Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 3



Chu Hoành Viễn lớn lên trong những trận đòn roi Chu Vân Vĩ và Lý Diễm Hoa đánh xuống.

Chu Vân Vĩ vốn dĩ tính tình đã nóng nảy, lại còn hay vui buồn thất thường, trong những năm gần đây gã giống như được truyền thừa thêm cái kiểu cứ uống say là lôi người ta ra đánh từ ba gã. Tuy nhiên gã lại không đánh được Lý Diễm Hoa, người đàn bà này không phải là kiểu người dễ chọc, tình nhân cô ta phải gọi là xếp hàng từ đầu đường đến cuối hẻm, Chu Vân Vĩ không nói gì được, bản thân gã cũng cả ngày lêu lổng ăn chơi bên ngoài mà đòi quản ai? Có điều gã cũng chả quan tâm lắm, ngủ với gã là được rồi, cả nhà gã bị nguyên một trấn chê cười cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, qua bao nhiêu năm như thế cũng đã quen rồi. Gã không đụng được tới Lý Diễm Hoa, vừa đánh cô ta là cô ta đã muốn cùng người tình bỏ chạy rồi, mẹ gã đã có cái đức hạnh đó thì con dâu làm sao khá khẩm hơn được. Cứ thế, Chu Vân Vĩ chỉ có thể lôi con trai mình ra đánh, lúc vui cũng quất mà lúc buồn cũng đập, đánh đến nỗi Chu Hoành Viễn ngày nào mình mẩy cũng đầy rẫy vết thương. Mà thằng nhóc này lại có lòng tự trọng cao vô cùng, rất sợ bị người ta chỉ trỏ cười nhạo nên chưa bao giờ dám trần truồng ra đường.

Có vô số lần Chu Hoành Viễn nghĩ, ông nội lúc trước vì say xỉn nên mới cắm đầu xuống sông, lẽ ra Chu Vân Vĩ nên biết đường mà bớt phóng túng lại mới phải, nhưng mà không, từ sau khi ba mất, gã ta càng không thể quay đầu. Gã chính là kiểu người biết nay không biết mai, nhậu nhẹt gái gú bài bạc, qua nhiều lần lăn đi lộn lại, không chỉ tiêu sạch sành sanh tiền kiếm được từ cái cửa hàng nhỏ trước nhà, mà còn đem cả tính mạng mình ra cúng luôn cho hai chữ gái và rượu. Thôi thì, xem như là cái chết này cũng còn có chút ý nghĩa.

Nhìn Chu Vân Vĩ như thế, thì có thể thấy được Lý Diễm Hoa cũng chả tốt hơn được bao nhiêu, nếu không thì cũng chả đeo theo bên cạnh Chu Vân Vĩ mười mấy năm qua cá ôm cá tôm ấp tôm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Lý Diễm Hoa ham ăn biếng làm, chả biết quản lí nhà cửa, cứ thẳng tay lấy tiền của cửa hàng ra xài, xài hết rồi thì lại đi ngủ với người ta, từ nhà vệ sinh đến phòng ngủ chỗ nào cũng có thể làm được một nháy.

Lúc Chu Hoành Viễn còn bé khóc vì đói, Lý Diễm Hoa chẳng những không đút nó ăn mà còn nổi điên cười gằn, chờ cho đến khi Chu Hoành Viễn khóc đến khàn cả giọng, cô ta cũng mất sạch kiên nhẫn, xách nó lên vừa đánh vừa nhéo, so với Chu Vân Vĩ thì cũng chẳng nương tay hơn chút nào.

Vậy có khoảng thời gian nào tốt đẹp hơn chút không?

Thật ra là cũng có. Khi đó Chu Vân Vĩ kiếm được tiền nhưng lại không rượu chè, bầu không khí trong nhà lúc nào cũng ấm áp bình thản đến lạ thường, Chu Vân Vĩ đã từng khen ngợi thành tích ở trường của Chu Hoành Viễn, Lý Diễm Hoa đã từng dang tay ra ôm con trai vào lòng. Mỗi lần như vậy, hai vợ chồng đó luôn hứa hẹn những điều vĩnh viễn không bao giờ xảy ra, chẳng hạn như đợi con có được nghỉ thì ba mẹ sẽ cùng con đến công viên giải trí, hoặc là, sau này ba mẹ sẽ không bao giờ đánh con nữa...

