Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 67: 67




29 tháng chạp, hợp ăn nhậu chơi bời.
Hai hôm này Mạnh Dương trôi qua thật sự quá là phong phú, ban ngày làm các loại món ngon, nghiên cứu nỏ tay, buổi tối còn phải châm đèn tốn dầu để khâu vá áo choàng lông chồn cho chính mình.
Cưỡi ngựa ra ngoài có chỗ tốt là: Mau, nhưng cũng có cái chỗ hỏng: Lạnh.
Mấy năm nay Mạnh Dương chưa bao giờ đi xa, căn bản không có trang phục đi ra ngoài, nếu mặc cái áo bông của bây giờ, vừa lên ngựa sẽ liền bị gió lạnh thổi thấu tim, cho nên vẫn phải là da cừu.
Da cừu chất lượng tốt không những có thể che mưa chắn gió, chống đỡ giá lạnh, mà vào lúc không quá nóng bức còn có thể xem như nệm chăn mà trải, phi thường thực dụng.
Nhưng chàng không có da.
Chẳng qua cái này chẳng sao cả, túi bách bảo Bạch Tinh cô nương cái gì cũng có.
Nàng vốn dĩ là tính tặng da hổ Vương thái thái trả về cho Mạnh Dương, kết quả người sau trực tiếp bị sợ hãi, chết sống không chịu thu.
"Thứ tốt như vậy cho ta thật sự là giày xéo, không thể không thể, trăm triệu không thể!"
Chàng không xứng, thật sự không xứng!
Liêu Nhạn thì muốn đó, nhưng chủ nhân không cho.
Nhạn Nhạn tức giận.
Sau lại, Bạch Tinh nghĩ lại nghĩ, da hổ như vậy thật sự hơi bị chói mắt quá, trước mắt, Mạnh Dương không đủ kinh nghiệm đi ra ngoài, giống như đứa bé 3 tuổi ôm vàng ròng ngang qua thành thị, rất dễ bị người theo dõi, không mặc thật ra cũng không phải chuyện xấu.
Vì thế nàng liền lui mà cầu tiếp theo, đưa mấy cuộn lông chồn dư lại cho đối phương.
Dù đây cũng là hàng da thượng đẳng giá trị xa xỉ, nhưng châu ngọc da hổ đằng trước, thế mà cũng có chút không quá thu hút.
Mạnh Dương biết mình xác thật là cái gì cũng thiếu, lại chối từ nữa liền xa lạ, liền ngượng ngùng nhận lấy.
Ai, chàng cứ cảm thấy mình thật sự bị Tinh Tinh nuôi mất rồi!
Chàng vừa khâu vá áo choàng, vừa suy nghĩ miên man, bỗng nhiên......
Chàng, chàng như vậy có tính là ăn cơm mềm* không?
*: Một cách nói chỉ những người đàn ông dựa vào phụ nữ mà có ăn.
Cái ý niệm này vừa xuất hiện, Mạnh Dương liền có loại kinh ngạc như ngũ lôi oanh đỉnh.
Chính chàng choáng váng nửa ngày, rồi mới do do dự dự hỏi Bạch Tinh, "Tinh Tinh, nếu ta ăn cơm mềm, ngươi sẽ chán ghét ta sao?"
Liêu Nhạn liền ở bên la lớn: "Hồ ly tinh chết tiệt, ngươi bây giờ còn không phải là đang ăn cơm mềm sao?"
Làm khó ngươi còn có tự mình hiểu lấy như vậy!
Bạch Tinh giơ tay cho chàng ta một quyền, kiên định nói: "Sẽ không."
Tựa hồ là cảm thấy trả lời như vậy không đủ hữu lực, nàng suy nghĩ một chút, lại nói bù vào: "Chẳng sợ ngươi là một phế nhân, ta cũng sẽ đút cơm cho ngươi!"
Mạnh Dương: "......!Ngược lại cũng không cần thế."
Ta tạm thời còn chưa đến nỗi lưu lạc đến một bước kia đi.
Hôm nay là 29 tháng chạp, là ngày làm việc cuối cùng của nha môn trước tết, Mạnh Dương quyết định đi huyện thành khai báo xin lộ dẫn.
Cũng không biết lúc nào liền phải đi, dự bị trước đi, bớt cho đến lúc đó luống cuống tay chân.
Bởi vì hai ngày này làm rất nhiều thức ăn, đều rậm rạp mà treo trong đông sương phòng râm mát, gọn gàng lại sạch sẽ.

