Khúc nhạc dạo đầu vào buổi sáng sớm hôm ấy cũng không gây trở ngại gì cho kế hoạch đi xem phim của hai chú cháu. Từng phước phim gay cấn nảy lửa xẹt qua trước mắt Chu Hoành Viễn, thế nhưng không đọng lại trong cậu chút gì, đến độ khi xem phim xong rồi Trình Dục muốn bàn luận với cậu về cốt truyện, lại chỉ bắt gặp khuôn mặt đờ đẫn của Chu Hoành Viễn.
Chu Hoành Viễn bắt đầu tận lực xa lánh Trình Dục. Kỳ thật trong lòng cậu biết, mình không có lập trường hay tư cách gì để xa lánh chú mình, chính Trình Dục là người đã vớt mình lên từ dầu sôi lửa bỏng, là Trình Dục đã ngậm đắng nuốt cay chăm sóc mình, cũng là Trình Dục cho mình ăn, cho mình mặc, cho mình một mái nhà. Nhưng cậu không còn cách nào khác. Quan hệ giữa hai người họ đã hoàn toàn biến chất từ cái đêm kiều diễm hôm đó rồi, không thể trở về quan hệ chú cháu như xưa được nữa.
Ban đêm, cậu không nằm ngủ bên cạnh Trình Dục, không phải cậu không muốn, mà là cậu không dám. Những ý nghĩ tội lỗi và cảm xúc không thể khắc chế đó liên tục hành hạ linh hồn cậu. Chu Hoành Viễn không cảm xúc dời gối đầu qua giường bên kia, Trình Dục thấy khó hiểu, nhưng lại đột nhiên nhớ đến biến hoá của đứa nhỏ này sáng sớm nay, trong lòng tự thấy quá là hợp lý, không khỏi cười ra tiếng, "Sao vậy, xấu hổ rồi hả?"
Chu Hoành Viễn cúi đầu, không dám đáp lời.
Lúc ngủ, Chu Hoành Viễn cố gắng dựa vào sát bên tường, hai người họ vốn là thân mật không khoảng cách, một sớm một chiều lại biến thành Sở Hà hán giới.
Trình Dục đương nhiên không biết những tâm tư này của Chu Hoành Viễn, anh còn thấy hơi thổn thức, đứa nhỏ này trưởng thành rồi, không còn thân thiết với anh nữa
Chu Hoành Viễn cảm thấy mùa hè này vừa dài đằng đẵng vừa quá khổ sở, mỗi khi không có chuyện gì làm lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, mà những suy nghĩ không thể khống chế đó lại là thứ khiến cậu đau đầu nhất. Cậu không biết liệu Ngô Tư Nguyên có buồn bực giống mình không nữa. Nghĩ kỹ lại, việc Ngô Tư Nguyên thích Trịnh Minh Khôn không phải một sớm một chiều, mỗi khi trơ mắt ra nhìn Trịnh Minh Khôn rung động vì người khác, nhìn cậu ấy đọc truyện pỏn nói lời thô tục, Ngô Tư Nguyên sẽ cảm thấy như thế nào?
Đáp án cho câu hỏi này rất nhanh đã được giải đáp.
Trong ngân hàng Trình Dục làm việc có một chị quản lý ngoài ba mươi tuổi, tên là Trịnh Vi. Trịnh Vi đánh giá anh rất cao, một người thực tế, chăm chỉ, không kiêu ngạo không siểm nịnh như anh có ai mà không thích? Trịnh Vi là người có năng lực, còn tốt bụng dễ nói chuyện, có điều vẫn mắc một căn bệnh phổ biến của phụ nữ độ tuổi như chị ấy, đó là rất thích làm bà mối.
Trịnh Vi thích Trình Dục, nghe đến những sự kiện Trình Dục từng trải qua càng thêm đau lòng, không thể không xem Trình Dục như mục tiêu chính của mình. Trình Dục từ chối mấy lần, nói mình bây giờ không có nhiều tiền tiết kiệm, trong nhà vẫn còn một đứa cháu trai phải lo, vậy nên anh thực sự không phù hợp để bàn chuyện cưới gả. Hồi học đại học khi còn mập mờ với Triệu Phỉ, Trình Dục còn cảm thấy con gái nhà người ta đi theo mình sẽ khổ, không muốn để Triệu Phỉ thua thiệt, huống chi là bây giờ? Nhưng Trịnh Vi nói anh xem nhẹ bản thân quá, còn trêu anh dù gì cũng là sinh viên top đầu của đại học S, hơn nữa lại là một cậu chàng đẹp trai mét tám, có nhà có cửa, dù điều kiện không phải là tốt nhất nhưng tầm trung thì không thành vấn đề.
