Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 89: 89




Theo một hàng ba người Bạch Tinh xuôi nam, nhiệt độ không khí bò lên có thể thấy được bằng mắt thường, da cừu vốn đã chuẩn bị kia đã không dùng được lúc lên đường ban ngày.
Có điều mùa xuân trong nhà âm lãnh, nhiệt độ ngày đêm trong ngày chênh lệch cực lớn, tối đến lấy làm đệm và chăn đắp thì thật lại vừa lúc.
Lúc này mới ra giêng, đại bộ phận khu vực phương bắc còn là một mảnh tiêu điều, nhưng phủ Vân Gian tiếp giáp Trường Giang nghiễm nhiên đã là một mảnh cảnh tượng vui sướng hướng vinh.
Cây liễu ven đường sớm đã nhú chồi non, chi cành mềm mại phủ một lớp màu xanh bích ngọc đáng yêu;
Trên mặt đất mọc đầy cỏ dại non giòn, trong bụi cỏ nở hoa dại khắp nơi, cánh hoa kia cực mềm, cực mỏng, gió xuân len lén thổi một cái, liền lạnh run lẩy bẩy, đúng như cô bé ngượng ngùng, nghiêng người đi che nửa bên mặt.
Hơn nữa......!Nó còn có nhiều mưa xuân đến vậy!
Bất đồng với "Mưa xuân quý như mỡ" của bắc địa, phủ Vân Gian thật đúng là thích mưa ghê, có khi dậy sớm rõ ràng là một mảnh vạn dặm không mây, buổi trưa vừa qua khỏi, liền chẳng biết đâu ra thổi tới lẻ tẻ vài đám mây, thoải mái hào phóng đổ mưa.
Mặt trời đang còn kia kìa! Thật là chẳng cho tí mặt mũi nào, người kỳ cục.
Cũng không tính mà đổ mưa đứng dắn, chiếm đa số là mưa phùn như lông trâu, tinh tế, hết sức mềm nhẹ.
Bạch Tinh với Liêu Nhạn trà trộn ở quan ngoại hằng năm, do quen với thiếu nước thiếu mưa, nên thật ra bọn họ cũng chẳng thế nào thích trời mưa.

Nhưng mưa phía nam thật đúng là ôn nhu nha, giống một tiểu cô nương kiều kiều khiếp khiếp, làm người không đành lòng trách móc nặng nề.
Lại là một ngày mưa, Liêu Nhạn nhìn một lớp bọt nước thật nhỏ dần dần phủ lấy trên quần áo, trên người cũng dần dần không được tự nhiên, không khỏi oán giận nói: "Đại Tây Bắc cả một năm cũng không thấy được có nhiều mưa như này!"
Nước trong sa mạc Qua Bích* giá so được với vàng, nhưng ở nơi này thì sao?
*: Đây là sa mạc Gobi đó, nhưng ở văn cổ đại mà viết phiên âm quốc tế hiện đại như này, cấn cấn thế nào á, nên mình đã tìm cái phiên bản đọc trại của bên trung bằng tiếng hán ghi ở đây rồi ghi chú.
Dính nhớp nhớp, thật là làm người không vui.
Mưa xuân đứt quãng như chó đi tè một ngày mấy bận, tới rồi lại đi, làm mặt đất trở nên trơn ướt, ngựa căn bản là chạy không nhanh được, dẫn tới bọn họ nhiều lần bỏ lỡ chỗ tá túc.
Hôm nay đã là ngày thứ 4 ăn ngủ ở ngoài trời vùng ngoại ô.