Lúc lại ăn cơm liền thuận tiện hơn nhiều.
Nấu một chút nước cháo mình thích, hâm nóng mì phở đã lạnh, cắt một phần đồ nguội.
Hàng chiên dầu ăn lạnh cũng được, muốn ăn nóng, cho vào đáy nồi khô mà hong là xong, lập tức sẽ trở nên xốp giòn ngon miệng lần nữa nè.
Mạnh Dương dùng nồi đất nấu cháo thịt nạc củ mài.
Trước hết nấu chín gạo, cắt một chút củ mài thành hạt lựu, cùng với thịt nạc thái sợi đã dùng những gia vị cơ bản như rượu gia vị, gừng băm vân vân ướp cho vào cùng nhau luôn, lại lần nữa đậy nắp lên, hầm đến khi gạo nở bung, gạo ở tứ phía.

Thịt cần phải bỏ vào sau, nếu cho vào quá sớm, sẽ dễ già, liền không nhai nát được.
Một loạt đồ chiên đều là có sẵn.
Cắt chút móng heo đông lạnh, gắp mấy miếng ngó sen kẹp chiên, khoai tây kẹp, củ cải viên, thịt tẩm bột chiên làm đồ chiên thịt nguội, lại thêm chút dầu vừng trộn củ cải muối xắt sợi......!Dù cho là ngày thường tỉ mỉ chuẩn bị cơm sáng cũng không phong phú như vậy.
Vốn dĩ cũng hâm mấy cái bánh bao trứng thịt to to, nhưng sáng sớm tinh mơ khẩu vị còn chưa có hoàn toàn mở ra đâu, chỉ riêng mấy món có dầu có thịt đã lấp vào không ít, cuối cùng, bánh bao thế mà không động đậy miếng nào.
Ba người ăn tròn cái bụng, dọn dẹp cái bàn sạch sẽ, thế mới dạo tới dạo lui đi về phía huyện thành.
Hôm nay là lần đầu tiên Mạnh Dương cưỡi Tiểu Ngũ, vốn dĩ còn có chút thấp thỏm, ai ngờ được sau khi lên ngựa lại cảm giác cực tốt.
Con người của Chu Lương Câu kia tuy có hơi điên, nhưng một thân bản lĩnh thật đúng là không làm thất vọng cái tên hắn sửa, đối với chọn lựa và huấn luyện ngựa xác thật là có một tay.
Tiểu Ngũ ngay cả một chút tính xấu cũng không có, bảo mau liền mau, bảo chậm liền chậm, ngẫu nhiên sẽ còn xoay đầu lại cọ cọ đùi chủ nhân, hiển nhiên là một đứa bé ôn nhu.
"Thật là bé ngoan." Mạnh Dương yêu thích không buông tay mà vuốt đầu nó, vui vẻ ghê gớm.
Tuy rằng còn chưa tới 30 tết, nhưng đã có vài nhà gấp gáp nhịn không được mà đốt pháo trước, dọc theo đường đi đều có lẻ tẻ vài tiếng pháo trúc truyền đến hết đợt này đến đợt khác, trong không khí mơ hồ tràn ngập mùi hỏa dược.
Ngẫu nhiên một trận gió thổi tới, thế mà cũng hỗn loạn vài tờ giấy màu đỏ tím.
Đó hài cốt của pháo trúc sau khi nổ banh chành, theo gió chạy loạn đầy đất, giống như rơi một trận tuyết đỏ.
Trong huyện thành có 7 phần trở lên các cửa hàng đã đóng cửa, dư lại đều là người địa phương mở, đều cùng đóng cửa giống như nha môn vậy, sau đó qua tết tới mùng 5 hay mùng 6 hoặc là mùng 8 chọn một ngày cát tường, đốt hai chuỗi pháo rồi khai trương lần nữa.
Lúc đi ngang qua cửa hàng thịt lừa mà Lý Nhân giới thiệu lần trước, Bạch Tinh nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhiều một cái, thấy xác thật là cửa sổ đóng chặt, trên đó dùng giấy đỏ dán lên nói mùng 8 năm sau mới khai trương, lúc này mới hoàn toàn chết tâm.
Ài, thịt lừa nướng ăn ngon thật á!
29 tháng chạp là thật tới cuối năm rồi, có việc cũng đã sớm nắm chặt thời gian mà lo xong xuôi, thế nên khó được thanh nhàn.
Lúc bọn họ đến Phương tri huyện đang ở hậu viện nói chuyện với đám người chủ bộ, chợt thấy bên ngoài đi tới 1 nha dịch, nói là có người tới làm lộ dẫn.
Lúc này ấm chỗ ngại dời, phàm là bá tánh địa phương muốn đi nơi khác, đều cần nha môn xử lý lộ dẫn cho, cuối cùng do chủ bộ tự mình xét duyệt phê chuẩn.
Chẳng qua bản triều tương đối rời rạc với mảng này, chỉ cần thân phận không đáng nghi, lý do chính đáng, xét duyệt cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi.
Chủ bộ lập tức đứng dậy cáo tội, vừa lúc Phương tri huyện nhàn rỗi không có việc gì, liền thuận miệng hỏi 1 câu, "Người tới là ai? Sao lại cứ chờ tới tận hôm nay?"
Vào 29 tháng chạp đã có kha khá tửu lầu tiệm ăn đều đóng cửa, thường là mọi người đều cam chịu là không làm việc nữa.

