Hai ngày sau kỳ thi học kỳ, Chu Hoành Viễn bước vào kỳ nghỉ đông ở trường.
Đối lập hoàn toàn với Chu Hoành Viễn, Trình Dục nghênh đón mùa bận rộn đầu tiên của mình kể từ khi vào nghề. Tăng ca cả ngày lẫn đêm, hôm nào cũng như hôm nấy, báo cáo chất thành đống đống, khiến tất cả các nhân viên đều kiệt quệ về cả thể xác và tinh thần. Không những thế, việc móc nối quan hệ và đấu đá nội bộ càng làm cho Trình Dục - một người trước đây chưa bao giờ trải nghiệm những thứ này - thêm bất lực. Một năm trước, chưa bao giờ Trình Dục có thể nghĩ công việc sau này của mình không phải là nghiên cứu khoa học với số học mà lại là đối phó với vô vàn âm mưu và lục đục nội bộ thế này. Anh vừa cảm thấy mờ mịt luống cuống, vừa không biết phải làm thế nào mới phải.
Trình Dục là một người theo chủ nghĩa duy vật, từ trước đến giờ anh không hề tin vào vận mệnh hư vô mờ mịt, vậy nên giờ đây bi phẫn và lửa giận không tìm được chỗ nào để bấu víu. Anh lại càng không phải là kẻ vô liêm sỉ giận cho đánh mèo với người khác, đều là do mình lựa chọn, cũng không trách ai được. Anh biết mình không còn cách nào khác ngoài việc tự nuốt những đau khổ này vào lòng.
Trình Dục cả ngày bôn ba sương gió, cũng may là Chu Hoành Viễn hiểu chuyện, buổi tối anh về đến nhà vẫn có thể ăn được bát cơm nóng. Ngon hay dở thì khoan hẵng bàn, quan trọng là tâm ý thôi.
Đêm hôm trước ngày lên trường nhận kết quả thi, Chu Hoành Viễn mãi cho đến một hai giờ đêm vẫn còn trằn trọc, tim như bị ai cào, như kiến bò trên chảo nóng, nó sợ làm phiền đến Trình Dục đang ngủ cho nên ngay cả xoay người cũng chả dám, chỉ đành nằm im trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đợi cơn buồn ngủ giáng xuống đầu.
Ngày hôm sau, trước khi bình minh ló dạng, Chu Hoành Viễn và người phải bắt chuyến xe buýt sớm để đi làm Trình Dục đều tỉnh dậy, hai chú cháu một người ngái ngủ một người kích động, vội vàng ăn mấy miếng bánh mì lót dạ rồi cùng nhau ra khỏi nhà.
Không chỉ có mỗi Chu Hoành Viễn kích động, khi đến lớp rồi mới thấy trước bàn mình có hơn chục người, nó vừa ngồi xuống, Trịnh Minh Khôn đã cầm một tờ giấy đi tới dựa vào bàn, hỏi, "Đoán xem cậu thi đứng thứ mấy trong lớp nào?" Chu Hoành Viễn đang lo lắng không thôi, đâu có rảnh cùng Trịnh Minh Khôn chơi trò đoán già đoán non, nó đưa tay lấy tờ giấy, Trịnh Minh Khôn cười cười nhét vào tay nó, tờ kết quả dài dằng dặc, ô cuối cùng từ dưới đếm lên viết số 3, còn ô cuối cùng, là số 10.
Điều này nghĩa là kết quả nó xếp thứ ba trong lớp, xếp thứ mười toàn trường.
Trái tim Chu Hoành Viễn lúc này mới thôi lơ lửng, nó thở phào nhẹ nhõm. Trịnh Minh Khôn cũng ngồi xuống, ào ào hỏi, "Sao cậu không hỏi tớ thi như nào?"
Chu Hoành Viễn ghét bỏ nhìn cậu một cái, hỏi, "Ồ, vậy cậu là thứ nhất hay thứ hai thế?"
Trịnh Minh Khôn "haiz" một tiếng, nói, "Thứ hai đó, lần này vị trí đầu bảng bị thằng nhóc Tư Nguyên kia cướp mất rồi."
Chu Hoành Viễn cười cười không lên tiếng, nghĩ thầm, hai người các cậu dính nhau như sam, làm gì quan tâm đến ai thứ nhất ai thứ hai chứ? Không phải đang diễn kịch cho tớ xem thôi sao?
