Tiểu Thư Trưởng Nữ

Chương 49



“Nhan Diệp Doanh, nàng đang hành hung Hoàng Thất đó!” – Lãnh Kỳ Lạc từ tường viện nhảy vào cửa sổ liền nhìn thấy đồ vật liên tục bay về phía mình.

“Quá quắc, nói thiếp quá quắc sao? Còn nói thiếp xấu xa như vậy!” – Nhan Diệp Doanh bừng bừng giận dữ, tay vẫn còn đang cầm chiếc bình hoa chuẩn bị chội.

“Trên tay nàng đang càm chiếc bình Vua ngự ban không được ném!” – Lãnh Kỳ Lạc hằn giọng nói, nghe y nói vậy Nhan Diệp Doanh nhìn chiếc bình rồi đặt xuống, hầm hực ngồi xuống bàn uống trà.

“Đây là ý tưởng của ai bây giờ lại trách ta!” – Lãnh Kỳ Lạc cười cười nhàng nhạt ngồi xuống, y không nghĩ nương tử của mình diễn nhập tâm như vậy, thì ra thật sự tức thật.

“Của thiếp nhưng… Chàng làm quá, còn ngồi chung bàn…!”

“Ahaha vậy ra có người ăn giấm chua rồi!”

“Ai thèm chứ!”

“Rồi lỗi của ta, tất cả là tại ta… Được rồi! Khóc đến sưng mắt như vậy làm gì!” – Lãnh kỳ Lạc đưa tay lên lau nhẹ nhẹ mi mắt của diệp Doanh.

“Vở kịch này diễn đến bao giờ?” – Lãnh Kỳ Lạc nhíu mày, y thật sự rất khó chịu khi phải lén lút đến phòng nương tử của mình như vậy. Đây là Thất Vương phủ là địa bàn của y nhưng y lại phải làm một việc không quang minh chính đại như vậy.

“Đến khi bạch liên hoa kia lộ ra cái đuôi cáo!” – Lãnh Kỳ Lạc lắc đầu khi nghe Nhan Diệp Doanh nói, tiện thể ôm nàng vào lòng, ngươi vừa mới xôn xao ban nãy thì giờ này lại như con mèo nhỏ nằm trong lòng y ngoan ngoãn, khiến tâm tình của Lãnh Kỳ Lạc vô cùng tốt.

Nhan Diệp Doanh, con người nàng vô cùng kỳ lạ đặc biệt thật sự đôi khi khiến Lãnh Kỳ Lạc vô cùng hứng thú muốn tìm hiểu thật sự người phụ nữ này có bao nhiêu điều đặc biệt.

...

“Được lắm, bây giờ nàng đã thấy gã cho hắn là sai lầm chưa? Nếu như ngày trước chịu gã cho ta bây giờ nàng có phải được hưởng hạnh phúc hay sao! Nếu đã vậy, được ta sẽ tình nguyện mang nàng về bên ta, ta không quan tâm trước đây nàng ở bên ai chỉ cần nàng ở bên ta là được!” –  Đọc phong thư mà một ám về mang về đưa, Thái Tử Lãnh Kỳ Song vô cùng hưng phứng, y nghĩ đến một ngày có thể được ở bên cạnh nhan Diệp Doanh mà trong lòng vô cùng vui sướng.

“Báo với Phi Yên, làm tốt lắm, đẩy mạnh tay lên ta muốn mọi chuyện nhanh kết thúc!” – Lãnh Kỳ Song nói.

“Thái tử, thần hiểu!” – Ám vệ cúi người lui ra bên ngoài.

“Nhan Diệp Doanh, đợi đó rồi nàng sẽ về bên ta thôi, nàng không chạy thoát khỏi tay ta được đâu Nhan Diệp Doanh!”

….

Chuyện ồn ào trong Thất Vương phủ được truyền trực tiếp vào cho Hoàng hậu cho nên tâm tình của bà có phần vui vẻ lại cho người ban thưởng thêm cho Thất Vương phủ không ít đồ bổ dưỡng thân dưỡng thần khiến cho Nhan Diệp Doanh trốn trong phòng cười không ngớt, nhưng bên ngoài lại biểu cảm phẫn uất không thể dàn xếp được.

