Tiểu Thư Trưởng Nữ

Chương 54



"Thái tử điện hạ lại gửi thiếp đến à?" – Nhan Diệp Doanh đang ngồi thư thái thêu một chiếc hầu bao ngước lên nhìn thấy phu quân cũng đã ít ngày chưa gặp mặt đang bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.

"Kỳ lạc! chàng đã về!" – Diệp Doanh vui mừng đặt mọi thứ xuống đến bên cạnh nhìn y cười tươi rói. nàng không gặng hỏi y đã đi đâu làm gì trong thời gian qua vì sống qua một đời nàng nhận ra rằng chuyện gì cần biết thì nên biết không nên biết thì không nên tò mò. Đặc biệt với một người như Lãnh Kỳ Lạc nếu y muốn cho nàng biết thì ắc sẽ nói còn nếu như y không nói thì tốt nhất đừng nên quá tò mò.

"uhm! Nàng ở nhà cũng vất vả nhiều!" – Lãnh Kỳ Lạc ban đầu cũng ái ngại nương tử mình cũng sẽ như nhiều người quá quan tâm quá tò mò nhưng xong nàng lại không như vậy khiến y có chút ngoài ý hài lòng xong trong lòng lại dấy nên sự hoài nghi nàng không quan tâm đến mình có chút phật ý.

"đâu có thiếp ở nhà rất nhàn nhã!" – Nhan Diệp Doanh cười nhìn bàn tay bé nhỏ đang được nắm bởi một bàn tay to lớn mà cười hài lòng.

"ta có chút chuyện khó giải quyết cho nên mãi đến hôm nay mới trở về!" – ý lạnh trong ánh mắt bị nụ cười vui vẻ hạnh phúc của Diệp Doanh xua đi.

"không sao chỉ cần chàng đừng để bị thương là được!" – Nhan Diệp Doanh lắc đầu cười nói. sự lo lắng đau nhói nơi lồ.ng ngực khi thấy Lãnh Kỳ Lạc bị thương vẫn còn nhoi nhói mỗi khi nhớ khiến nàng luôn lo sợ mỗi khi Lãnh Kỳ Lạc bận công vụ đi nhiều ngày đến như vậy.

"không sao nàng yên tâm!" – Lãnh Kỳ Lạc nhếch môi cười hài lòng, sự quan tâm của nàng khiến trái tim y đang lạnh lẽo vì chuyện công vụ liền trở nên ấm áp lạ.

"chuyện xảy ra tại doanh trại Cát Lang Sa là nàng làm sao?" – Lãnh Kỳ Lạc nói ngay điều canh cánh trong lòng mình những ngày qua. Chuyện là sau khi nạn châu chấu gần như được dẹp yên thì từ phái doanh trại Cát Lang Sa cạnh sát biên giới truyền đến một tin chấn động chỉ trong vòng 1 đêm số lượng lương thực dự trữ được để trong kho đã biến mất không tung tích. Cũng vì chuyện này lãnh Kỳ lạc phải đích thân đi vùng biên giới canh giữ bảo quản kho lương dưới quân lệnh của hoàng đế.

"sao chàng nghĩ là thiếp!" – Nhan Diệp Doanh nhướng mày nói nhỏ nhẹ!

"không biết vì sao nghe báo cáo lại thì người ta nghĩ đến trong đầu chỉ có mình nàng!" – không giấu đi suy nghĩ của mình, y chọn cách nói thẳng trực tiếp.

"theo Kỳ Lạc, Doanh nhi có thể ảnh hưởng đến như vậy sao! Làm một việc mà quỷ không biết dời đi một khối lượng lớn lương thực như vậy trong một đêm sao!" – Nhan Diệp Doanh tinh ranh cười cười nói.

"ta nghĩ có thể!" – nhìn thái độ của Nhan Diệp Doanh, Lãnh Kỳ Lạc có thể đoán được gần như chắc chắn rằng người làm nên chuyện đó là Nhan Diệp Doanh. Quả thực y đã suy nghĩ khá lâu cách thức có thể làm biến mất số lượng lương thực lớn đến như vậy mà đến một tiếng động cũng không có, cứ như nó được bốc hơi vào không khí vậy.