Thật ra thì chàng ta cũng không ghét bỏ ở ngoài dã ngoại......!Chỉ cần không mưa!
"Nhạn Nhạn, đừng bực bội vậy mà!" Mạnh Dương nhóm lửa trại, đi đến dòng suối nhỏ cách đó không xa xách lên một nồi nước, đun sôi rồi thì cầm một nắm rau dại cho vào nấu.
Thảm thực vật ở phương nam tươi tốt, cây cũng thật nhiều nha, lại phát triển tươi tốt, dùng để che mưa là quá tốt rồi.
Ngay cả rau dại dùng làm canh hiện tại đây, đều là chàng mới nhổ ở bên dòng suối đó, thanh thúy xanh mượt, nhìn đã thấy ngon.
Chàng thật ra lại rất thích trời mưa.
Đặc biệt là mưa phùn như lông trâu thế này, vừa sẽ không tạo thành lũ úng thương tổn mạng người, lại rất có kiểu như tình thơ ý họa.
Mưa bụi mông lung dệt thành màn che trời, gió nhẹ chợt thổi, liền theo đó tung lên, giống như tấm màn sa mỏng trong phòng tiểu thư vậy.
Trải qua nước mưa cọ rửa và thẩm thấu, hoa càng đỏ, cỏ càng xanh, ngay cả không khí thanh mát di động trong cỏ cây và bùn đất cũng càng làm người sảng khoái.
Dọc theo đường đi, mỗi khi Liêu Nhạn oán giận, Mạnh Dương lại nhịn không được mà kinh thán, đây thật đúng là quá đẹp.
Chàng cảm thấy một đường đi tới này, cái trống trải không chỉ là tầm nhìn, còn có lòng dạ và đầu óc.

Khi buông ra tầm mắt đi ngắm phong cảnh, giống như tất cả tăm tối đều đã rời xa chàng......
Liêu Nhạn hừ một tiếng, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, tầm mắt theo quán tính bay tới trên lưng hai con ngựa phía sau.
Tống lão đại với Mã lão nhị theo bản năng run lên, trực tiếp khóc ngay, "Liêu gia gia, tha tôn tử đi! Không thể đánh nữa a!"
Dọc theo đường đi này, bọn hắn quả thực thành chỗ trút giận, họ Liêu này hơi có tí không tùy tâm thuận ý liền quyền cước tương hướng, thế cho nên hai gã thấy chàng ta liền phát run.
Vì sợ bọn hắn chạy trốn, Liêu Nhạn căn bản là chưa ấn lại khớp xương cho anh em này, cứ như rắn da mềm thế này vậy đấy, mặt chỉa xuống bó trên lưng ngựa.
Hai tên kia nào từng chịu cái tội này? Ngày hôm trước lên đường đã lắc lư đến ói mật đắng cả một đường, cơm cũng ăn không vô.
Nhưng mà ba gã ma quỷ này, thậm chí là người đọc sách nhìn qua quen thuộc nhất bên trong! Cũng chẳng có một tia đồng tình!

Còn luôn miệng nói gì mà "Không ăn thì vừa lúc, tiết kiệm được lương thực thì không nói, cũng không sợ các ngươi tích góp được sức lực đi làm chuyện xấu......"
Khớp xương bị trật khớp thời gian dài hoặc thường xuyên rất dễ lưu lại bệnh căn, mà huynh đệ Tống lão đại hiện giờ đều đã hơn nửa tháng chưa từng nếm thử tư vị thao tác thân thể của chính mình, chẳng sợ giờ đây được nối lại lần nữa, cũng không thể lưu loát như khi trước vậy.
Hiện tại bọn hắn cuối cùng đã rõ ràng thế nào là "Muốn sống không được, muốn chết không xong."
Sớm biết như thế, còn không bằng tự sát ngay khi mới vừa bị bắt!
Liêu Nhạn mắt điếc tai ngơ, đi lên vỗ mấy phát lên đầu bọn hắn, lúc này mới cảm thấy lòng dạ thuận chút.
Tống lão đại với Mã lão nhị bị đánh đến mắt đày sao xẹt, lỗ mũi đổ máu, nghẹn khuất ghê gớm, nhìn nhau chẳng nói gì, chỉ có hai hàng nước mắt.
Bạch Tinh thấy, cười lạnh ra tiếng, "Giờ biết khóc rồi? Khi những bá tánh vô tội đó bị sát hại, có từng khóc cầu không? Các ngươi có từng bỏ qua bọn họ chưa?"
Chẳng qua là nhân quả luân hồi thôi, ở đây vờ vịt đáng thương cái gì!
Mắng xong rồi, nàng đi đến trước mặt Mạnh Dương xòe tay ra, lộ ra mấy mũ nấm màu xám tròn vo trong lòng bàn tay, "Cái này có thể ăn không?"
Vừa nãy đi nhặt củi lửa nhìn thấy, số lần nàng tới Giang Nam không nhiều lắm, với cái này thì thật đúng là không rõ ràng.
Đôi mắt nàng phảng phất cũng bị nước mưa làm sũng nước, mượt mà bóng loáng sáng long lanh, giống như đứa bé ngoài ý muốn phát hiện bảo tàng, gấp không chờ nổi lấy về hiến vật quý.
Mạnh Dương trước hết là không đầu không đuôi mà khen nàng có khả năng, sau đó mới gãi gãi đầu, rất thành thật lắc đầu, "Ta cũng không quá rõ ràng."
Loại nấm này ở bắc địa không có, chàng cũng không biết có độc không, nên ngược lại là không tiện tùy tiện ném vào nồi.
"Cái này có gì khó!" Liêu Nhạn đĩnh đạc lấy một mũ, một cái tay khác bóp chặt miệng Tống lão đại, trực tiếp bóp nát nấm nhét vào, "Hắn chết rồi chính là có độc, không chết chúng ta liền ăn."
Bạch Tinh với Mạnh Dương trầm mặc một lát, đồng thời dựng ngón cái với chàng ta.
Làm tốt lắm!
Mạnh Dương gõ xuống bọc nhỏ, mở ra, ánh vào mi mắt rõ ràng là một bọc rơm rạ tràn đầy.