Lần đầu nói thì Chu Hoành Viễn còn nghe vào, chứ càng về sau thì càng cảm giác không thể tin được. Cơ mà sau này dù không còn niềm tin nữa, nó vẫn mong ba mẹ sẽ nói ra những lời như thế thường xuyên hơn, mặc kệ đó có phải là tự huyễn hoặc mình hay không.

Có điều khung cảnh như thế quá ít ỏi, trong mấy năm trở lại đây thì hầu như không có luôn. Chúng hiếm hoi đến nỗi mỗi lần Chu Hoành Viễn mơ thấy, sau khi tỉnh dậy sẽ cứ mãi ngẫm nghĩ, rốt cuộc những lần như vậy là mộng mị, hay là thật sự đã tồn tại trong quá khứ.......

Nhưng mà bây giờ, một người bỏ mạng một người bỏ chạy, Chu Hoành Viễn cũng không biết phải tìm ai để làm chứng cho.

Cuộc sống nó thê lương ảm đạm, đương nhiên là không thể tin được người chú trẻ tuổi này rồi. Thời gian chưa bao giờ khiến nó dạy cho nó hai chữ tín nhiệm, đến ba mẹ còn không tin nổi, huống chi là người chú được hời này? Chẳng qua là chú ta lừa mình đi ngủ cho sớm mà thôi, nó hung dữ nghĩ trong lòng.

Tuy vậy, nó vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi, mấy ngày vừa rồi giày vò quá đỗi, đến ăn cũng chẳng được mấy miếng, hiện tại đã mệt mỏi lắm rồi, đầu thì cứ nghĩ phải cảnh giác nhưng cơ thể lại vô thức chìm vào giấc ngủ nặng nề, đến khi nó mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên cao chót vót rồi.

Lúc ánh nắng chói chang như muốn biến người thành thịt khô chiếu vào nó, hồn mới về xác, nó ngẩng đầu lên, lại không nhìn thấy bóng dáng Trình Dục, trong lúc tức giận nó lỡ tay quơ vỡ cái ly thuỷ tinh đầu giường.

Chu Hoành Viễn thót cả tim, phi như bay xuống đất để dọn dẹp sạch sẽ, cũng mặc kệ là có đâm vào tay hay không. Trong lòng nó chỉ có một ý nghĩ, nếu bị cặp vợ chồng kia phát hiện thì sẽ không tránh được cảnh bị ăn đòn, nhưng mà mới làm được một nửa thì nó bỗng ngừng tay lại. Trong cái nhà này, sẽ không còn ai có thể la nó được nữa.

Đang suy nghĩ miên man thì tai nó nghe thấy tiếng "đằng đằng đằng", không giống với tiếng giày cao gót chậm rì rì của Lý Diễm Hoa, cũng khác với tiếng bước chân lảo đảo phù phiếm của Chu Vân Vĩ, tiếng chân này tràn ngập sức sống với âm thanh khoẻ khoắn, mang theo vô vàn hi vọng và dịu dàng.

Nó quay đầu thì nhìn thấy chú út đang bê một cái mâm, lo lắng nhìn nó, nói, "Chú rót nước cho con là để con đạp vỡ đấy hả? Thôi không sao không sao, mau đứng lên đi, đừng để đâm vào tay, lát nữa chú dọn cho..."

Chu Hoành Viễn nhíu nhíu mày, nó muốn hỏi rằng vì sao chú còn ở đây, nhưng mà có làm thế nào cũng không thể nói ra miêng được.

Chưa bao giờ có người nào quan tâm nó đến như vậy, cho dù chỉ là như lời giả dối tháng qua, nó vẫn cảm thấy rất đáng quý.

Chu Hoành Viễn lắc lắc đầu, không thèm nghe lời Trình Dục, tự mình nhặt từng mảnh thuỷ tinh rơi vỡ rồi gói lại ném vào thùng rác trong vườn, xong xuôi hết mọi thứ thì nó mới cúi đầu đến bên cạnh Trình Dục.