"chỉ là thiếp mượn sức kẻ khác thôi!" – Nhan Diệp Doanh nhìn ánh mắt kỳ Lạc nàng biết y đã chắc mẻm việc này do nàng làm nên cũng nhanh chóng ngã mủ trước khi quá muộn.

"ai?"

"anh tí!" – Nhan Diệp Doanh cười, vẻ mặt vô cùng tự đắc khiến 2 má nàng trở nên hồng hồng nhìn vô cùng đáng yêu tinh nghịch.

"anh tí! Ý nàng nói là chuột!"

"đúng vậy! vùng Cát lang Sa nổi tiếng với những vùng đất mềm xốp, hoa màu dồi dào và do đó chuột cũng có không phải ít! Thiếp đã nhân cơ hội bán lương thực cho Thái Tử một nửa trộn thuốc kíc.h thích chuột sinh sản, một nửa trộn một loại chất gây kíc.h thích khứu giác loài chuột khiến chúng dù ở khá xa vẫn đánh hơi được thức ăn. Do đó đã kéo lũ kéo lượt thiếp nghĩ chắc cũng có thể mấy vạn con không chừng ngay bên dưới kho lương của Cát Lang Sa hiện tại rỗng tuếch toàn đường đi của chuột!" – Nhan Diệp Doanh phấn khích kể lại kế sách của mình.

"ta thật may mắn!" – Lãnh Kỳ Lạc trố mắt nhìn Nhan Diệp Doanh vô cùng ngạc nhiên sau đó gật gù nói.

"sao vậy?" – Nhan Diệp Doanh nghe y nói cũng ngạc nhiên liền hỏi.

"vì nàng đã gã cho ta! Nếu như gã cho kẻ khác không chừng có ngày nàng sẽ dùng cách này hay cách khác đối phó với ta như vậy ta thật sự quá thảm!" – Lãnh Kỳ Lạc chậm chạp nhấm nháp trà nói. trong lòng thật sự cảm thấy như lời nói. nữ nhân này quả thật quá thông minh cũng như đoán biết trước được mọi chuyện hành xử không lổ mãng không hề thua một nam nhân. Nếu nàng mà là nam nhân ắc hẳn đã thành một gia cát lượng. Ám vệ bảo vệ 2 người núp trên mái nhà cũng vô thức gật gù quả thật nếu bị nàng đối phó không lường được hậu quả.

"hahaha thiếp nào lợi hại như chàng nói chứ! Thái tử gửi thư xin chúng ta viện trợ lương thực trước rồi tiền lương thực sẽ đưa sau! Thiếp đang chưa trã lời!" – Nhan Diệp Doanh cười khổ, bản chất nàng không phải người đa mưu túc trí nhưng vì kiếp trước cũng cài người nghe ngóng phia thái tử muốn làm y hài lòng nên biết khá nhiều thứ. Mặc khác khi gần cuối đời nàng sống trong những tháng ngày phải toan tính, phải phòng bị cuối cùng cũng biến nàng thành một con người suy nghĩ mưu lược.

"nàng tính thế nào?"

"thiếp không biết nếu như dùng cách cũ thì có chút liều lĩnh! Lũ chuột bây giờ có lẻ số lượng đã tăng lên không nhỏ. Nếu dùng cách cũ thời gian biến mất còn nhanh hơn nhưng cũng hơi nguy hiểm vì nếu thái tử chậm chạp việc di chuyển đi thì sẽ mất trắng. à Vương gia người nên cho người tìm những hang chuột bên lãnh thổ chúng ta đỗ nước vào và bỏ thuốc vào đó để xua đuổi chúng không cho chúng chạy sang biên giới chúng ta!"

"được ta sẽ cho thực hiện ngay!"

"không bao lâu nữa cát Lang Sa từ một nước tự hào lương thực dồi dào sẽ trở nên khốn đốn vì nạng chuột hoành hành! Khi đó ắc hẳn sẽ không có thời gian để mà phò trợ thái tử!" – Nhan Diệp Doanh cười nói. Lãnh Kỳ Lạc lại một lần nữa ngạc nhiên trước suy nghĩ của Nhan Diệp Doanh quả thực nàng qua thông minh. Từng bước đi đều suy nghĩ vô cùng thấu đáo.

