường. Tôi làu bàu: “Anh để em ngủ thêm năm phút nữa thôi. Em buồn ngủ lắm!”
Trời thu âm u, thích hợp ngủ nướng chứ không thích hợp chạy bộ. Nhưng rồi tôi vẫn bị ép mặc đồ chạy bộ, vắt khăn, chân nam đá chân chiêu chạy theo sau hắn. Chạy chừng mười lăm phút tôi mệt đến mức nói không ra hơi. Phong Hiểu Hàn nhíu mày: “Sức khỏe em đúng là không ổn thật. Còn trẻ mà lại yếu như này cơ á?”
“Em cũng có yếu lắm đâu…”
Tôi oan ức kêu lên, mắt dáo dác tìm băng ghế trống ngồi xuống: “Vì chưa ngủ đủ nên em mới không tỉnh táo thôi.”
“Hôm qua thức cho khuya vào!”
Hai chúng tôi có múi giờ sinh hoạt khá trái ngược nhau. Hắn thuộc tuýp dậy sớm tỉnh táo làm việc, còn tôi lại là cú đêm chính hiệu. Tôi trề môi, chưa kịp chống chế thì hắn đã ra tối hậu thư nghe như sét đánh ngang tai: “Từ hôm nay, mười giờ lên giường ngủ. Không cho phép trễ hơn!”
What? Mười giờ? Đó là thời điểm tôi tràn trề sinh lực nhất mà!
(8)
Để bù đắp lại khoảng thời gian bỏ lỡ nhau trước đây, chúng tôi hẹn nhau đi xem phim. Tôi đến rạp trước, mặc chiếc váy hoa màu xanh nhạt, có cảm giác bản thân đang quay ngược về quá khứ vậy. Phong Hiểu Hàn đến sau tôi khoảng năm phút, hắn mặc áo thun màu xanh đậm, đi đôi giày thể thao mà tôi mua tặng, trông trẻ trung hơn rất nhiều.
Tôi hơi ngỡ ngàng khi nhận ra đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đi xem phim rạp. Quả thật hai đứa đã bỏ lỡ khá nhiều điều.
Ngoài trời mưa lất phất, hắn gập ô, ôm lấy eo tôi nói nhỏ bên tai: “Chị Yên Sơ, chúng ta vào trong thôi.”
Gì? Gì đấy? Sao lại đổi cách xưng hô đột ngột vậy? Còn cái kiểu nháy mắt ngả ngớn kia là sao? Kịch bản này tôi chưa trải nghiệm qua đâu đấy!
Tôi mím môi, có chút ngại ngùng. Nghĩ đến chút nữa có khi nào hắn sẽ chọn một bộ phim lãng mạn nào đó, để chúng tôi tựa vào nhau chìm vào từng thước phim rung động lòng người. Hoặc giả gian trá hơn, là chọn phim kinh dị, để đến mấy đoạn nhát ma hù dọa, tôi sẽ có cớ nép vào lòng hắn tạo nét yếu đuối, mong manh.
Cuối cùng, ông chồng ngốc nhà tôi lại chọn một bộ phim thuộc thể loại tâm lý tưởng tượng*, tôi ngồi ngáo ngơ trong rạp, há mồm coi từ đầu tới cuối mà không hiểu mô tê gì. Trong khi Phong Hiểu Hàn thì tập trung đến nhíu mày, nửa câu cũng không nói.
Mẹ nó chứ! Là đang muốn kiểm tra IQ của tôi hay gì?
(9)
Chúng tôi chạm mặt Lâm Kiêu Thành trong bữa tiệc cuối năm. Khi đó, tôi khoác tay Phong Hiểu Hàn bước vào trong, trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, chỉ có Phong Hiểu Hàn là tỏ rõ địch ý, nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
“Đã lâu không gặp, Yên Sơ.”
Lâm Kiêu Thành nâng ly rượu trong tay, uống cạn. Tôi đang định uống hết rượu thì bị hắn cản lại, thay tôi uống một hơi. Phong Hiểu Hàn ôm tôi chặt hơn: “Vợ tôi dễ say, tôi uống thay cô ấy. Vợ chồng là một, ai uống chả như nhau.”
Lại ghen linh ta linh tinh nữa rồi kìa!
Lâm Kiêu Thành sắc mặt không đổi, ánh mắt dịu dàng kia vẫn nhìn tôi không rời: “Thấy em hạnh phúc như vậy, tôi rất vui.”
Phong Hiểu Hàn lôi kéo tôi đi về phía hành lang ít người, mắt hắn đỏ ngầu ấn tôi vào tường hôn ngấu nghiến. Tôi cố đẩy hắn ra, hu hu, trôi hết son rồi.
“Nhìn ánh mắt thằng đó đi! Hắn ta không biết em đã kết hôn hay sao?”
“Biết thế lúc đó anh nên gửi thiệp mời đến chỗ hắn, để hắn chết tâm cho rồi!”
Tôi ôm lấy eo Phong Hiểu Hàn, cố gắng vỗ về: “Đừng nghĩ nhiều như thế. Em chỉ yêu một mình anh thôi!”
Lúc này tên ngốc trong lòng tôi mới thả lỏng được một chút. Nhưng tiếp theo tôi thấy bụng mình nhộn nhạo, vội đẩy hắn ra lao vào nhà vệ sinh.
(10)
Phong Hiểu Hàn thấy tôi bước ra, gấp gáp tiến lại hỏi: “Có sao không? Nôn à? Nhìn em xanh xao quá!”
“Không sao. Chắc là bị dạ dày thôi.”
“Chúng ta về nhé?”
“Ừ.”
Tôi trở về, uống thuốc dạ dày rồi nằm nghỉ ngơi chốc lát nên cũng đỡ hơn. Nhưng liên tiếp mấy hôm sau đều có trạng thái như thế, tôi nôn dữ dội hơn, những món trước đây thích ăn giờ chỉ gắp một đũa đã chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Phong Hiểu Hàn nhìn tôi chăm chú, không biết là đang nghĩ gì. Chỉ thấy hắn chạy ra ngoài đi đâu đó, ai dà, đau bao tử thôi có làm lố thế không?
Lát sau hắn quay lại với túi đồ trong tay, tôi mở ra, bên trong gần chục hộp que thử thai. Tôi tròn mắt, ba chữ “không thể nào” túa ra trong đầu. Nhưng đến lúc nhìn hai vạch đỏ hiển hiện, tôi không dám tin vào mắt mình.
Phong Hiểu Hàn run rẩy đưa cho tôi hai hộp que thử khác, giọng nói cũng mất tự nhiên: “Em thử lại xem sao?”
Kết quả, tôi thử hết sạch mấy que thử thai đều hiện lên hai vạch.
Mắt tôi rưng rưng, khẽ chớp, nước mắt trào ra. Phong Hiểu Hàn ôm lấy tôi, dùng vòng tay ấm áp kia khiến tôi yên lòng.
“Anh, chúng ta có em bé rồi?”
Hắn vuốt tóc tôi, hôn lên trán, lên môi tôi: “Anh sẽ bảo vệ mẹ con em. Cảm ơn em, Yên Sơ.”