Người có việc gấp sớm đã làm, không gấp, thì thường đều sẽ chờ đến năm sau, thật đúng là ít có ai vội vàng đến đây vào lúc này.
Nha dịch kia nghe vậy cười xòa nói: "Nói đến cũng khéo, chính là cái thư sinh làm vụ án nữ hưu nam lúc trước kia, hình như tên Mạnh Dương."
Mạnh Dương?
Phương tri huyện bỗng nhiên nổi hứng, trà bưng trong tay cũng không uống, "Là hắn muốn đi ra ngoài?"
Nha dịch gật đầu, "Hình như vậy."
Phương tri huyện trầm ngâm một lát, rốt cuộc là niệm tình cảm với lão Mạnh đại nhân, "Thôi, đằng nào bản quan cũng không có việc gì, gọi hắn vào đi."
Nha dịch hơi chần chờ, "Đại nhân, bên người thư sinh kia còn đi theo 2 người 1 nam 1 nữ xem dáng vẻ ngược lại như khách giang hồ, tựa hồ lần trước cũng đã tới, cũng gọi bọn họ vào sao?"
Phương tri huyện còn chưa nói gì, chủ bộ đã nói: "Đại nhân, việc này không ổn, những gã giang hồ thảo khấu kia thường dùng võ vi phạm lệnh cấm, có rất nhiều hạng người vô pháp vô thiên không coi ai ra gì, vẫn là đừng thân cận với bọn quá mức mới phải."
Thân là người trong quan trường, thường thường là không có ấn tượng gì tốt với du hiệp giang hồ, thái độ của hắn cũng đúng là ảnh thu nhỏ trên quan trường.
Phương tri huyện cũng không có quá nhiều hảo cảm với cái gọi là giang hồ, lập tức xua xua tay, "Chỉ gọi một mình thư sinh kia vào."
Sau đó Mạnh Dương nghe xong lời này còn thôi, duy độc Bạch Tinh có chút không vui.
Huyện quan kia sao lại gọi hắn vào một mình? Hay là có ý xấu đi.
Mạnh Dương lại biết nội tình, "Ông ấy vô cùng kính trọng tổ phụ ta, cho nên yêu ai yêu cả đường đi."
Phương tri huyện xác thật yêu thích nhân phẩm của Mạnh Dương, lần trước chàng đi rồi còn thổn thức không thôi, chỉ nói thế sự vô thường, hôm nay thấy chàng chủ động đi tới, liền nhịn không được mà muốn nói thêm mấy lời.
"Nghe nói ngươi muốn đi nơi khác?" Phương tri huyện đổ lại cũng hòa khí, làm người dâng lên trà ngon điểm tâm, hỏi.