Thầy Thôi rất hài lòng với phong độ của Chu Hoành Viễn, vừa có thành tích là đứng khen ngợi nó một tràng dài trước mặt chủ nhiệm lớp 1 và Vua Sư Tử Vàng, sau đó về lớp lại càng không tiếc lời khen, cuối cùng Chu Hoành Viễn nghe xong mà cả người nóng bừng, nó cúi đầu, thấy tình hình có hơi xấu hổ chút, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.
Thầy Thôi nói ngắn gọn về kỳ thi lần này, sau đó đến lượt các giáo viên bộ môn giao bài tập về nhà, sau khi kết thúc, mọi người giải tán, kỳ nghỉ đông xem như chính thức bắt đầu.
Trịnh Minh Khôn với Ngô Tư Nguyên như là vua của mấy đứa trong lớp, vừa tan học đã thét to nói muốn đi liên hoan. Hai anh em họ nhiệt tình mời Chu Hoành Viễn, Chu Hoành Viễn cũng có hơi động lòng, thế nhưng vừa nghĩ đến việc bản thân không một xu dính túi thì hết cách, nó chỉ cúi đầu, buồn bực nói, "Thôi tớ không đi đâu." Tuy Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên đều có hơi tiếc nuối, nhưng hai đứa nhóc đó cũng không cưỡng cầu.
Nhìn Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên la hét rời đi cùng mọi người, tâm tình Chu Hoành Viễn như rơi xuống đáy vực.
Chu Hoành Viễn luôn ăn sáng ở nhà, bữa trưa lại quẹt thẻ cơm trong trường học, không nơi nào cần dùng tiền cả, thế cho nên Trình Dục cũng chưa có nghĩ đến việc phải cho nó tiền tiêu vặt. Cũng không trách được Trình Dục, mỗi anh đi làm rồi lo cho bản thân đã đủ mỏi mệt rồi, không thể chu toàn mọi chuyện được, Chu Hoành Viễn nghĩ. Thế nhưng mặc dù bản thân hiểu rõ rồi, trong lòng nó vẫn không tránh được cảm giác chán nản. Nó biết, mình không nên có nhiều yêu cầu như vậy, chính tình yêu thương và sự bao dung của Trình Dục đã dung túng nó, khiến cho nó được một tấc lại muốn tiến một thước. Chuyện này không ổn.
Chu Hoành Viễn về đến nhà, làm món trứng xào cà chua đơn giản để ăn. Buổi chiều, nó ngồi trên bàn ăn làm bài tập về nhà được một lúc thì sự bực bội trong lòng lại dâng lên, cuối cùng nó dứt khoát đóng sách lại rồi xem TV.
Mấy ngày nay lúc nào cũng tám chín giờ Trình Dục mới về đến nhà, vậy nên Chu Hoành Viễn phải tự mình nấu bữa tối. Bây giờ đang là độ tuổi phát triển của nó, đĩa trứng xào rau đã bị nó trong lúc lơ đễnh ăn hết hai phần ba. Nhìn đống hỗn độn trên đĩa, nó thấy hơi xấu hổ, đang tính làm thêm một ít cho chú thì Trình Dục đã về đến nhà.
Trình Dục mệt đến độ ngay cả nói cũng nói không nên lời, ngồi trên ghế thở hổn hển một lát, sau đó anh nhìn thức ăn trên bàn, khen ngợi cháu trai như thường lệ, rồi lấy bánh bao vét sạch đồ ăn trên đĩa. Chu Hoành Viễn nhìn anh ăn xong, im lặng đứng dậy đi rửa chén, khi rửa xong quay lại đã thấy Trình Dục ngã xuống giường rồi.
Chu Hoành Viễn rón ra rón rén bước hai bước vào phòng, Trình Dục vậy mà không có ngủ, mở mắt, nói, "Xin lỗi con, chú mệt quá."
Trong lòng Chu Hoành Viễn cảm thấy rất hụt hẫng. Nó gật gật đầu, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói, "Chú ơi, con thi được hạng ba trong lớp."
Trình Dục hơi cười cười, anh đưa tay sờ đầu Chu Hoành Viễn, nói, "Chú biết mà, con lúc nào cũng giỏi hết."
Nụ cười trên mặt Chu Hoành Viễn gượng ép đến khó coi, sau đó, hai người đều lâm vào lặng im.
Ngày qua ngày, đảo mắt đã đến 29 tháng Chạp, rốt cuộc Trình Dục cũng được nghỉ.