Trình Dục nhíu mày, hơi bực bội nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, thế là Trịnh Vi càng được đà lấn tới, lãng phí rất nhiều nước bọt, cuối cùng, Trình Dục vẫn không thể trốn tránh, đành phải đồng ý đi gặp mặt đối tượng mình sắp hẹn hò.
Lần đầu tiên Trình Dục và Ngụy Lai gặp mặt là tại một nhà hàng nhỏ nằm gần ngân hàng Trình Dục. Ngụy Lai tốt nghiệp khoa Tiếng Anh của đại học sư phạm S, năm nay mới bắt đầu làm giáo viên tại một trường trung học gần ngân hàng. Nghe Trịnh Vi kể, Ngụy Lai xuất thân từ vùng núi, gia cảnh nghèo khó, là một cô gái chăm chỉ mộc mạc, ý bảo Trình Dục không cần áp lực tâm lý quá.
Nguỵ Lai vừa tan học là đến chỗ hẹn ngay nên trên người vẫn còn mặc áo sơ mi trắng, trông vừa sạch sẽ vừa trưởng thành. Vóc người Ngụy Lai siêu gầy, mặt mũi tuy bình bình, chỉ nằm vừa vặn trong nhóm người bình thường nhất, thế nhưng cô lại thắng ở điểm sạch sẽ chất phác, lại còn để tóc thẳng dài đến vai, có vẻ dịu dàng đảm đang, vừa đúng hình mẫu Trình Dục thích.
Trình Dục lại thuộc nhóm người có ngoại hình nổi bật, ngoại hình cao ráo, làn da trắng nõn, một đôi mắt vừa to vừa sáng, làn mi như cánh bướm vừa dài vừa dày, chạm hẳn vào kính mắt, mũi của anh rất cao, làm bật lên ngũ quan anh tuấn, hai cánh môi cũng mỏng một cách vừa vặn.
Ngụy Lai không phải là chưa từng gặp trai đẹp bao giờ, nhưng một người bình thường như cô rất ít khi được ăn cơm với một anh chàng đẹp trai như vậy, miễn bàn đến việc yêu đương với mục đích kết hôn. Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn Trình Dục nữa.
Tính cách của Trình Dục khi tiếp xúc với người không quen sẽ rất nhàm chán, huống chi anh với Ngụy Lai vốn là hai người hoàn toàn xa lạ bị cuộc đời cố cột lại với nhau, đặt trên cùng một bàn ăn, vậy nên anh có hơi xấu hổ, dù không đến mức đứng ngồi không yên nhưng còn khuya mới gọi là tự nhiên.
Ngụy Lai không phải là người cởi mở, nhưng cảm tình của cô dành cho Trình Dục khiến cô không thể không chủ động gợi mở chủ đề, cứ thế thì người tính cách thiện lương như Trình Dục sao có thể ngồi im không tiếp chuyện được. Với sự cố gắng không ngừng của Ngụy Lai, bầu không khí giữa hai người họ dần dần tốt lên, thậm chí xen lẫn vài tiếng cười nhẹ nhõm vui sướng.
Hai người đều là dân đi làm, ăn cơm xong còn phải về lại văn phòng, phải biết dừng đúng lúc, sau khi trao đổi số điện thoại di động thì vội vàng tạm biệt.
Trở lại văn phòng, Trịnh Vi vui vẻ kéo Trình Dục sang một bên hỏi anh tình hình thế nào. Qua một bữa cơm, Trình Dục có thể đoán được phần nào tính cách và thói quen của Ngụy Lai, dù anh cũng có chút cảm tình đó, nhưng để thích thì chưa hẳn là thích, anh suy nghĩ một lát, nói, "Cũng được ạ."