"được ta nhận thấy thái tử đã gấp lắm rồi!" – Lãnh Kỳ Lạc nói.

"đúng vậy!" – nhớ đến giai đoạn này kiếp trước chính là giai đoạn khởi nghĩa lật đỗ vua cha sát hại huynh đệ của Thái tử.

....

Không lâu sau phủ thái tử lại đưa bái thiếp đến Thất Vương phủ nhưng Nhan Diệp Doanh báo mệt không thể sang được.

"tiểu thư lấy lý do này xem chừng không thỏa đáng!" – Tình nhi bên cạnh đang hầu hạ Diệp Doanh chải tóc nhẹ giọng nói.

"ta đâu có lấy lý do thật sự trong người vô cùng không được khỏe! người cứ mệt mõi chắc ta bị trúng gió lạnh không chừng!" – nhớ lại mấy hôm trước nàng cùng Lãnh Kỳ Lạc uống ít rượu đối thoại đến tận khuya, có thể khi đó vô tình khiến cơ thể nhiễm lạnh.

"nô tỳ quả thật có lỗi, tiểu thư bệnh cũng không nhận ra! Để nô tỳ nhanh chóng đi gọi thái y!" – Tình nhi vừa nghe chủ nhân nói liền cuống quýt cả lên. Tiểu thư nhà nàng tuy có phần liễu yếu nhưng chung quy cũng rất khỏe mạnh rất hiếm khi bệnh.

"không sao! Ta nghĩ ăn một bát cháo nóng sẽ khỏi thôi!" – Nhan Diệp Doanh khoác tay ngăn lại nói.

"tiểu thư như vậy!"

"Tình nhi, muội dẫn ta ra phía ao sen hít thở một chút ta thấy ngột ngạt trong lồ/ng ngực quá!" – Nhan Diệp Doanh ngắt lời Tình nhi.

"dạ vâng!" – Tinh Nhi toan cải lại nhưng nhanh chóng nhận ra nét mặt không hài lòng của chủ nhân mình liền im lặng ngoan ngoãn đi bên cạnh cùng Diệp Doanh ra phái ao sen. Hai người đi loanh quanh một đoạn sắc mặt Nhan Diệp Doanh không những không tốt hơn mà ngày càng tái nhợt. nàng ta cảm thấy trong bụng mình quặn lên từng hồi song trào khiến nàng vô cùng khó chịu. cuối cùng quyết định không ngồi nữa mà trở lại viện nghỉ ngơi vừa đứng lên thì mọi thứ trước mặt Nhan Diệp Doanh liền tối sầm xuống.

"tại sao lại ngất xỉu!" – Lãnh Kỳ lạc như một cơn cuồng phong xông thẳng vào phòng, giọng điệu đùng đục tỏa ra sát khí lạnh người nhìn thẳng Tình nhi.

"bẩm vương gia xin tha mạng cho nô ty! Là lỗi nô tỳ tiểu thư thấy không khỏe trong người liền đi dạo sau đó thì ngất ở đình bên ao sen! Là nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư!" – Tình nhi quỳ gối khấu đầu khóc ngất lên nói. nàng ta cũng lo lắng cho tiểu thư nhà mình không kém bất kỳ người nào. Toàn thân nàng bất giác rung lên bằng bặt một phần bì lo một phần vì sợ cái lãnh khí trên người Kỳ Lạc tỏa ra.

"lui xuống, thái y sao lâu như vậy chưa đến!" – lãnh Kỳ Lạc vuốt gương mặt có phần gầy đi so với bình thường và đặc biệt tái xanh của Nhan Diệp Doanh,trong lòng dấy lên đau nhói, y đã không quan tâm nhiều nến nương tử của mình để nàng phải mệt mõi như thế này.

"Kỳ Lạc!" – Nhan Diệp Doanh từ từ mở mắt ra, đặp vào mắt nàng là gương mặt lo lắng cùng ánh mắt lãnh ý của y khiến nàng vô cùng kinh ngạc. nàng nhớ mình đang ở bên ao sen tại sao nhắm mắt một cái mở ra đã thấy chàng trước mặt.