Tuy là Trình Mạn Hồng đã bỏ nhà mà đi, nhưng trong lòng bà vẫn là một người cổ hủ, mỗi dịp Tết đến, dù có mệt nhọc đến đâu bà cũng sẽ quét dọn từ trong nhà ra đến ngoài cửa một bận, sau đó dán mấy câu đối cát tường và chúc phúc lên. Lúc đó mặc dù chỉ có hai người ăn Tết nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất náo nhiệt. Trước kia, Trình Dục không hiểu kiểu làm ra vẻ[1] này của Trình Mạn Hồng là vì sao, nhưng đến khi anh bước vào ngôi nhà lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà khác, trong phúc chốc anh bỗng hiểu được tâm tư của Trình Mạn Hồng.
[1] Câu gốc: 打肿脸充胖子 (Đả thũng kiểm sung bàn tử), nghĩa đen là phồng má giả người mập, ý chỉ vì thể diện mà làm những việc quá sức mình
Cuộc sống đủ khổ rồi, dù sao cũng phải tìm cho mình chút gì đó để gửi gắm, thế nào cũng nên cho mình chút hi vọng. Trước kia, Trình Dục không chỉ là hi vọng của bản thân, mà còn là kì vọng của mẹ, bây giờ cuộc đời Trình Dục vỡ nát một nửa, mong đợi lớn nhất chỉ còn là Chu Hoành Viễn có thể trưởng thành.
Đêm giao thừa, Trình Dục đưa Chu Hoành Viễn đi siêu thị mua sắm đồ Tết, về đến nhà, anh lập tức bắt chước mẹ ngày xưa, lau nhà, lau bàn, lau đi những bụi bặm trên kệ sách, trên bệ cửa sổ, sau đó dán câu đối xuân, dán chữ Phúc, mọi thứ trong nhà trông đầy sức sống và thịnh vượng.
Đương nhiên Chu Hoành Viễn sẽ không để anh lao động một mình, nó vội vàng xắn tay vào hỗ trợ, hai chú cháu vừa nói chuyện phiếm vừa tổng vệ sinh, cũng không thấy vất vả lắm.
Tầm ba bốn giờ chiều, dưới sự chỉ đạo của Lý Duệ, Trình Dục dùng nửa ngày trời chỉ để nhào bột, băm nhân, đợi bột lên men rồi thì cán bột, hai người phối hợp ăn ý, chỉ một chốc đã gói ra được sủi cảo.
Sau đó, sủi cảo được cho vào nồi, vô số tiếng pháo nổ vang, trong TV nói cười ầm ĩ, thế là bữa cơm tất niên của bọn họ bắt đầu.
Chu Hoành Viễn ngày thường rất ít mở miệng, phần lớn thời gian đều im lặng, Trình Dục tuy nói nhiều, nhưng mấy ngày nay anh lại thật sự rất chán nản, một đống thứ nghẹn ở trong lòng, nói không nên lời, buông xuống không được, anh sầu muộn, chỉ đành hút từng điếu từng điếu thuốc.
Chu Hoành Viễn không thích mùi thuốc lá, nhưng chú út của nó càng ngày càng hút nhiều thuốc. Cũng may là chú nó không bao giờ hút thuốc ở nhà, nhưng mà cả người ám khỏi thuốc thế kia cũng làm nó thấy khó chịu lắm.
Trình Dục có mua thêm rượu. Lý Duệ có thể xem như là một tay chơi trong làng đại học, mà bốn năm nay, Trình Dục với Lý Duệ phải lăn lộn nhiều hơn, cũng không ít lần say trên bàn cơm. Trước đây, anh không thích say xỉn, không thích loại cảm giác lửng lơ và khó khống chế này, nhưng mà bây giờ anh đã hiểu, trong thế giới của người lớn, không thể nào thiếu được rượu.
Trình Dục lấy ly ra, tự rót nửa ly rượu trắng cho mình, xúc cảm cay cay đắng đắng xộc thẳng vào đại não, kích thích mọi giác quan của anh. Chu Hoành Viễn yên lặng nhìn chú của nó, nói không nên lời.
Trình Dục tự mình uống rất nhiều, cuối cùng, trên gương mặt trắng nõn đỏ ửng một màu, tầng tầng lớp lớp, hệt như lá phong cuối thu.