Mạnh Dương trời sinh trầm ổn, nghe vậy nói một tiếng dạ.
Phương tri huyện trầm ngâm một lát, gật gật đầu, "Cũng được, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm dường, ngươi còn nhỏ tuổi có thể có chí hướng như vậy, rất tốt."
Tuy rằng không thể khoa cử, nhưng đọc nhiều sách, nhiều thêm kiến thức luôn không có chỗ hỏng.
Thấy hắn khẳng định cách làm của mình, Mạnh Dương cũng không khỏi lộ ra chút ý cười, lại nói tiếng dạ.
"Hai người khách giang hồ bên ngoài kia là bằng hữu của ngươi?" Phương tri huyện hỏi.
Mạnh Dương gật đầu.
Phương tri huyện hơi hơi nhíu mày, "Ngươi là một đứa bé tốt, sao lại đánh giao tế với bọn họ?"
Người xuất thân từ khoa cử đứng đắn luôn có chút thành kiến với du hiệp, mà trong du hiệp xác thật cũng có kha khá một bộ phận những kẻ táo bạo xúc động, dễ trêu chọc thị phi.
Lại thấy thư sinh vẫn luôn ôn hòa thong dong bỗng nhiên tiến lên một bước thẳng thắn sống lưng, nghiêm mặt nói: "Bọn họ đều là người rất tốt, là bằng hữu của ta."
Phương tri huyện vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ này quá mức thẹn thùng nội liễm, cũng quá mới lạ với mình.

Đương nhiên, rốt cuộc thì hai bên mới vừa quen biết không bao lâu, hơn nữa suy xét đến tao ngộ của hắn, loại phản ứng này cũng ở trong tình lý.
Nhưng mà lúc này, thư sinh bỗng lại trở nên cường ngạnh, rất giống như thay đổi một người.
Có trong nháy mắt như vậy, Phương tri huyện thế mà phảng phất thấy được bóng dáng của lão Mạnh đại nhân quá cố từ trên người chàng.
Phương tri huyện sửng sốt, chợt thoải mái.
Đúng rồi, chung quy là hậu nhân của ông ấy.
Sau khi Mạnh Dương nói xong lời kia còn có hơi thấp thỏm, sợ đối phương sẽ làm ra chuyện gì với bằng hữu của mình, có họa là chính mình chọc đối phương không vui, làm chuyện làm lộ dẫn bị ngâm nước nóng.
Nhưng mà đều không có.
Phương tri huyện bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn chàng cũng thay đổi một chút.
Trước kia ông chiếu cố đứa nhỏ này, chẳng qua là xem trên tình cảm với lão Mạnh đại nhân năm đó, nhưng hôm nay, lại cũng thật sự có vài phần thưởng thức.
"Ngươi không tồi." Hắn gật gật đầu, thế mà lại mang theo vài phần vui mừng.
Mạnh Dương ngạc nhiên.
Thấy chàng cái dạng này, Phương tri huyện nhịn không được lại nhẹ nhàng cười vài tiếng, tâm tình thế mà thật không tệ.
Ấy thật ra lại là mình cổ hủ.
Cánh rừng lớn lắm, tự nhiên chim gì cũng có, mặc dù trong giang hồ nhiều bại hoại lắm, lại cũng không thể cho một gậy đánh chết hết.
Thiếu niên hiệp khách lần trước tuy có chút phóng đãng không kiềm chế được, nhưng nói đến cùng là lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, rất có vài phần tâm địa hiệp nghĩa, bằng không thì mình cũng sẽ không nổi lên lòng ái tài muốn mời chào.
Lúc ấy chợt nghe nói đứa nhỏ này thế mà ở dưới chỗ mình trị hạ, hắn kinh ngạc nhất và cũng tò mò nhất chính là: Một đứa bé lẻ loi làm sao mà sống sót được?
Nhưng hiện tại xem ra, đáp án tựa hồ đã dần dần trồi lên mặt nước.

Hắn rất biết thích ứng, cũng rất am hiểu khai quật.
Lời này nghe ra tựa hồ rất đơn giản, nhưng nói thì dễ, làm thì khó, chênh lệch to lớn đến thế, lại có mấy ai thật có thể buông xuống được chứ.
Thấy Phương tri huyện xác thật không có ý lừa gạt mình, Mạnh Dương cũng nhẹ nhàng thở ra theo, đáp lại một nụ cười ngượng ngùng.
Là mình lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử sao?
Phương tri huyện nhìn ra tâm tư của chàng, lập tức xua xua tay, hiển nhiên cũng không để vào lòng.
"Ở nhà dựa cha mẹ, ra cửa dựa bằng hữu, ngươi đã cho rằng bọn họ đáng tin cậy, ấy thật ra là không tệ." Phương tri huyện lại nói, "Bạc còn đủ chứ?"

Mạnh Dương chưa từng nghĩ tới hắn sẽ hòa ái nói những lời này như vậy, hơi có chút ý tứ như trưởng bối, không khỏi mang theo chút sợ hãi cùng cảm kích, vội nói: "Có."
Chàng vốn chính là cái tính ăn mềm không ăn cứng, nếu đối phương một mặt làm thấp đi bằng hữu chàng, chàng chưa chắc sẽ nén giận.