“Doanh nhi, ta không nghĩ nàng lại có khả năng diễn như vậy đấy!” – Lãnh Kỳ Lạc ngồi uống trà nhìn Nhan Diệp Doanh đang vui vẻ ngồi đó cười ngã nghiêng.

“Thiếp còn nhiều thứ chàng không biết lắm!” – Nhan Diệp Doanh hất mặt cười nói.

“Còn tầm 10 ngày nữa chúng ta phải đi phía nam một chuyến, nàng tính chuyện này phải giải quyết như thế nào?” – Lãnh Kỳ Lạc xoay xoay tách trà nói, trong lòng y thỏa ý cho Nhan Diệp Doanh chơi đùa để nàng vui vẻ. nhưng nếu tàn cuộc nàng không dọn dẹp được thì y sẽ phải giúp nàng thu dọn mọi thứ.

“Thiếp sẽ giải quyết xong trong vòng 10 ngày này nhé!” – Nhan Diệp Doanh cười cười nói.

“Tùy nàng! Nhớ đừng chơi quá!” – Lãnh Kỳ Lạc cười cười gật đầu, trong lòng y tràn ngập yêu thương, cũng cảm thấy ca thán cho những ai nằm trong viện chơi đùa của Nhan Diệp Doanh.

….

Sau đó Nhan Diệp Doanh cho mọi người loan truyền ra bên ngoài mình quá ư buồn bã đã sinh ra tâm bệnh nên phải xuất phủ đến biệt viện bên ngoài thành tịnh dưỡng bệnh tình. Sau đó thì nàng cũng xuất phát đi, Tình Nhi vô cùng lo lắng cho tình trạng của chủ nhân mình, nàng không hiểu tiểu thư trong tình cảnh này lại còn rời khỏi phủ để lại Vương gia như vậy thật sự quá vừa ý bọn họ, Nhan Diệp Doanh chỉ cười không nói gì thêm.

Như chính bản thân nàng dự đoán nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy chỉ ngay ngày hôm sau khi nàng rời khỏi Thất vương phủ thì Phi Yến cũng đến cổng quỳ xin tội vô cùng thấm thiết.

“Phi Yên, Vương phi có lệnh cô nương về phủ đi, thân thể Vương phi không khỏe không thể tiếp ngươi được!” – Tình nhi nói.

“Phi Yến tình nguyện quỳ tại đây để thỉnh tội cùng Vương phi! Tâm bệnh của Vương phi phải dùng tâm bệnh mới có thể chữa khỏi!” – Phi Yên vẫn quỳ nơi đó không có ý rời đi.

“Tùy tiểu thư!” – Tình nhi không nói nữa quay vào trong. Nhan Diệp Doanh đang nhàng nhã nằm tển Uyển Tráp ngay cạnh cửa sổ ngắm cảnh uống trà ăn điểm tâm vô cùng thanh tĩnh.

“Nàng ta không chịu đi!”

“Không sao mặc nàng ta, như vậy mới đúng, trời có vẻ sẽ mưa đó!” – Nhan Diệp Doanh nhìn trời cười cười nói.

Quả thật như nàng nói buổi trưa sao một hồi nắng nóng thì trời liền mưa lớn một trận Phi Yến vẫn quỳ bên ngoài.

“Tình nhi cho chuẩn bị một phòng ngủ trong viện đi!” – Nhan Diệp Doanh nhìn trận mưa đã muốn ngừng vội nói.

“Vâng ạ!” – Tình nhi nhanh cho người đi phân phó.

“Vương gia đến!” – Bên ngoài truyền đến tiếng nói thông báo.

“Bây giờ mới chịu đến, thiệt tình không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!” – Nhan Diệp Doanh lắc lắc đầu đứng lên, đưa tay cho Tình nhi dìu đi ra bên ngoài.