Trịnh Vi cười "Ha Ha", nói, "Em đừng nhìn vẻ ngoài bình thường của Ngụy Lai mà đánh giá, cưới vợ phải cưới vợ hiền, phải biết tìm một người vun vén."
Trình Dục không phải là người coi trọng vẻ bề ngoài, hồi trong khoa thích Triệu Phỉ cũng không phải là vì say mê nhan sắc cô ấy. Trong mắt anh, vừa nhìn đã thích không bằng lâu ngày sinh tình, hai người muốn đi cùng nhau dài lâu, thậm chí cùng bước vào hôn nhân, điều quan trọng nhất vẫn là tam quan và tính cách hợp nhau, hoàn hảo hơn thì linh hồn cả hai cùng cộng hưởng.
Buổi tối, vừa ăn cơm xong Trình Dục đã nhận được tin nhắn của Nguỵ Lai, chỉ hỏi đơn giản là anh ăn tối chưa, anh ăn gì thế. Mỗi khi Trình Dục nhận được tin nhắn, điện thoại sẽ rung một lúc, làm Chu Hoành Viễn đang ngồi đọc sách ở một bên không thể tập trung nổi, cậu mặt mày bình tĩnh đánh giá nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Trình Dục, tim như bị mèo cào.
Chu Hoành Viễn biết rất rõ, Trình Dục không có thói quen nói chuyện phiếm với người khác.
Mãi mới đến lúc Trình Dục đi tắm rửa, con Nokia mới bị chủ nhân tiện tay đặt ở trên mặt bàn. Chu Hoành Viễn cầm lên, ấn mở hộp thư, nhìn thật kỹ hết mười tin nhắn đầu, trái tim đột nhiên như rơi vào hầm băng, trở nên lạnh buốt.
Chu Hoành Viễn đặt điện thoại di động về chỗ cũ.
@antiquefe (wattpad)
Cậu biết, dù cho Trình Dục có thích đàn ông thì tuyệt đối cũng sẽ không chọn mình, dù cho giữa bọn họ không có quan hệ máu mủ, thì mình ở trong mắt Trình Dục vẫn chỉ là một đứa bé, là đứa bé cần được chăm lo, dưỡng dục. Một đứa bé làm sao có thể thành người yêu. Huống chi, Trình Dục chẳng phải đồng tính luyến ái, anh không còn trẻ nữa, sớm muộn gì cũng phải lấy vợ sinh con, điều này Chu Hoành Viễn trong lòng rất tỏ tường.
Nhưng suy nghĩ và tình cảm của một người khó có thể bị khống chế. Lý trí của cậu cố gắng đè lửa giận và dục vọng xuống, nhưng tình cảm của cậu lại đẩy cậu vào trong lò than đang cháy hừng hực. Cậu biết điều đó là sai, nhưng đành bó tay hết cách.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi càng làm cho Chu Hoành Viễn đau khổ và bất lực, cậu không biết kể với ai, càng không biết nên kể như thế nào, nếu việc đồng tính luyến ái còn có thể nói ra được, thì việc yêu người chú chăm lo cho mình mỗi ngày lại tựa như một trò hề vậy.
Sẽ không ai có thể hiểu được cậu, miễn bàn đến việc có người ủng hộ cậu, giờ khắc này, cậu vừa cảm thấy cô dơn, vừa thấy bất lực.
Một tuần, hai tuần, mỗi ngày Trình Dục đều ngồi ngay bên cạnh Chu Hoành Viễn soạn tin nhắn, thỉnh thoảng lại cười vang lên. Mỗi một lần điện thoại rung, thêm một cây kim ghim vào trong lòng cậu, mà mỗi một tiếng cười vang lên, thêm một cái tát giáng xuống mặt cậu.
Lần nào Trình Dục cầm di động nhắn tin, Chu Hoành Viễn cũng muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng thân thể cậu lại mất kiểm soát, cứ ngồi bên cạnh Trình Dục, cứ như tự ngược mà lén lút đọc tin nhắn mỗi khi Trình Dục vắng mặt.