Trình Dục rất muốn vuốt tóc Chu Hoành Viễn, nhưng mà hai tay lại đang dính đầy dầu mỡ, anh chỉ có thể hất hất cằm, nói, "Ra chỗ bàn trà ăn chút gì đi."

Đĩa trứng chiên Trình Dục làm ra nửa chín nửa khét, anh đỡ trán ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, quay ra nói với Chu Hoành Viễn, "Chú mới lục ra được hai quả trứng gà, con ăn một xíu đi..."

Chu Hoành Viễn cũng không ương bướng, nó đang đói rã ruột, há mồm hai lần là ăn xong một quả trứng rồi. Nhưng mà dù cho bụng có đói đến thế nào đi nữa, đứa bé khổ từ nhỏ này vẫn luôn biết nghĩ cho người khác, vô cùng hiểu cách đối nhân xử thế, lập tức biết điều lui lại, nói, "Chú, chú ăn đi, con ăn xong rồi."

Trình Dục nghĩ thầm, thằng bé này quá là ngoan luôn, không háu ăn, lại biết chăm sóc người khác, anh thật sự không nỡ để một đứa trẻ như vậy ở lại cái nơi đầy thị phi này để kiếm sống.

Trình Dục làm sao có thể ăn đồ của con nít chứ, anh liền nói, "Hoành Viễn ăn đi, con phải ăn hết nhé."

Chu Hoành Viễn làm đủ mọi trò, Trình Dục vẫn như cũ cứ nhường nó, cứ thế một hồi sau, Chu Hoành Viễn rốt cuộc cũng ăn luôn phần trứng còn lại.

Trình Dục có thử hỏi thăm Chu Hoành Viễn có còn ông bà ngoại gì hay không, cái đầu nhỏ của Hoành Viễn gật gật, rồi lại lắc lắc, cuối cùng mới nói ra một câu, "Không có ạ."

Trình Dục nhíu mày, không lên tiếng nữa. Mẹ đã không dựa dẫm được rồi, lẽ nào ông bà ngoại còn nhờ được?

Không phải là Trình Dục không nghĩ đến việc dứt áo ra đi, dù cho có dựa vào luật pháp mà nói, nếu bà ngoại chưa mất thì gánh nặng này cũng không đến tay một sinh viên nghèo chưa tốt nghiệp như anh, chỉ là dù có thế nào đi nữa thì anh vẫn không thể làm được.

Anh đã mất ba, lại mất mẹ, anh trai cũng đi rồi, bây giờ trầy trật lắm mới gặp được một người cùng chung dòng máu, anh không muốn sau này phải ôm nỗi ân hận cả đời.

Trình Dục sờ sờ đầu Chu Hoành Viễn, dịu giọng hỏi, "Mẹ con chắc là đã đi đâu đó rồi, trong lúc mẹ không có ở đây, Hoành Viễn đi theo chú, có được không?"

Chu Hoành Viễn nhìn anh, trong con người bỗng hiện lên tia sáng, rồi ngay sau đó lại hoá thành một mảnh bình tĩnh, "Vậy...vậy cũng phiền chú quá."

Trình Dục vẫn cười, "Phiền gì chứ, sau này nhà của chú thì cũng chính là nhà của con."

Những lời này của Trình Dục quá sức là hấp dẫn. Chu Hoành Viễn đã vô số lần nghe ba mẹ nói bà nội là "bất tuân nữ tắc" còn chú út thì "bất thủ hiếu đạo", biết được hai người họ ở thành phố sống cuộc đời của những "người thành công", cho nên chỉ trong chốc lát, nó đã đồng ý với đề nghị của Trình Dục, cứ sợ để lâu quá sẽ khiến người ta đổi ý.

Trình Dục sờ sờ đầu Chu Hoành Viễn, Chu Hoành Viễn thì cúi đầu cực kì nhẹ nhàng, ngay sau đó, Trình Dục vươn tay ra để cho Chu Hoành Viễn nắm lấy, tựa như giữa hai người đã đạt thành một ước định quan trọng.

Hai người dán một mảnh giấy ghi địa chỉ và số điện thoại ở trường của Trình Dục lên bàn trà, sau đó Chu Hoành Viễn đi gom hành lý cực nhanh. Làm xong hết mọi thứ rồi hai người lại đi đến nhà mẹ Nguỵ.