Chàng đẩy rơm rạ ra một chút, với tay vào lục, liền móc ra mấy quả trứng gà.
Đây là mua khi vào thôn phụ cận mua đồ tiếp viện mấy hôm trước, vì trứng gà sống không tiện mang theo, lão thái thái bán trứng gà kia mới cho ra cách này.
Sự thật chứng minh, cách này thật sự dùng rất tốt.

Tuy trên lưng ngựa xóc nảy dị thường, nhưng trứng gà đều hoàn hảo không tổn hao gì nè.
Mạnh Dương tán thưởng mà nhìn nhìn mấy quả trứng gà hồng nhuận kia, suy nghĩ một chút, lại thả vào một quả, chỉ lấy hai quả trong đó đánh tan quấy đều, lại đổ vào nồi rau dại đã bắt đầu sôi trào.
Trứng gà đã đánh đủ đều cho vào nồi, đồng thời lấy cái muỗng nhẹ nhàng quấy, như vậy thì trứng hoa đánh ra được nhẹ như khói, mỏng tựa sương mù, phi thường đẹp còn làm nó trông nhiều!
Vì luyện thành chiêu thức ấy, Mạnh Dương thường xuyên trộm chạy ra ngoài quầy hàng quan sát, ôi tốn không ít công phu đâu à.
Ba người ăn màn thầu cắt miếng với canh trứng rau dại, một chén canh nóng đi xuống, trên người hơi hơi đổ mồ hôi, giống như bài tiết hơi ẩm hấp thu mấy ngày liền này ra ngoài vậy, cực thoải mái.
Trên màn thầu miếng còn quét tương ớt thịt băm đỏ rực, nướng đến hơi hơi ố vàng, xốp xốp giòn giòn, ăn rất ngon.
Hai huynh đệ trên lưng ngựa đang ở vị trí cuối hướng gió, mùi khói lửa và mùi thơm cùng nhau truyền đến, hun đến nước mắt cùng nước miếng chảy ròng, bụng kêu đến vang rung trời.
Trong miệng Liêu Nhạn nhét tràn đầy thịt băm, nghe thế thì phi thường bất mãn: "Ngươi cũng quá không biết đủ, không phải đã ăn nấm sao?"
Tống lão đại: "......"
Ngươi không chết tử tế được đâu, thật đó!
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, Tống lão đại vẫn là tung tăng nhảy nhót, lúc này Bạch Tinh mới yên lòng, đi hái đám nấm dại một lần nhú lên sau một đêm mưa móc dễ chịu đến tràn đầy một túi to.
Mạnh Dương vui mừng cầm đến bên suối rửa sạch sẽ, dùng chút mỡ heo còn sót lại làm nấm cắt phiến chiên, cuối cùng còn làm một món canh trứng và nấm, quả nhiên vừa thơm vừa non lại tươi, là cái loại tươi ngon đến cơ hồ lắc rớt đầu người ta luôn á!
Nấm cũng thật ngon nha, khó trách trước đây khi chàng xem kỳ văn dị chí có thấy trên sách nói vùng Tây Nam có nhiều chủng loại nấm đa dạng mỹ vị đến cực điểm, bá tánh địa phương yêu nấm thành si, kẻ độc phát thân vong mỗi năm vô số kể, nhưng mà vẫn là tốt tươi thành phong trào, cấm nhiều lần không được......
Thứ ngon lành như này, ai nỡ từ bỏ chứ hả!
"Phương nam nhiều rau xanh và trái cây, xuân hạ có rất nhiều rau củ tươi đó, gì mà củ ấu, măng tươi." Mạnh Dương vui mừng mà bò lên lưng ngựa, "Chạng vạng hôm nay chúng ta liền đi ăn đi!"
Bạch Tinh gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, "Được đó."
Đầu bên kia, Mã lão nhị đã đói bụng một ngày ác độc mà nguyền rủa, "@#¥#%"

