Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 110



"Phụ thân bảo các ngươi đi?" Hoàng Thế Xương nhìn chằm chằm cái rương bị mở ra, nhíu mày nói.

"Dạ, tiểu nhân không dám lừa gạt thiếu trang chủ, xác thật là trang chủ phân phó." Mấy người bị chặn kín thề thốt nói.

Ánh nắng vừa lúc, phơi đến một rương nén bạc to kia lấp lánh tỏa sáng, ánh sáng tuyết trắng lóe đến đầu người ta chuếch choáng hoa mắt.

Ước chừng hai ngàn lượng......

Xương ngón tay Hoàng Thế Xương nhéo cây quạt đã trắng bệch, suy nghĩ tung bay, trong lòng phập phồng không chừng.

Hai ngày nay cảm xúc hắn không tốt, thật không có đi ra ngoài, chỉ dạo loạn trong thôn trang, trong lúc vô ý phát hiện mấy người cảnh tượng vội vàng, liền rống lại hỏi chuyện, không nghĩ tới......

Phụ thân thế mà muốn mời chào bọn hắn!

Thấy Hoàng Thế Xương không tiếp tục làm khó dễ, người dẫn đầu kia liền nói: "Chuyện trang chủ phân phó, tiểu nhân không dám chậm trễ, nếu thiếu trang chủ không có việc gì, vậy tiểu nhân......"

Hoàng Thế Xương chợt hoàn hồn, khá là không có kiên nhẫn mà xua xua tay.

Mấy người kia như được đại xá, lưu loát ôm cái rương vọt.

Mắt thấy thân ảnh bọn họ biến mất sau núi giả, lúc này tâm phúc của Hoàng Thế Xương mới khó chịu nói: "Cũng không phải tiểu nhân đi quá giới hạn, chỉ là trang chủ biết rõ ngài với mấy người kia có khập khiễng, lại còn mượn sức như vậy, ngày sau chẳng lẽ không phải để ngài khó làm sao?"

Tuy nói hiện giờ Ngọc Hồ sơn trang là Hoàng Vĩnh Thọ định đoạt, nhưng một ngày nào đó hắn già rồi thì phải chết, hết thảy những thứ trước mắt đây không phải đều là của Hoàng Thế Xương? Cho nên rất nhiều tôi tớ tâm tư linh hoạt phía dưới, sớm đã tìm xong nhà dưới cho mình rồi.

"Lớn mật!" Hoàng Thế Xương quát lớn, "Lời này cũng là ngươi có thể nói?"

Tâm phúc rụt rụt cổ, thuần thục mà nhận sai, nhưng thấy được chủ nhân nhà mình vẫn chưa tiến thêm một bước trách phạt, lại liền âm thầm nhẹ nhàng thở ra, biết mình vẫn là nói đúng điểm rồi.

Hoàng Thế Xương cau mày, không nói một lời, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như mặt ngoài vậy.

Chính như lời tâm phúc nói, phụ thân biết rõ hắn với mấy kẻ kia không hợp mắt mà còn công khai mượn sức như vậy, lại đem mình đặt ở chỗ nào?

Nếu mấy người kia tâm cao khí ngạo không chịu mời chào cũng thôi vậy, nếu thật gia nhập Ngọc Hồ sơn trang, chẳng lẽ còn muốn tôn sùng bọn hắn lên làm tòa thượng tân?

Không được......

Ngón tay Hoàng Thế Xương căng chặt, bẻ một phát quạt xếp danh gia vẽ tranh đã thành 2 đoạn.

Tùy tùng chỉnh tề mà run lên một cái.

Hắn ta chậm rãi phun ra một hơi, đột nhiên nói: "Xuất hiện đi."

Mấy tên tùy tùng sửng sốt, chỉ thấy trong bụi hoa ven đường run run một trận, đại tiểu thư nhà mình thế mà đội vài miếng cánh hoa nhảy ra, đều liền cuống quít cúi đầu hành lễ vấn an.

Hoàng Kiều Kiều không để ý tới bọn họ, xoa eo, hừ thật mạnh một tiếng, "Cha thật quá đáng!"