“Tham kiến Vương gia!” – Mọi người đồng loạt hành lễ. Lãnh Kỳ Lạc đứng trước cửa, dáng người cao lớn trong màng mưa càng thêm cao lớn, gương mặt âm trầm lạnh lẽo của y pha lẫn với sự lạnh lẽo của mưa gió khiến cho càng thêm buốt giá.

“Vương gia!” – Phi Yến quỳ bên ngoài cửa run rẫy hành lễ, mặt nàng ta tái nhớt đến mức thảm hại vô cùng.

“Nàng đứng lên đi!” – Lãnh Kỳ Lạc liếc mắt nói.

“Không được Vương phi chưa chịu …. Tha lỗi cho nô tỳ… Nô tỳ không…” – Nói đến đây đột ngột toàn thân Phi Yên ngã gục xuống, Lãnh Kỳ Lạc phản xạ đưa tay ra đỡ nhưng lại nhanh chóng thu tay về trong chớp mắt, cả một màng này đều thu trọn lại trong mắt của Nhan Diệp Doanh.

“Mang nàng ta vào trong sau viện!” – Nhan Diệp Doanh lên tiếng, ánh mắt hấp háy ý cười không kiềm chế được!

“Vương phi! Người xem chuyện này thế nào!” – Giọng nói âm trầm vang lên của Lãnh Kỳ Lạc, Phi Yến nhanh chóng được đưa đi. Mọi người không biết được nàng ta thật sự ngất hay chỉ là giả vờ nên không thể ngưng lại được. Lãnh Kỳ Lạc nhàn nhạt bước vào trong trầm mặt nói.

“Thiếp nhìn thấy đó nhá, đưa tay ra đỡ cơ à!” – Nhan Diệp Doanh lên tiếng sau khi cửa viện đã được đóng lại.

“Còn nàng, tự nhiên chạy đến đây khiến ta phải mất công đến đây đóng tiếp một vở kịch với nàng như vậy!” – Lãnh Kỳ Lạc phủi nhưng giọt nước vươn vươn trên áo của mình nói.

“Đỡ cơ đây!”

“Chỉ là phản xạ nhà võ thôi nhưng không phải ta nhanh chóng đưa ta về sao!” – Lãnh Kỳ Lạc cười cười nói.

ốp> - Nhan Diệp Doanh đẩy tách trà trên bàn xuống đất vỡ vụng. Lãnh Kỳ Lạc ngạc nhiên bất động nhìn nàng ngạc nhiên. Nhưng trên mặt Nhan Diệp Doanh hiện hữu nụ cười tươi khiến y khó hiểu nhíu chặt mày.

“Vương gia người vì một nô tỳ mà la mắng thiếp, người thấy như vậy thích đáng sao? Thiếp dù sao cũng là trưởng nữ Nhan phủ sao lại phải bị ủy khuất như vậy! Ngài nói đi!” – Nhan Diệp Doanh đi ra phải cửa viện lớn tiếng nói, mắt vẫn tràn ngập ý cười nhìn Lãnh Kỳ Lạc. Y chợt hiểu ra ý đồ của nàng cũng cười cười lắc đầu ngồi lên nhuyễn tráp không quan tâm đến chuyên tâm uống trà.

“Vương gia người nói như vậy có y gì! Chính người muốn cưới ta! Bây giờ người hối hận rồi sao? Người nói như vậy ý gì?” – Nhan Diệp Doanh lại lên tiếng nói.

“Đến lượt chàng rồi!” – Nhan Diệp Doanh cười cười thấp giọng thì thào.

Lãnh Kỳ Lạc nhàng nhã buông ly trà xuống đứng dậy đi ra ngoài hướng đến thư phòng, những a hoàn nhanh chóng đi vào trong thu dọn, nhìn thấy bộ dạng đau khổ thương tâm của Nhan Diệp Doanh không khỏi rung sợ.