Mẹ Nguỵ nghe xong thì giật mình nhìn Trình Dục thật lâu, run rẩy vươn đôi tay ra nắm lấy tay Trình Dục, cảm xúc dưới đáy mắt biến hoá vài lần, cuối cùng ánh mắt bà dừng lại trên người Chu Hoành Viễn, lời nói như sâu xa ẩn ý, "Tiểu Dục...Con để lại cho dì địa chỉ liên lạc đi, sau này có rảnh thì dì bảo Nguỵ Thân nó đi gặp con."

Trình Dục dù chẳng hiểu mô tê gì nhưng anh vẫn làm theo lời bà, sau khi nói lời tạm biệt thì hai chú cháu lên chiếc xe buýt liên thành cà tàng, trầy trật đi lên bến xe huyện.

Đây là lần đầu tiên Chu Hoành Viễn ngồi xe buýt đường dài nên nó có hơi không quen, ngồi cau mày nguyên một đường, tay nắm chặt góc áo của Trình Dục, không nói một chữ, cái bộ dạng khẩn trương này, nhìn chẳng khác nào đang bị bọn buôn người bán đi lên núi sâu hang cùng, mà cũng giống như là một giây sau sẽ nôn ra vậy.

Trình Dục vỗ vỗ vai nó, làm nó thả lỏng, không ngừng nói ở bên tai nó, "Không sao đâu, không sao đâu, con ngủ một giấc đi, ngủ dậy thì chúng ta sẽ đến nhà thôi."

Khoảng hai ba giờ chiều, trời vừa nắng vừa nóng đỉnh điểm, chú cháu hai người xuống xe ở bến xe tỉnh.

Ánh mặt trời chói mắt làm cho Chu Hoành Viễn không mở nổi mắt, người đến người đi, xe cộ nườm nượp khắp đường càng làm cho Chu Hoành Viễn đầu váng mắt hoa, không dám buông lỏng cảnh giác một xíu nào, một bước cũng không rời Trình Dục, đôi tay nhỏ bé như muốn kéo nát quần áo Trình Dục.

Trình Dục cười cười, vươn tay ra. Chu Hoành Viễn ngơ ngẩn, sau đó nắm chặt lấy đôi bàn tay khô ráo và ấm áp của Trình Dục.

Nhà Trình Dục ở ngoại ô thành phố, cách bến xe khá xa, phải ngồi hai chuyến xe, đi bộ thêm mười phút nữa thì mới có thể nhìn thấy cổng chính khu dân cư.

Trình Dục chỉ vào một dãy nhà cao tầng hình hộp, nói, "Hoành Viễn, con nhìn đi, cái toà kia chính là nhà của chúng ta."

Chu Hoành Viễn há hốc mồm, đôi mắt vừa ngây ngốc vừa chờ mong, thời khắc này nó đang nghĩ, thì ra bản thân cũng có thể sống trong một toà nhà cao tầng như vậy, thì ra một cuộc sống giống trong phim truyền hình như vậy cũng rơi vào tay nó.

Nhà Trình Dục ở tầng 11, bao gồm một phòng ngủ một phòng khách, trước đây khi Trình Mạn Hồng còn sống, bà ở trong phòng ngủ còn Trình Dục ngủ ngoài phòng khách, sau này khi Trình Mạn Hồng mất rồi thì Trình Dục liền dọn vào phòng ngủ. Anh bán giường cũ đi rồi đặt bộ bàn ăn vào vị trí đó, có điều bây giờ trong nhà có thêm một người mà lại chỉ còn một cái giường, điều này có vẻ hơi bất tiện.

Trình Dục âm thầm tính toán, qua vài ngãy nữa phải mua thêm một cái giường mới, còn phải mua nệm mới cho Hoành Viễn nữa.

Chu Hoành Viễn nhìn xung quanh, sàn gạch sáng bóng, vách tường trắng phau, bàn ghế mới tinh và tivi có màu... Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn rất khác so với quê cũ, nó cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát, một lát sau, trong lòng Chu Hoành Viễn lại nổi lên ngờ vực, lòng thương cảm của người chú này đối với mình, rốt cuộc có thể kéo dài đến bao giờ?