"Diệp Doanh nàng tỉnh rồi! nàng không khỏe sao không nói với ta! Nàng biết nàng làm ta vô cùng hoảng sợ không?" – Lãnh Kỳ lạc không cho Nhan Diệp Doanh muốn ngồi dậy, giọng nói không còn tỏ ra sát khí nửa mà vô cùng ôn nhu nói với nàng. nghe câu nói của Kỳ Lạc Diệp Doanh lặng người vô cùng cảm động nhìn y. sống lại một đời quả thật không tiếc, nàng đời này có thể làm Lãnh Kỳ Lạc một con người cổ quái băng lạnh có thể trở nên cuống quýt lo lắng cho mình như vậy!

"thái y tới rồi!" – lão Bát vừa đi vào hùng hồn, tay xách một người có phần nhỏ bé bận áo bào đỏ, nhìn qua biết đó là trang phục của thái y viện. – "thái y xin thất lễ, vì người đi chậm quá ta chỉ còn cách xách mang người đi là nhanh nhất mà thôi!" – Lão Bát cúi đầu hành lễ tội với thái y đại nhân nói.

"tham kiến vương gia và vương phi!" – thái y liếc mắt nhìn Lão bát không nói gì vì ông biết hắn gấp cũng vì Vương phi nếu như ông làm khó dễ trước mặt Thất Vương gia, một người nổi tiếng âm trầm khó đoán không chừng có thể bị trừng tội không nên.

"nhanh lên!" – không giấu nổi sự gấp gáp, Thất Vương gia Lãnh Kỳ Lạc gạt phăng đi lễ tiết nói.

"dạ vâng! Vương phi thần xin thất lễ!" – Thái y nhanh chóng tiến lên bắt mạch, cả căn phòng yên ắng vô cùng, chỉ sợ một âm thanh nhỏ sẽ gây nên sự phân tâm cho thái y.

"chúc mừng vương gia và Vương phi chính là hỷ mạch!" – Thái y quỳ ngồi xuống đất cười rồi nói. âm thanh của ông khiến cả căn phòng như vỡ vụng cả ra.

"ngươi nói sao? Thật sự là hỷ mạch!" – Thất Vương gia nhướng mày nhìn thái y đang quỳ trước mặt, thái độ của y khiến ông khẽ rùng mình.

"bẩm thần không dám gạt Vương gia quả thật Vương phi đang mang long thai ạ!" – thái y khẽ khan đáp, giọng ông có chút run run. Ông đã bắt đi bắt lại 2 3 lần mạch thì chắc chắn không thể nào lầm được.

Lãnh Kỳ Lạc nhìn sang giường Nhan Diệp Doanh đang giương đôi mắt nhìn mình, y nhếch môi cười ôn hậu ngồi xuống bên cạnh giường. nụ cười của Lãnh Kỳ lạc khiến tất cả mọi người có mặt tại viện đều sững sờ không nghĩ một người âm trầm như anh lại có thể nở được nụ cười ôn nhu đến như vậy.

"tại sao nàng ấy lại ngất xỉu!" – như nhớ ra điều gì đó quay phắt sang nói với thái y.

"bẩm vương gia! Do cơ thể vương phi có chút khí tụ khiến người mệt mỏi, thần sẽ kê thuốc cho người uống cũng như toa dưỡng thai người cứ yên tâm! Mọi thứ hiện tại đều rất ôn!" – Thái y nhanh chóng nói.

"Chúc mừng Vương gia và Vương phi!" – mọi người đồng thanh hành lễ nói.

"đứng lên hết đi! Ban thưởng Bát Lão ngươi đi theo thái y lấy toa thuốc và nhanh chóng trở về!" – lãnh Kỳ Lạc nói, ánh mắt vẫn trìu mến nhìn Nhan Diệp Doanh, người đang lâng lâng vì tin vui ập đến như một cơn bão. Kiếp trước nàng từng có duyên mang thai nhưng không có duyên giữ lại, kiếp này đứa con đến với nàng cũng bất ngờ như vậy nhưng nàng quyết định dùng cả mạng sống của mình để giữ nó lại. vì nó chính là con của nàng và Kỳ Lạc.