Nàng ta rảnh rỗi không có việc gì, vừa nãy đang dạo vườn đây, ai ngờ xa xa đã thấy huynh trưởng với người khác nói chuyện, nhất thời nảy lòng tham muốn dọa hắn một chút, ai ngờ tới gần rồi lại nghe lời này, trong lòng lập tức không thoải mái lên.

"Ngươi như vậy còn thể thống gì." Hoàng Thế Xương thấy nàng ta lăn lộn trong bụi hoa đến tóc tai đều rối loạn, không khỏi thở dài, lại giơ tay gỡ cánh hoa dính trong tóc nàng ta xuống.

Hoàng Kiều Kiều ôm cánh tay hắn lắc lư vài cái, làm nũng nói: "Ca, sao ngươi không cản bọn họ lại!"

Hoàng Thế Xương véo véo mặt nàng ta, thở dài: "Đây là ý của phụ thân."

"Cha không nói lý!" Hoàng Kiều Kiều dậm dậm chân, cả giận, "Ông ấy gạt người, đã nói là muốn hả giận cho ta."

Nhưng quay đầu thế mà lại muốn đưa bạc cho bọn hắn, cái này tính gì mà hả giận?

Lông mi Hoàng Thế Xương run lên một chút, tầm mắt hơi hơi rũ xuống, "Oan gia nên giải không nên kết, huống hồ bọn họ niên thiếu thành danh, nếu có thể......"

Hắn ta còn chưa nói xong, đã nghe Hoàng Kiều Kiều cả giận nói: "Rõ ràng là bọn hắn không biết điều, niên thiếu thành danh nhiều lắm nha, không phải ca cũng là vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta còn sợ bọn hắn sao? Ngày sau nếu tới Ngọc Hồ sơn trang, một cái mũ chiêu hiền đãi sĩ úp xuống, thế còn muốn bảo ngươi hầu hạ bọn hắn?"

Lời này xem như nói vào lòng Hoàng Thế Xương rồi.

Hắn nghe vậy thì nhíu nhíu, "Lời tuy thế, nhưng đây là ý cha."

Có mấy lời, hạ nhân có thể nói, muội muội có thể nói, duy độc hắn...... Không tiện mở miệng.

Hoàng Kiều Kiều chính là xuôi gió xuôi nước lớn lên, đời này trừ bỏ không có nương ra, có thể nói muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, từ trên xuống dưới chưa từng có ai làm trái lại nửa phần!

Nàng ta chỉ cần tưởng tượng mấy người đã từng không cho mình mặt mũi kia có khả năng đến Ngọc Hồ sơn trang, cả người liền khó chịu!

"Ta thấy cha là già hồ đồ!" Nàng ta cả giận.

Hoàng Thế Xương nhướng nhướng mày, không lên tiếng.

Hoàng Kiều Kiều thuận tay bẻ mấy đóa hoa, xé rách chúng nó thành mảnh nhỏ như để xì hơi vậy, tròng mắt chuyển động, chợt nảy ra ý hay, "Ta không nuốt xuống khẩu khí này được đâu."

Đều là huynh muội ruột, ai không biết ai chứ, Hoàng Thế Xương vừa thấy cái dạng này của nàng ta đã đoán được 3 phần, chẳng qua vẫn là vờ không biết nói: "Đừng quậy, tóm lại là ý của cha."

"Hừ!" Hoàng Kiều Kiều ném một đống hoa nát ra ngoài, lại như chưa hả giận mà dẫm mấy cái, lúc này mới nói, "Ta càng không phục. Ta cũng không tin, Ngọc Hồ sơn trang chúng ta thiếu bọn hắn còn không được hay sao? Ta cứ một hai muốn bọn hắn phải ăn chút đau khổ mới được."

Mắt Hoàng Thế Xương mang ý cười cười nàng ta, tựa hồ sủng nịch mười phần, "Ngươi một tiểu nha đầu, lại có cách gì chứ?"

