Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 66: Rời khỏi bản làng (2)



Sáng sớm hôm sau, khu vực nửa sườn núi vốn yên tĩnh bỗng trở nên nhộn nhịp.

Dân làng dùng những hạt gạo bẩn rải rác từ hôm qua nấu thành nồi cháo lớn, sau khi ăn sáng, mọi người sẽ cùng nhau thu dọn đồ đạc, trở về sống trong bản làng.

Niềm vui trở về quê hương làm giảm bớt bầu không khí u ám và mùi máu tanh còn sót lại trong trại, đó là mùi não của tên lính côn đồ bị Cố Sơn chém nát nửa đầu.

Không biết có phải để răn đe những dân tị nạn còn lại hay không, dân làng chỉ dọn xác của tên lính côn đồ, trong khi một vũng máu đỏ vẫn chảy, dưới nhiệt độ lạnh giá đông cứng lại thành những tinh thể máu trắng rực rỡ, nhanh chóng bị tuyết chôn vùi.

Dân làng tỏ ra e ngại với khu vực nhỏ đó, có vẻ như bọn họ cũng tránh né chòi của Đào Tương và Cố Sơn.

Dù Cố Sơn là một trong những chủ lực đánh bại những dân tị nạn cướp lương thực hôm qua, nhưng khi anh thể hiện sức mạnh và sự dũng cảm không tương xứng với thân phận của mình, những người dân sống lâu năm ở vùng núi nghèo khó không thể không tỏ ra khiếp đảm và bài xích.

Chẳng hạn, khi có người lên sườn núi thông báo về việc di dời khỏi rừng, không biết có cố ý hay không mà bọn họ đã bỏ qua căn chòi của Cố Sơn và Đào Tương.

Có lẽ bọn họ cũng sợ, vì hôm qua Cố Sơn trong mắt mọi người gần như là một kẻ g.i.e.t người không chớp mắt, chỉ trong một thời gian ngắn đã gây ra ba mạng người.

Đối với điều này, Đào Tương và Cố Sơn không quá để tâm, cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt hay buồn bã.

Dân làng chuẩn bị rời đi, nửa sườn núi sẽ nhanh chóng trở nên trống trải, họ cũng không có ý định ở lại lâu.

Sau khi đắc tội với những dân tị nạn, dù là ở lại trên núi hay trở về hang đá, đều rất dễ bị bao vây trả thù, hai người đã lên kế hoạch cả đêm, quyết định chèo thuyền dọc theo bờ sông để tìm một nơi an toàn khác để cư trú.

Buổi chiều, đoàn di chuyển của dân làng đông đúc cuồn cuộn, mỗi người, kể cả trẻ nhỏ, trên lưng đều cõng bao mang sọt rất nặng nề.

Mọi người tranh thủ di chuyển một lần cho xong, không ai muốn quay lại nơi này lần nữa.

Đường núi tuyết khó đi, Đào Tương và Cố Sơn cũng mang theo Đào Cố cùng một phần lương thực và hành lý theo sau, tận dụng sự mở đường của bọn họ để đi theo một đoạn.

Vì đồ đạc quá nhiều, những cây gỗ và một số gạo ẩm bẩn không thể mang theo chỉ có thể bỏ lại, để lại cho những người đến sau, ít nhất những dân tị nạn không còn đường sống có thể nhờ đó mà sống sót thêm vài ngày.

Đào Tương và Cố Sơn đi theo hàng dài ra ngoài không xa, thì những dân tị nạn đã chờ đợi gần đó không thể chờ nổi lao vào khu trại bỏ hoang, rõ ràng những căn chòi còn nguyên vẹn hoặc bị hỏng sẽ nhanh chóng có chủ mới.

Sau nhiều tháng trở lại hang đá, bên trong vẫn giữ nguyên trạng thái như khi hai người rời đi, không có dấu hiệu có người ngoài vào.

Cố Sơn lo sợ có người theo dõi, dẫn Đào Tương và đứa trẻ vào hang, không dám chần chừ, nhanh chóng đào ra toàn bộ vàng bạc đã chôn dưới đất, cất vào khoang thuyền, đồng thời sắp xếp hành lý, còn thêm một chiếc thuyền buôn để chứa đồ.

Những thân cây thông đã bị bỏ hoang lâu ngày lại được sử dụng, Cố Sơn trải chúng trên mặt tuyết xốp, đưa cả hai chiếc thuyền vào dòng sông.

Sau đó, chúng không bị vứt bỏ một cách tùy tiện, mà được nhặt lên từng khúc, chất thành đống trên thuyền phẳng, chuẩn bị làm nhiên liệu cho cả gia đình ba người nhóm lửa sưởi ấm.

Băng ở giữa dòng sông không dày lắm, lực đẩy của thuyền có thể làm vỡ lớp băng mỏng.

Cố Sơn lo lắng cho Đào Tương và đứa trẻ, khi chèo thuyền rất cẩn thận và nhẹ nhàng, cố gắng giữ thăng bằng.

Vậy là trong cơn gió đông gào thét, Cố Sơn chống thuyền chở Đào Tương và con trai Đào Cố, lướt đi trên mặt sông lạnh lẽo, hướng đến một nơi xa xôi hơn…

Tin tức về việc chiến tranh kết thúc truyền đến được bản làng ven sông, đã là chuyện vào đâu xuân.

Tuyết đông tan, núi rừng sâu thẳm như bừng tỉnh sau một đêm xuân về, những con thuyền rực rỡ sắc màu làm không khí càng thêm vui tươi.

Dòng sông đã hoàn toàn hoạt động trở lại, có người từ thành trấn đến bản làng hẻo lánh này để thống kê dân số, dân làng đang lo sợ lại bị gọi đi lính thì thở phào nhẹ nhõm, trong niềm vui lại nhớ đến gia đình Cố Sơn và Đào Tương sống trong hang đá bên bờ sông.

Có người vẫn còn e ngại về việc Cố Sơn đã g.i.e.t ba mạng người, nhưng cũng có người nhớ đến việc anh giúp làng săn sói và đuổi những dân tị nạn lương thực, dẫn theo người phụ trách thống kê dân số đến hang đá tìm.

Tuy nhiên, khi đến nơi thì phát hiện hang đá trống rỗng, rõ ràng đã không còn ai ở đó.

Đào Tương và Cố Sơn dù đã rời đi, nhưng nhiều người trong làng vẫn nhớ đến họ, nhớ rằng đây là một cặp vợ chồng trẻ kỳ lạ, ngời vợ thì cực kỳ xinh đẹp, còn người chồng thì khuôn mặt toàn là sẹo.

Nhưng tình cảm của họ luôn rất tốt, họ đã sinh ra một đứa trẻ cực kỳ dễ thương trong ngọn núi này.