Trình Dục chủ yếu nói chuyện với Nguỵ Lai về mấy chuyện lặt vặt thường ngày, nhưng cũng chính bởi vì những câu chuyện không có gì đặc sắc đó lại rút ngắn được khoảng cách giữa hai người họ. Trình Dục thường nói với Ngụy Lai về công việc của anh, than thở về những buổi họ thường kỳ rườm rà, còn Ngụy Lai thì sẽ kể cho anh nghe về những trò đùa của đám học sinh ở lớp. Bọn họ thảo luận với nhau về kỹ thuật nấu nướng, phàn nàn về giá thịt tăng cao, và bàn bạc về thời tiết mỗi ngày. Không giống với Trình Dục cẩu thả thành thói, Ngụy Lai là một cô gái rất tinh tế, mỗi ngày đều nhắc nhở Trình Dục về thời tiết. Từ khi quen Ngụy Lai, số lần Trình Dục bị xối ướt như chuột lột giảm cực mạnh.
Chu Hoành Viễn trong lòng không phục, những cái này cậu cũng có thể làm mà, cái gì cậu cũng sẽ nguyện ý làm vì Trình Dục hết.
Vậy nên, cứ đến bảy rưỡi tối mỗi ngày, Chu Hoành Viễn sẽ canh giờ mở TV xem dự báo thời tiết, nghiêm túc báo với Trình Dục về tình hình thời tiết ngày hôm sau, nếu trời có khả năng mưa, cậu sẽ tự tay nhét dù vào trong cặp của Trình Dục.
Trình Dục thấy lạ lẫm với sự quan tâm bất ngờ của Chu Hoành Viễn, trong lòng thấy buồn cười, nói, "Hoành Viễn của chúng ta sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một người chồng tốt đó." . Truyện Ngược
Nụ cười trên mặt Chu Hoành Viễn lập tức cứng đờ, cậu quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến biểu cảm trêu chọc của Trình Dục, qua hồi lâu mới phối hợp mà nói, "Không, con không phải đâu."
Trình Dục không hiểu Chu Hoành Viễn đang nói cái gì, chỉ sờ sờ đầu Chu Hoành Viễn, tạm thời cho là cậu đang xấu hổ.
Mỗi tuần Trình Dục sẽ gặp Ngụy Lai một lần, dù tần suất không cao như lực sát thương lại cực lớn. Lần nào Trình Dục nói với cậu tối mai không về ăn cơm, Chu Hoành Viễn đều sầm cả mặt, hờn dỗi rất lâu. Trình Dục chỉ cảm thấy cậu khó hiểu, nên không nghĩ nhiều nữa.
Chờ mãi mới đến lúc khai giảng, Chu Hoành Viễn sứt đầu mẻ trán với môn Hoá học lạ lẫm và cả đống đề ôn thi cấp 3 dày cộp, ngày nào cũng làm bài tập đến hơn 11 giờ. Trình Dục không còn ngồi chỗ bàn ăn nhắn tin nữa, anh không muốn quấy rầy việc học của Chu Hoành Viễn, thế nên anh chuyển sang cái giường trong phòng ngủ. Cứ như vậy, Chu Hoành Viễn mắt không thấy tai không nghe, trong lòng thế mà lại bớt bực bội.
Ngày qua ngày, bọn họ từ áo khoác dày cộm đổi thành áo cộc tay, khi Chu Hoành Viễn dần cho rằng mọi chuyện đã êm xuôi, khi cậu cho rằng mình đã chấp nhận mọi thứ thì Trình Dục lại một lần nữa đấy cậu xuống vách đá.
"Cuối tuần này có cô kia muốn đến nhà chúng ta chơi, sẽ không làm phiền con quá lâu đâu, con thấy được không?" Trình Dục vừa sờ đầu Chu Hoành Viễn vừa mỉm cười, gương mặt rất chờ mong.
Chu Hoành Viễn trừng lớn mắt, cậu nhìn chằm chằm Trình Dục, trái tim đập dồn dập, kiềm chế bực bội cùng lửa giận nháy mắt xông lên, biến mặt cậu thành một quả táo chín. Ngay sau đó, Chu Hoành Viễn cắn chặt môi, nhỏ giọng nói "Vâng".
Cậu thì có tư cách gì để phản đối, cơ bản là Trình Dục cũng không hỏi ý kiến cậu.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 31.
Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Lai = Tương lai, nhưng cuối cùng Trình Dục vẫn từ bỏ tương lai của mình.