"Ca đừng coi khinh ta!" Hoàng Kiều Kiều đắc ý mà ngẩng đầu lên, "Cường long còn không áp được địa đầu xà đâu, đây là địa giới của Hàng Châu chúng ta, bọn hắn tính cái thứ gì! Cái này cũng không khó, chỉ cần dùng chút bạc, tùy tiện làm ra cái tội danh gì đó, bảo quan phủ bắt bọn hắn đi...... Đều nói dân không đấu với quan, dù cho bọn hắn võ nghệ cao cường nữa, cũng không dám công nhiên đối nghịch với nha môn đi? Đến lúc đó không thiếu được phải cúi đầu. Nếu cha thật có lòng mời chào, chờ đến khi mài giũa tốt tính tình bọn hắn rồi, lại bảo người nha môn thả bọn hắn là được, như thế lại là một ân tình, chẳng phải một hòn đá trúng mấy con chim?"

Nàng ta tướng tá kiều mị, lúc này sóng mắt lưu chuyển tiếu ngữ doanh doanh, chợt nhìn thật đúng là như cô nương ngây thơ không rành thế sự vậy.

Nhưng tùy tùng đi theo hai huynh muội vừa nghe, ôi thôi xương sống không khỏi run bắn lên.

Tất cả là vì chuyện cùng loại nàng ta đã làm không chỉ một lần, đã từng có mấy mỹ nam tử bị nàng ta coi trọng, cơ mà người ta coi thường nàng ta. Dưới sự giận dữ, Hoàng Kiều Kiều liền bảo nha môn giăng tội danh, làm cho người ta cửa nát nhà tan......

Không có lộ dẫn, người địa phương ngay cả địa giới Hàng Châu cũng không ra được, thật sự kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.

Nghĩ đến nàng ta cũng mới chỉ là một tiểu cô nương 16 tuổi, lại sinh được tâm địa ác độc như vậy, coi quốc pháp, quy củ như không có gì, đem tánh mạng tự do của người khác tùy ý đùa bỡn trên cổ tay, sao không làm người rét lòng?

Hoàng Thế Xương mặt đầy khó xử, "Cái này, nếu để cha biết, chỉ sợ không dễ làm."

"Ai da ca!" Hoàng Kiều Kiều chợt dậm chân, hận sắt không thành thép nói, "Không độc không phải trượng phu, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, sao ngươi đàn bà vậy. Lại nói, ngươi không nói, ta không nói, lại có ai sẽ biết chứ?"

Nói rồi, tầm mắt nàng ta liền lướt qua trên đám tùy tùng kia, ý vị cảnh cáo trong đó rất đậm.

Người bị nàng ta nhìn qua lập tức sởn gai ốc cả người, giống như bị rắn độc theo dõi vậy, sôi nổi tỏ vẻ cái gì cũng chưa nghe thấy.

Hoàng Thế Xương nghĩ lại nghĩ, phảng phất trù trừ mười phần, "Phụ thân cũng không hồ đồ, chỉ sợ không thể gạt được ông ấy."

Hoàng Kiều Kiều cắn cắn môi, hiển nhiên cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, có điều rốt cuộc là tâm tư báo thù chiếm thượng phong, "Nhìn ra thì sao chứ? Ông ấy thương ta như vậy, ta khóc một chút, vậy thì cái gì cũng được rồi!"

Phụ thân thương nàng ta nhất, chẳng sợ nàng ta muốn ánh trăng trên trời, phụ thân cũng sẽ lập tức sai người dựng đài cao, chẳng qua là mấy khách giang hồ thôi, sợ gì!

Hoàng Thế Xương lại thở dài, phảng phất bất đắc dĩ mười phần mà nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng ta, nhẹ giọng cười nói: "Ngươi đó."

Hoàng Kiều Kiều vừa thấy, đó là hắn ta ngầm đồng ý, không khỏi càng thêm đắc ý.

Chỉ là một nam một nữ kia võ nghệ cao cường, trong đám người mà huynh muội bọn hắn có thể sai sử được trong Ngọc Hồ sơn trang, thế mà không một ai có thể địch, chỉ sợ kế hoạch không tiện thực thi.