Nhưng lúc này đối phương hòa khí như thế, làm cho chàng có chút thụ sủng nhược kinh.
Người xuất thân từ khoa cử đứng đắn cơ bản đều từng có trải nghiệm du học, cho nên nói đến ra ngoài, Phương tri huyện xác thật có chút tư bản.
"Ra bên ngoài, không thể so với ở nhà, đặc biệt là các ngươi tuổi trẻ, khó tránh khỏi có kẻ khinh mạn......!Lui một bước trời cao biển rộng, chớ có tranh khí nhất thời, mọi việc lấy bảo toàn bản thân làm nhất.

Chuyện giang hồ," Hắn dừng một chút, đến cùng vẫn là nói, "Có thể ít lẫn lộn liền ít lẫn lộn đi!"
Mạnh gia bảo toàn được một mầm độc đinh thật sự không dễ, chỗ kia thị phi khắp nơi, vẫn là bớt đặt chân vào cho tốt.
Mạnh Dương nghiêm túc nghe, "Dạ."
Nói xong, trên mặt hơi hơi mang theo chút cười thẹn thùng, "Hai bằng hữu giang hồ kia của ta cũng nói giang hồ không phải chỗ chơi vui, trấn trên có người muốn tìm bọn họ học võ nghệ, còn không chịu đâu."
Lần này ra cửa, chàng cũng chỉ là xem một chút, nhìn một cái, cũng không phải thật sự có tính toán dấn thân vào giang hồ.
"Hửm?" Lời này thật ra lại có chút ý tứ, Phương tri huyện hơi hơi có chút kinh ngạc.
Thật ra thì hắn cũng chưa từng đứng đắn tiếp xúc qua được mấy người giang hồ, nhưng cứ cảm thấy ước chừng đều không khác mấy đi: Rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhiều hạng người kiệt ngạo.

Hiện giờ nghe xong lời này, ấy thật lại có một phần ấn tượng tốt với hai tiểu bằng hữu bên ngoài kia.
Là người rõ ràng.
"Nếu quả là thế, ngươi ấy thật là kết giao được hai bằng hữu không tồi." Phương tri huyện nói giỡn.
Mạnh Dương nhấp nhấp miệng, cũng cười rộ lên theo, "Dạ, bọn họ rất tốt."
Phương tri huyện nhìn nhìn sắc trời, "Thôi, ngươi lại đây một chuyến không dễ dàng, mà lại không tiện để bọn họ chờ không.

Đi đi, nếu có rảnh, không ngại đi lên phố dạo một chút, cũng còn có mấy cửa hàng còn mở cửa."
Mạnh Dương nói cảm ơn, lại hành lễ lúc này mới lui ra ngoài.
Chỉ là khi tới cửa chàng lại dừng lại, xoay người nói với Phương tri huyện: "Đại nhân, ăn tết vui vẻ."
Phương tri huyện sửng sốt, bỗng nhiên cười, là cái loại cười thật tình kia.
"Ăn tết vui vẻ." Hắn nói.
Bởi vì có tri huyện đại nhân che chở rõ ràng ở đằng trước, tiếp theo khi Mạnh Dương đi xử lý lộ dẫn là phi thường thuận lợi, không có chút trở ngại nào, chỉ chốc lát sau đã xong xuôi.
Một khắc khi lộ dẫn cầm tới tay kia, Mạnh Dương bỗng có chút kích động không hiểu được.
Chàng giống như có chút không giống nhau.
Nhiều năm như vậy đều sống trong Đào Hoa trấn, là thật sự không có tiền sao? Ngược lại cũng chưa chắc.
Chính như Triệu tiên sinh nói, viết thi từ ca phú mà bán so ra tốt hơn viết thoại bản nhiều, nếu chàng thật có lòng gom tiền, thu nhập mỗi năm lại lật mấy lần, thậm chí là mười mấy lần cũng không phải không có khả năng.
Nhưng chàng không có.
Chàng chỉ là cảm thấy trên đời hình như không có gì đáng giá để mình lưu luyến, lại cứ không nỡ chết, cho nên đành phải hầm lấy từng ngày.