Quả y như dự đoán hôm sau dấy lên tin đồn vô cùng náo nhiệt vợ chồng thất Vương Gia bất hòa gây gắt, Thất Vương phi bị ép đến đau lòng thổ huyết. Nghe những tin này Nhan Diệp Doanh ngồi trong phòng cười nghiêng ngã, để cho khớp với lời đồn nàng đành trối chân ở lại trong phòng, về phía Phi Yên chỉ vì lạnh nên ngất xỉu cũng nhanh chóng tỉnh lại nhưng cơ thể yếu ớt nên nhìn vô cùng đáng thương Lãnh Kỳ Lạc có ghé sang xem một lần ban ít thuốc bổ. Tin tức hai người bất hòa nàng ta nghe được khóe miệng ánh lên nụ cười vô cùng quái dị.

“Vương gia!” – Phi Yên đứng bên ngoài thư phòng, trang phục thoải mái, màu sắc trang nhã nhìn vào vô cùng xinh đẹp động lòng người.

“Là nàng à!” – Lãnh Kỳ Lạc đóng văn kiện trước mặt ngước nhìn nàng ta – “Nàng đã đỡ chưa!?”

“Nhờ phúc Vương gia nô ty đã khỏe ạ! Nô tỳ đến đây hầu hạ Vương gia!” – Phi Yên cười nói, đặt tách trà sen thơm ngát lên bàn.

“Nàng thật hiểu ý ta!” – Lãnh Kỳ Lạc cười nhìn chung trà trên bàn.

“Đứng bên cạnh mài mực giúp ta!” – Lãnh Kỳ Lạc cười, nắm bàn tay trắng nõn của nàng ta nói.

“Dạ!” – Gương mặt nàng ta sáng lên, gò má hồng hồng cười nũng nịu.

“Tốt!” – Lãnh Kỳ Lạc nhanh chóng rút tay về nói.

“Ta thật sự cảm thấy phiền lòng, không ngờ Vương phi lại như vậy, Vương phi lại trở nên quá quắc như vậy! nàng phải khổ rồi!” – Lãnh Kỳ Lạc nói.

“Không ạ! Là lỗi của Phi Yên thôi!” – Phi Yến nũng nịu e dè nói.

“Danh phận lại khiến nàng ta thay đổi nhiều qúa!”

“Vương gia đừng đau buồn rồi vương phi sẽ hiểu thôi mà! Người yêu Vương phi như vậy thiếp thật sự ngưỡng mộ!” – Phi Yến cúi đầu nói.

“Đó là trước kia, bây giờ ta lại thấy chỉ có sự chán ghét mà thôi! Ngược lại bên nàng cảm thấy rất bình thản!” – Lãnh Kỳ Lạc cúi đầu nói, y không giỏi diễn trò như Nhan Diệp Doanh nói những câu như vậy mặt không biết sắc thì người nghe sẽ nhận ra y chỉ đang diễn trò mà thôi, nên đành cúi mặt che giấu.

“Vương gia, thiếp mãi mãi hy vọng được mang lại bình yên cho ngài!”

Phi Yến cầm bàn tay của Lãnh Kỳ Lạc đặt vào lòng mình âu yếm, ánh mắt của y sa sầm lại tối đen. Hít một hơi thật sâu Lãnh Kỳ lạc nói.

“Ta thật sự rất vui khi có nàng bên cạnh! Trời cũng tối rồi nàng nên về viện đi!” – Lãnh Kỳ Lạc nói.

“Vương gia thiếp có thể hậu hạ người không?” – Phi Yến đỏ mặt nói.

“Bây giờ chưa phải lúc!” – Lãnh Kỳ Lạc nói. Phi Yến cúi đầu tuy có chút thất vọng nhưng lại vô cùng vui vẻ rời đi. Nàng ta biết mình đã vô cùng thành công khi làm rạn nứt mối quan hệ của đôi phu thê Thất Vương gia này, mặt khác còn lấy được tình cảm của Lãnh Kỳ Lạc việc trở thành nữ chủ nhân của Thất Vương phủ chỉ là nay mai mà thôi.

.....

<dr.meohoang>