Nhưng ở cái phương diện đối phó người khác này, Hoàng Kiều Kiều giống như có thiên phú sinh ra đã có sẵn, chỉ cần nàng ta chớp chớp mắt, liền có thể toát ra vô số biện pháp.

"Cái này cũng không khó......"

Ngày đó nhìn bộ dáng ba người kia, quan hệ hẳn là không cạn, bắt không được hai gã khách giang hồ kia, chẳng lẽ còn bắt không được thư sinh sao? Kiểu gì cũng không đến mức ăn uống tiêu tiểu đều ở cùng một chỗ đi.

Chỉ cần có một con tin trong tay, hai người kia ném chuột sợ vỡ đồ, có lẽ ngược lại còn hữu dụng hơn một hơi bắt ba người bọn hắn đâu.

Huống hồ việc này vốn là vì thư sinh kia mà dựng lên, nếu mình có được hắn......

Hoàng Kiều Kiều bỗng nhiên cao hứng lên.

Nàng ta tự cao mỹ mạo, của cải lại phong phú, phụ huynh cũng coi như nhân vật xuất sắc hai bên hắc bạch lưỡng đạo rất khó được, sao lại có nam tử không khuynh tâm? Mặc dù lúc đầu vô tình, nhưng tương lai còn dài, nàng ta luôn sẽ có biện pháp bắt người khác ngoan ngoãn nghe lời.

***********

Lại nói đến nếu ba người Bạch Tinh đã quyết định làm lớn, mấy ngày nay liền thường xuyên phân công hành sự.

Mạnh Dương tựa như một thư sinh bình thường vậy, tự mang theo giấy và bút mực xách tay của mình lên phố dạo bộ, thấy cái thì ăn ngon thú vị liền dừng lại một lát, sau đó dùng một loại ngôn ngữ hoàn toàn mới dung hợp từ phương ngôn sứt sẹo và tiếng phổ thông, quơ chân múa tay mà giao lưu với người ta.

Làm quan có tốt hay không, trong lòng bá tánh rõ ràng nhất.

Bạch Tinh và Liêu Nhạn lại mua mũ rèm từ vải sa đội lên, một đường hỏi thăm đi nha môn yết bảng.

Thành Hàng Châu kinh tế phồn hoa, khách thương ra vào mỗi ngày vô số kể, giữa lúc đó các án kiện lớn nhỏ phát sinh tất cũng không ít được, dưới từ ăn trộm ăn cắp, khóe miệng khắc khẩu, trên đến giết người cướp của, lừa dối tài vật, tính cả mấy chục tòa huyện, trấn hạ hạt thành Hàng Châu, chỉ riêng án treo mỗi năm đã có mấy chục vụ.

Mà thông qua quan sát phương thức, phương pháp và thái độ của quan phủ bản địa xử lý án kiện, là có thể sờ tra ra được diễn xuất của dàn gánh hát đám quan phụ mẫu và cấp dưới với trình độ rất lớn rồi.

Hai người họ trước hết xem kỹ tinh thần diện mạo của nha dịch và đám trú quân bản địa, lại tùy ý nhận hai bảng bắt người, hôm nay là về báo cáo kết quả công tác với lĩnh thưởng.

Vốn trên lệnh truy nã kia viết rành mạch là 80 lượng, ai ngờ Liêu Nhạn nhận lấy túi tiền ước lượng một cái, sắc mặt liền không được dễ nhìn, "Các ngươi là đánh giá thấy tiểu gia dễ lừa gạt sao? Cái này cao nhất cũng chỉ là 50 lượng thôi."

Dám cắt xén tiền thưởng của chàng ta, không muốn sống nữa sao?

Hai tên nha dịch kia nghe xong thì liếc nhau, thế mà lại ha ha bật cười.

"Tiểu tử, đây là quy củ bản địa." Nha dịch kia đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống nói, "Các lão gia bọn ta cả ngày ban sai chẳng phải vất vả sao? Đây là ngươi nên hiếu kính."