Cằm hắn ta đều nát, nói chuyện hơi mơ hồ, vì thế Liêu Nhạn ngoáy ngoáy tai, lại bắn lên mặt hắn ta, "Nghe không rõ!"
Hôm nay là trời nắng khó được, ba người mang theo 2 kiện "hàng hóa" một đường phóng ngựa rong ruổi, quả nhiên đã thuận lợi vào phủ Vân Gian vào lúc chạng vạng.
Binh lính thủ thành rất là quan tâm với tạo hình độc đáo của Tống lão đại và Mã lão nhị, còn cố ý kiểm tra một phen, Bạch Tinh bẩm báo thẳng, "Hai tên này chính là tội phạm truy nã tội ác tày trời, gian dâm bắt cướp không chuyện ác nào không làm, tên này tên Tống lão đại, tên kia là Mã lão nhị, ta nghe nói nha môn các ngươi bên này đang treo giải thưởng, cho nên cố ý đưa tới."
Mấy binh lính kia vừa nghe, vội dẫn bọn họ đến ven tường dán lệnh truy nã đối chiếu, "Hây, thật đúng là vậy!"
Lập tức liền có người hâm mộ nói: "Bạc thưởng của hai con hàng này chừng mấy trăm lượng, các ngươi xem như phát rồi."
Đám Bạch Tinh cũng không khoe khoang, thuận lợi vào thành rồi thì trước hết là tìm một khách điếm ngủ trọ, lại hỏi thăm nhà người bị hại treo giải kia, chuẩn bị đi vớt một bút trước.
Sau đó, rất mau, bọn họ tao một nan đề đầu tiên:
Ngôn ngữ không thông!
Phủ Vân Gian xây dựng ven Trường Giang, vài địa phương hướng lên bắc chút thì còn thôi, nhưng bắt đầu từ phủ thành phủ Vân Gian hướng về phía nam ấy, đặc thù ngôn ngữ liền càng tới gần phương ngôn của phương nam hơn chút, đã mảnh lại mềm còn yếu ớt, hình như còn mang theo chút âm cuối.
Người của nha môn, người đọc sách và một bộ phận người trẻ tuổi có khả năng sẽ chuyên học tập tiếng phổ thông, nhưng cư dân bản địa, đặc biệt là người già và trung niên trong sinh hoạt hằng ngày, vẫn là lấy phương ngôn là chủ.
Vì thế, Bạch Tinh bọn họ nghe không hiểu lắm!
Ba người mở mịt mà đứng ở đầu đường hai mặt nhìn nhau, một lát sau, Liêu Nhạn với Mạnh Dương đều đồng thời nhìn về phía Bạch Tinh, người duy nhất đã từng tới phương nam, "Năm đó ngươi trải qua thế nào?"
Bạch Tinh chớp chớp mắt, "Lúc ấy không nói chuyện."
Lúc trước nàng là vì đuổi giết mà đến, chỉ lo theo dõi hành tích, tất nhiên không dùng đến miệng.

Hằng ngày ăn cơm dừng chân cũng chỉ dựa vào ánh mắt vào thủ thế......!Tuy không ít người thổn thức sau lưng: Tiểu cô thật tốt, đáng tiếc là một người câm, nhưng tổng thể mà nói, vẫn là rất thuận lợi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống lão đại: Gõ ngươi sao! Gõ ngươi sao!
Bạch Tinh: Ta thật đúng là một đứa bé lanh lợi mà!
Mọi người: Ai, cô nương thật tốt, đáng tiếc là một người câm.......