Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 55



Chương 55: Biện pháp giải quyết

Căn phòng này là nơi trước đây Trịnh Tố Nhã ở, từ sau khi Tố Nhã qua đời nơi này trở thành căn phòng thứ hai của Trịnh Tuyết Như, ngay cả Trịnh Hạo Lâm cũng không thể tùy ý tiến vào.

Thế nhưng lúc này, Trịnh Tuyết Như  lại đặt Tạ Tử Diệp lên giường, bộ dáng cẩn cẩn thận thận giống như đang sợ đánh vỡ một món đồ sứ cực kỳ quý báu.

Lúc Trần Đán vừa mới vào phòng liền bị khí thế cường áp của Trịnh Tuyết Như dọa sợ.

Tuy rằng bọn họ vẫn cảm thấy giữa Trịnh Tuyết Như và Tạ Tử Diệp chung quy cũng có chút quái lạ, nhưng so với chuyện nhìn thấy bằng mắt thật lại đáng sợ hơn nhiều lắm a!

Trong đám người của bọn họ, chỉ có duy nhất một mình Tạ Tử Diệp là có thể không nhìn đến uy áp, lãnh khí của nữ hoàng băng giá Trịnh Tuyết Như, cũng như không có chút nào sợ hãi.


Trịnh Tuyết Như cũng vậy, chỉ có duy nhất một mình đối phương làm ra mấy chuyện vượt quá giới hạn cũng không khiến nàng bực bội, phẫn nộ, có ý muốn khiển trách.

Đối với Tạ Tử Diệp nàng rất dung túng.

Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều nghĩ, đại khái là đại tỷ dưỡng Tiểu Diệp như muội muội, trên thực tế, bọn họ đều xem Tiểu Diệp như muội muội, thế nhưng, nhìn đến Trịnh tam thiếu gia thân là đệ đệ ruột của đại tỷ cũng không có được cái loại đãi ngộ này, bọn họ lại thấy có chút nghi ngờ.

Về sau lại mơ hồ nghe nói, đại tỷ có một nhị muội đã mất, cũng là nhị tỷ của Dịch tam thiếu gia, tính cách đặc biệt giống với Tiểu Diệp, cho nên mọi người mới hiểu ra.

Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Đán không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta luôn cảm thấy… Có chút không được tự nhiên, có chút khủng bố.


Khí tràng đại tỷ đang phát tán ra, hoàn toàn chính là khí tràng của tu la a!!! Còn có, cái loại cảm giác quỷ dị như bà xã đã chết này, đến tột cùng là cái quái gì vậy? Bộ hắn đi lộn đến rạp phim Bách Hợp rồi sao??

Trần Đán hít sâu một hơi, chậm rãi phát ra một luồng ánh sáng nhu hòa từ ngón tay, xuyên thấu qua lỗ chân lông của Tiểu Diệp, thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng ở bên trong.

Hơi thở của Tiểu Diệp rất yếu ớt, nếu không chú ý gần như sẽ lập tức biến mất, ánh mắt cô tan rã, thần trí không rõ, dường như toàn bộ thần kinh đã hoàn toàn tán loạn.

Cái này hệt như ở bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, bề ngoài thậm chí ngay cả một vết thương ngoài da cũng không có, thế nhưng ở trong đã sớm lăn lộn loạn thành một đoàn.

Nếu dùng y học để nói, hiện tại Tiểu Diệp chính là người sống đời sống thực vật, dựa theo tình hình lúc ấy thì trở thành người thực vật cũng đã tốt hơn nhiều so với mất mạng, lực lượng của đối phương mạnh hơn cô bao nhiêu, cô liền gặp phải phản phệ lớn bấy nhiêu.


"Nói thật, Đường đội phó, tôi cảm thấy bây giờ Tiểu Diệp còn hô hấp cũng đã là một loại kỳ tích rồi." Trần Đán nhỏ giọng nói với Đường Văn Triết bởi vì cậu ta không dám trực tiếp biểu đạt với Trịnh Tuyết Như.

Hiện tại Trịnh Tuyết Như giống hệt cái kiểu ‘hòn vọng thê’, vững vàng ngồi ở đầu giường của Tạ Tử Diệp, hai mắt nhìn chăm chú vào vẻ mặt an tĩnh lại tái nhợt của thiếu nữ, đến chớp cũng không chớp một cái.

Mặc dù không thể nói bất luận cái gì, cũng không có bất luận ngầm ý gì, thế nhưng lại tản mát ra uy áp mơ hồ cùng với khí tức nguy hiểm khiến cho những người muốn tới gần đều cực độ sợ hãi.

"Không có những biện pháp khác sao? Không có biện pháp nào hay sao?" Trịnh Hạo Lâm lôi kéo ống tay áo của Trần Đán, vội vàng hỏi.

Trịnh Hạo Lâm được người đưa về, không quá hai tiếng đồng hồ liền tỉnh lại, dựa theo những gì Trần Đán nói, lúc đó Tạ Tử Diệp vì tạo võng tinh thần phòng hộ cho cậu ta, cho nên tinh thần bị thương tổn cũng không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là do tiêu hao dị năng quá độ.
Trần Đán phiền não gãi đầu: "Cũng không phải là tôi không muốn cứu Tiểu Diệp, tôi thật sự đã… Tận lực!"

Trịnh Hạo Lâm trầm mặc, mặt cậu ta đơ ra, trở về phòng của mình, sau đó ba ngày, cũng không hề ra khỏi phòng một lần nào.

...

Vào giữa trưa ngày thứ hai sau khi Tố Nhã hôn mê, Trịnh Tuyết Như cũng quay về phòng của mình, nàng lắp một cánh cửa ở giữa phòng của mình và Tiểu Nhã, thế nhưng lúc này nó lại đang đóng chặt.

"Đúng rồi, có một biện pháp." Trần Đán mơ mơ hồ hồ nói với Đàm Hải.

_____

Mai khi giảng, phải mặc áo dài trong khi trời mưa :) "thật sảng"