Khác với vẻ bề ngoài hoành tráng, căn nhà này thật sự là nhỏ đến mức thảm thương, lại còn chất thêm một đống đồ linh tinh, có vẻ vô cùng chật chội. Nó thầm nghĩ, ba mẹ nói sai rồi, chú với bà nội ở thành phố cũng chả phải sống trong biệt thự nhà vườn gì, rõ ràng là so với nhà ở quê còn chẳng bự bằng.

Trình Dục không hiểu tâm tư của Chu Hoành Viễn, chỉ cho rằng nó không hài lòng với hoàn cảnh trong nhà. Dù sao, không giống với mã ngoài to lớn, căn phòng này thực sự vừa nhỏ vừa nhiều đồ, trông rất chi là bí bách. Nghĩ ngợi xong, Trình Dục lại cảm thấy bản thân diễn giải tâm lý của thằng bé phức tạp quá, đây chỉ là một đứa trẻ vừa bước chân vào một môi trường mới, còn ngại người lạ, lại đang để tang cha và nhớ mẹ, đương nhiên tâm trạng nó sẽ buồn bã rồi. Đến đây, Trình Dục thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đầu Chu Hoành Viễn, nghiêm túc nói, "Con cứ xem nơi này là nhà con, nếu mệt mỏi thì cứ lên giường nghỉ ngơi nhé. "

Chu Hoành Viễn nhìn Trình Dục vừa buông hành lý và balo của anh xuống đã bắt đầu bận bịu bên ngoài, trong lòng nó lo sợ bất an, nơi này thật sự quá tuyệt vời, vừa có cơm ăn lại còn có nhà ở, huống chi người chú vừa nhặt được này cũng không giống như người sẽ động tay động chân, vì thế nó cũng hiểu chuyện hỏi, "Con có thể giúp gì được ạ? "

Trình Dục gãi gãi đầu. Ngày thường muốn tối đa hoá thời gian học tập nên anh cũng không hay về đây, bời vậy giờ chỗ này mới bụi bặm đến vậy. Trong nhà chỉ có một thằng con trai như anh thôi, đồ đạc cứ mặc sức mà bày bừa, nếu chỉ có mình anh thì không nói, đằng này bây giờ trong nhà có thêm một người nữa nên thành ra có vẻ chen chúc, vì vậy một hai phải chỉnh trang lại, tiện tay lau cái bàn, quét cái nhà, ít nhất cũng phải làm cho ra dáng.

Trong nhà đang là một mớ hỗn độn, Trình Dục vốn đã ngượng rồi, làm sao có thể để cho đứa cháu mới 12 tuổi này ra tay giúp được, anh vội vàng xua tay nói, "Con nhanh đi nghỉ ngơi đi, cứ mang hết quần áo của con bỏ vào trong tủ là được."

Chu Hoành Viễn không chỉ vâng lời làm theo mà còn giúp Trình Dục treo cả đống đồ rơi rụng trong tủ quần áo lên, sau khi làm xong hết rồi, nó đương nhiên là không dám bộp chộp, đành phải thành thành thật thật đứng ở trong phòng khách.

Kĩ năng làm việc nhà của Trình Dục rất bình thường, dọn dẹp chả theo trình tự gì sất[1], liên tục đi qua đi lại, mà phòng khách lại nhỏ, cho nên dù Chu Hoành Viễn có đi đâu cũng đều vướng víu hết, bởi vậy nên đầu Chu Hoành Viễn càng cúi xuống thấp hơn, trông siêu giống một quả cà tím bị đẫm sương lạnh.

[1] Từ gốc: 东一榔头西一棒槌 (Đông một búa, Tây một chày): ý chỉ làm việc không có sắp xếp hay mục tiêu gì cả

Trình Dục vội vàng dọn dẹp, không phát hiện ra có gì đó không đúng, thẳng cho đến khi anh cảm thấy hài lòng rồi, quay đầu lại mới phát hiện trên đỉnh đầu Chu Hoành Viễn treo một đám mây đen lủng lẳng, như thể một giây sau là sẽ đổ mưa vậy.

Trình Dục hơi nhức nhức cái đầu rồi đó, thằng cháu này của anh có vẻ đang không được vui.