Không phải không muốn đi ra ngoài, ý niệm cùng loại thật ra cũng đã từng nổi lên rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần lại đều bị chính mình đánh mất.
Chàng sợ, sợ ra ngoài, sợ ác ý của thế giới bên ngoài lại lần nữa buông xuống lên người mình.
Cho nên chàng vẫn luôn đang trốn tránh.
Lúc mới vừa gặp mặt Liêu Nhạn xem thường mình, ngược lại cũng không có sai, bởi vì chàng khi đó xác thật rất yếu đuối, ngay cả dũng khí để đối mặt với thế giới một mình cũng không có.
Nhưng hiện tại?
Mạnh Dương nắm chặt lộ dẫn, chậm rãi nhả ra một hơi, phảng phất cáo biệt với cái gì đó của mình ở quá khứ.
Chàng cảm thấy mình tùy thời có thể dũng cảm bước ra một bước.
Ta xác thật có chút không giống nhau, chàng nghĩ.
Lúc Mạnh Dương tìm được Bạch Tinh với Liêu Nhạn, hai người đang nói chuyện với một nha dịch, nhìn bộ dáng kia đổ lại có vài phần quen thuộc.

"Chuyện xong xuôi rồi?" Thấy chàng ra, Bạch Tinh cao hứng mười phần, chủ động tiến lên đón.
Mạnh Dương đưa lộ dẫn cho nàng xem, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần nhảy nhót, "Ta có thể cùng ra ngoài chơi với các ngươi rồi!"
Liêu Nhạn hừ một tiếng, ôm cánh tay nói: "Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ khóc nhè à!"
Mạnh Dương rất nghiêm túc bảo đảm, "Có các ngươi bồi ta, ta chắc chắn sẽ không."
Chàng thấy Lý Nhân đang nhìn chằm chằm mình, liền hỏi: "Vị này chính là?"
Cũng không cần Bạch Tinh giới thiệu, Lý Nhân cười sang sảng, chủ động ôm quyền nói: "Ta tên Lý Nhân, là bộ đầu bản địa, ban đầu cũng lăn lộn trong chốn giang hồ."
Mạnh Dương làm cái ấp, "Thì ra là Lý đại nhân, thất kính thất kính."
Lý Nhân cười ha hả lên, "Ta tính là đại nhân gì chứ? Chẳng qua là lung tung kiếm miếng ăn thôi, tiểu tiên sinh chớ có giễu cợt."
Hắn nói vài câu xã giao với Mạnh Dương, lại nói với Bạch Tinh: "Ta vốn định tìm được gã lái buôn ngựa kia cảnh cáo vài câu, nào nghĩ được hắn mua bán ở bản địa xong đã rời đi trước, ước chừng là muốn đi về phía Tây Bắc, như thế không dễ làm."
Ngựa giá cao không dễ có, trừ bỏ quan phủ ra, tiêu hao lớn nhất chính là nhân sĩ võ lâm, mà những gã lái buôn ngựa đó vào nam ra bắc, tam giáo cửu lưu đều giao tiếp, không thể nghi ngờ ấy là một nhóm người tin tức linh thông nhất.
Tin tức linh thông liền ý nghĩa cho dễ để lộ tiếng gió.
Tin Bạch Diêu Tử ở Đào Hoa trấn vốn chính là một gã lái buôn ngựa lộ ra trước tiên, nếu Lý Nhân đã thu tiền của Bạch Tinh, tự nhiên muốn làm việc cho chu đáo một chút, cho nên hai ngày trước còn cố ý phái người đi tìm gã lái buôn ngựa kia, muốn cảnh cáo một vài.
Trăm triệu không nghĩ tới mình chậm một bước, đối phương mua bán ở bản địa xong, đã rời đi trước rồi.
Hắn ta hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là một bộ đầu nhỏ, chỉ có 2-3 bằng hữu giang hồ ở bên, nếu đối phương rời khỏi địa bàn, lại muốn làm cái gì, ấy lại là hữu tâm vô lực.
Bạch Tinh gật gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Trên đời không có tường nào không lọt gió, nếu mình không lựa chọn giấu đầu lòi đuôi, bại lộ hành tung cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nàng hơi trầm ngâm, lại móc một thỏi bạc đưa qua, "Nếu là thế, làm phiền Lý bộ đầu giúp ta thả ra một lời, cứ nói có người thấy Bạch Diêu Tử xuất hiện Tuy Sơn châu.