Bạch Tinh lạnh lùng nói: "Khắp thiên hạ không có cái đạo lý này."

Liêu Nhạn rất ít hợp tác với quan phủ, nên không quá rõ ràng với cửa nẻo trong này, nhưng nàng cũng không phải dễ lừa gạt.

Hiếu kính thì hiếu kính, bạc thưởng thì bạc thưởng, hai cái vốn không nên nói làm một, lại càng không nên trực tiếp cắt xén.

Hai nha dịch kia tuy không nhìn thấy mặt dưới mũ có rèm, nhưng nhìn vóc người, nghe tiếng cũng biết đối mặt đây là hai đứa nhỏ không lớn không nhỏ, lại cái nữa là phạm nhân bọn hắn nộp lên cũng không phải kẻ bỏ mạng làm người nghe tiếng sợ vỡ mật, tất nhiên không để hai người này vào mắt.

"Nơi này có đó, thế nào hả?" Tên mặt dài cười nhạo nói, lại vẫn vươn tay, vờ như muốn lấy túi tiền trong tay Liêu Nhạn, "Dong dài nữa, 50 lượng này cũng không có à!"

Lời còn chưa dứt, Liêu Nhạn đã trở tay kiềm lấy cổ tay hắn ta, đột nhiên kéo một cái run lên, liền nghe mấy tiếng gãy xương trầm đục vang lên, cánh tay phải của nha dịch kia đã mềm oặt rũ xuống, nghiễm nhiên đã gãy.

Đau đớn bất thình lình ập tới không phải người bình thường có thể thừa nhận, nha dịch kia kêu lên một tiếng, thé mà trực tiếp lật hai mắt chết ngất đi.

"Dám đoạt bạc của lão tử, cỏ trên mộ cũng không biết đã đổi mấy bận!" Liêu Nhạn cười lạnh ra tiếng, thấy hắn ta ngã về phía mình, bèn thuận thế lui về sau một bước, mắt nhìn cái ót đối phương bùm cái đập lên bậc thang.

Biến cố này phát sinh quá nhanh, một nha dịch khác căn bản là chưa phản ứng lại được, sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc mới tiếp thu hiện thực:

Thế mà thật sự có kẻ dám động thủ ở cửa nha môn!

"Phản rồi!" Hắn ta tức muốn hộc máu mà rút bội đao ra, mới muốn nói gì nữa, đột nhiên lại cảm thấy thân thể chợt nhẹ, tầm mắt đột nhiên điên đảo, trên mặt đau xót, là mặt bị đạp ụp xuống đất.

"Cắt xén bạc thưởng, là chủ ý của ai?" Nói rồi, trên chân Bạch Tinh lại bỏ thêm ba phần sức.

Nha dịch kia ngao ngao ra tiếng, cuống quít nói: "Là, là ý của bên trên!"

Nơi này là cửa sau nha môn, đang lúc thay ca vào buổi trưa, cũng chỉ có hai người bọn hắn thay phiên công tác. Tục ngữ nói hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, mắt thấy lai giả bất thiện, vẫn là chịu thua trước đi.

"Bên trên nào?" Bạch Tinh truy vấn nói, "Tri châu?"

Nàng biết trong nha môn có rất nhiều quan viên lớn nhỏ, mấy nha dịch kia chẳng qua cũng chỉ là người chạy việc tầng dưới chót thôi, vẫn là hỏi rõ ràng thì hơn.

Nha dịch kia chỉ cảm thấy cả cái đầu mình đều không còn tri giác, nước miếng trộn máu loãng chảy ròng, không khỏi gật đầu lại lắc đầu, nước mắt lưng tròng nói: "Tri, tri châu đại nhân thật ra không có nói rõ, nhưng mỗi phần bạc giao lên đều có hiếu kính cho lão nhân gia hắn, cũng không thấy trả về lần nào......"

Bạch Tinh với Liêu Nhạn liếc nhau, thầm nghĩ đây thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Vốn còn đang sầu không thấy chỗ nào xuống tay, nhược điểm lại vẫn là tự mình đưa tới cửa đây!