Chu Hoành Viễn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Lúc này, anh yếu ớt và bất lực, mọi sự mềm mại và thống khổ đều lộ ra trước mắt nó. Sự yếu đuối của Trình Dục khiến Chu Hoành Viễn buồn bã và chua xót. Người ngồi trước mặt đây là chú của nó, vừa là ba vừa là mẹ, lo cho nó cơm ăn áo mặc học hành đầy đủ, là người nhà vì nó xây dựng một tổ ấm, là thần cứu vớt nó ra khỏi cảnh khốn cùng.
Mà thần của nó, không phải là đánh đâu thắng đó, anh có vô số ưu phiền, vô vàn thống khổ, mà những ưu sầu và cực khổ đó, một người không thể nói, người kia cũng không dám hỏi. . Truyện Thám Hiểm
Suy nghĩ này làm Chu Hoành Viễn gần như vỡ mộng, lại khiến nó mờ mịt luống cuống. Nó từng cho rằng Trình Dục có thể che chắn hết thảy thương tổn cho nó, đến lúc này nó mới ý thức được, chú út của nó, thật ra cũng chỉ là một thanh niên vừa hơn hai mươi tuổi mà thôi, cũng sẽ biết say và biết tỏ ra yếu đuối.
Phía đối diện, Trình Dục đã hoàn toàn say khướt, anh nằm sấp trên bàn nói nhảm, vài câu Chu Hoành Viễn nghe hiểu, còn vài câu thì không hiểu gì. Nó nghe thấy Trình Dục nói với nó, con phải vui vẻ, phải hạnh phúc, chú sẽ bảo vệ con, sẽ chăm sóc cho con.
Chu Hoành Viễn rất muốn nói với anh, chú không vui vẻ, chú không hạnh phúc thì làm sao có thể khiến con hạnh phúc được chứ? Ngay cả bản thân mình chú còn không bảo vệ được, thì làm sao có thể che chắn cho con đây? Những lời này nó đến chết cũng sẽ không nói ra, nó biết mà, nỗi khổ đau của Trình Dục hơn phân nửa là vì nó, sự yếu đuối của Trình Dục là chuyện bình thường trên thế gian thôi.
Trong TV vang lên khúc nhạc du dương cùng vũ điệu tinh tế, theo đó là những lời chúc phúc vui vẻ, bên ngoài cửa sổ là tiếng pháo hoa nổ lách tách, đó là một thế giới không thuộc về bọn họ.
Đêm đã khuya, bên tai vang lên tiếng đếm ngược mừng năm mới của người dẫn chương trình, Chu Hoành Viễn ngồi xổm trước người Trình Dục, thấp giọng gọi anh hai lần, "Chú ơi, chú ơi, đi ngủ thôi."
Trình Dục nửa mê nửa tỉnh, híp mắt nhìn nó một hồi lâu, sau đó mỉm cười hai cái, như bừng tỉnh đại ngộ mà thổi một hơi toàn mùi rượu vào tai cháu trai: "Đúng rồi, là Hoành Viễn bé nhỏ đây mà. Mình vẫn còn có người thân, mình vẫn còn có gia đình."
Trong lòng Chu Hoành Viễn nóng lên, theo sau đó là nỗi đau kéo dài, nó gần như muốn thẳng thắn với người đàn ông này, thế nhưng sự hèn nhát lại khiến nó im lặng. Nó lấy lại bình tĩnh, đỡ Trình Dục đứng lên, lúc đặt người lên giường, nó cúi xuống, nói ở bên tai Trình Dục, "Đúng vậy chú à, chúng ta là người một nhà."
Không biết Trình Dục có nghe hiểu lời Chu Hoành Viễn hay không, anh chớp chớp mắt với đứa cháu của mình, vẻ mặt vừa ranh mãnh vừa ngây thơ, nói, "Chúng ta là người một nhà, đúng là không uổng công chú...không uổng công mà..."
Mấy chữ sau cùng Trình Dục nói cực kỳ nhỏ, Chu Hoành Viễn cúi thấp người xuống nhưng vẫn không nghe rõ, nó lên tiếng hỏi, Trình Dục lại chỉ dịu dàng vuốt tóc nó, lắc lắc đầu không nói lời nào.
Chu Hoành Viễn không còn cách nào khác, thở dài, đứng dậy đi lấy khăn lau mặt cho Trình Dục, trong giây lát nó đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt Trình Dục sáng lên, miệng còn lẩm bẩm, "Vậy cũng coi như viên mãn."
Anh sống một cuộc đời đáng ghét và mệt mỏi, thế nhưng anh lại có thêm một người thân, được này mất kia, cũng xem như là hoàn mỹ rồi.