Đào Hoa trấn với nàng mà nói, phảng phất một giấc mộng đẹp tại thế ngoại, sáng lạn lại bình thản như thế, nàng không muốn liên lụy người trên trấn.
Hơn nữa Đào Hoa trấn cũng xác thật là hơi nhỏ quá, nhân thủ của quan phủ có hạn, không gánh nổi sóng gió quá lớn.
Nhưng đếm lên một bậc là Tuy Sơn châu liền bất đồng, không chỉ có binh lực đóng quân dài hạn ở đó, hơn nữa nghe nói kẻ giỏi giang ở giang hồ đầu nhập vào quan phủ địa phương cũng không ở số ít, đến lúc đó mặc dù có kẻ tìm mình trả thù, cũng không lật nổi sóng gió gì quá lớn.
Liêu Nhạn liếc mắt nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Nhưng mà cũng không phản đối.
Lý Nhân lập tức liền rõ ràng dụng ý của nàng, ngược lại cũng nhẹ nhàng thở ra theo.
Ở vị trí nào lo chuyện vị trí đó, hắn hiện giờ dù sao cũng là ăn cơm công môn, chí ít cũng phải không làm thất vọng cái vỏ quan trên người, tai nạn trên địa bàn nhà mình tất nhiên là càng ít càng tốt.
Chính hắn xuất thân giang hồ đó thôi, tự nhiên rõ ràng người giang hồ khó có thể quản thúc, nếu thật dẫn bọn họ tới......
"Cô nương yên tâm, việc này giao cho ta đi làm!" Lý Nhân vỗ ngực bảo đảm nói.
Cáo biệt Lý Nhân rồi, ba người Bạch Tinh liền bắt đầu vui vẻ đi dạo phố.
Thật ra thì lúc này cửa hàng với sạp trên phố trên cơ bản đều dẹp rồi, xa không náo nhiệt như ngày thường, thậm chí có thể nói có chút quạnh quẽ, nhưng bọn họ chính là rất cao hứng.
Lúc này, đi ra nhàn tản lắc lư trên phố phần lớn là bá tánh bản địa, mỗi người mặc đồ mới đội mũ mới, nét mặt tỏa sáng, trong tay xách theo hai ba dạng điểm tâm hay bánh ngọt, đang thừa lúc trước tết đi thăm người thân đâu.
Trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ thẫm, dán câu đối đỏ mới, trong ngoài tràn đầy không khí vui mừng.
Lũ trẻ kết bè kết lũ chạy qua đường phố, trong không khí lưu lại nụ cười vui tùy ý của chúng, thật lâu không tiêu tan.
Bạch Tinh bỏ tiền mua hồ lô ngào đường, ba người, mỗi người một chuỗi cầm lấy giơ trong tay vừa ăn vừa đi, sau đó liền phát hiện sạp bán pháo hoa pháo trúc bị người ta vây chật như nêm cối ở góc đường.
Thật ra thì người vây qua đó cũng không phải đều muốn mua, chẳng qua là cuối năm rảnh rỗi không có việc gì, nghĩ người nhiều thì náo nhiệt, lúc này mới theo phong trào đâm đầu qua bên kia.
"Chúng ta mua chút pháo hoa pháo trúc đi!" Đôi mắt nàng sáng long lanh đề nghị nói.
Khi còn nhỏ, nàng với nghĩa phụ ở trong núi rừng, ấy là kiêng kỵ pháo hoa nhất, tự nhiên chưa từng đốt.
Về sau một mình hành tẩu giang hồ, không có chỗ ở cố định lưu lạc khắp nơi, tự nhiên càng không có tâm tình đốt pháo hoa.
Cho nên chẳng sợ nàng thấy pháo hoa sáng lạn vào ngày lễ ngày tết vô số lần, nhưng lại không có cái nào là chính mình tự tâm châm đốt.
Đương nhiên, trước kia Bạch Tinh cứ cảm thấy pháo hoa cũng không có gì thú vị, chẳng qua là một đoàn những đốm lửa hơi lướt qua, sau giây lát là quay về yên lặng, ập vào trước mặt lại là cô tịch cùng thanh lãnh gấp bội.
Nhưng hiện tại, bỗng nhiên lại cảm thấy có ý tứ.
Chắc là mấy người tụ vào nhau cùng nhau ăn tết, vốn là không nên thiếu pháo hoa sáng lạn đi.
Tác giả có lời muốn nói: Ừ, bộ tiểu thuyết này chính là kể về câu chuyện cứu rỗi song hướng..