Tiểu Thuyết Conan: Án Mạng Phương Trình Tình Yêu

Chương 10: Cái chết của đạo diễn nổi tiếng (10)



  • Trời càng trong thì nhiệt độ càng giảm mà. - Thanh tra Megure nhìn bầu trời cao vun vút.

Trong một lúc lâu, mọi người chỉ im lặng quan sát tòa nhà qua ống nhòm. Điếu thuốc lá không biết thứ bao nhiêu của ông Kogoro đã cháy đến tận gốc. Thanh tra Megure sốt ruột nhìn quanh:

- Lạ thật, đã nửa tiếng trôi qua kể từ giờ hẹn rồi, thế mà chẳng có gì xảy ra với quả bóng bay quảng cáo lẫn chiếc va li...

- Công nhận, không có dấu hiệu gì chứng tỏ người tới lấy tiền chuộc... - Ông Kogoro đồng tình.

Bỗng lời báo cáo từ trung sĩ Takagi và thiếu úy Miwako vang lên qua bộ đàm ông thanh tra cầm:

- Lối vào chính không có gì khả nghi.

- Cửa sau cũng vậy.

- Cháu hạ bóng bay xuống được không? Theo quy định thì ta không được treo bóng bay khi vận tốc gió vượt quá 5m/s. - Shinichi nói qua micro không dây.

- Ta cho đài khí tượng kiểm tra thì họ nói hôm nay vận tốc gió là 4m/s, trời quang. Cháu cố gắng đợi thêm một chút nữa đi. - Thanh tra Megure nói vẻ xin lỗi.

- Vâng. Chị Miki cũng bảo nên đợi thêm một chút. - Sau câu này, bộ đàm lại im lặng. Qủa bóng bay tiếp tục đung đưa nhè nhẹ dưới bầu trời nắng đẹp.

- Sao hung thủ không xuất hiện nhỉ? - Ran nhìn bố.

- Ai mà biết được. - Ông Kogoro lắc đầu. Ông dùng ống nhòm quan sát xung quanh. Tuy nhiên, nửa tiếng tiếp theo trôi qua mà vẫn không có gì khác xảy ra với quả bóng bay trên bầu trời.

- Gần một tiếng rồi đấy... - Ngay cả thanh tra Megure cũng phải bỏ ống nhòm xuống, nhăn mặt.

- Sếp ơi, có động kìa! - Ông Kogoro bỗng nói lớn.

- Cái gì?! - Thanh tra Megure vội giơ ống nhòm lên.

Ông nhìn thấy Miki trên tầng thượng tòa Noguchi đang cầm điện thoại di động. Gương mặt cô tái xanh.

- A lô? - Giọng căng thẳng của Miki truyền tới tai nghe của cảnh sát.

- Cảm ơn vì đống kim cương. - Giọng người bị bóp méo chỉ nói vậy rồi cúp máy.

- Hả? Cái gì?! A lô? Alo!!! - Mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Miki.

- Ta đi nào! - Thanh tra Megure hạ lệnh.

- Vâng. - Ông Kogoro và Ran cùng thanh tra chạy tới thang máy.

Trên tầng thương, trung sĩ Takagi và thiếu úy Sato Miwako đã có mặt. Họ đang cùng Shinichi kéo dây thừng để hạ quả bóng bay quảng cáo xuống.

- Lôi nó xuống nhanh lên! - Miki vừa run lên vì lạnh vừa hách dịch giục anh Takagi.

- Tôi đang cố mà! - Anh Takagi cuối cùng cũng kéo được chiếc va li xuống. Vừa cầm nó lên tay, mặt anh đã trắng bệch. - Nhẹ quá...

- Anh nói cái gì?! - Miki nổi giận giành lấy chiếc va li. Mặt cô xanh lét khi cầm nó trên tay. - Đúng là nhẹ quá...

Miki vội vàng mở va li ra thì thấy nó trống không.

- Sao lại thế này... - Cô há hốc mồm, đưa mắt nhìn mọi người tìm lời giải đáp, nhưng Shinichi cũng như những người khác chỉ biết bàng hoàng đứng im.

Ông Kogoro thò đầu vào ngó chiếc va li. Ông sục sạo tất cả các ngăn của va li rồi thốt lên:

- Không còn viên kim cương nào!

- Kim cương... Biến mất rồi... - Miki chỉ lẩm bẩm được thế trước khi ngất xỉu.

- Tiểu thư Miki! - Ông Kamoshida lập tức đưa bàn tay to lớn đỡ Miki.

- Ủa, trong này có phong bì! - Thanh tra Megure phát hiện ra một phong thư được dán ở mặt trong nắp va li. Ông dùng đôi tay đeo găng bóc nó, lấy bức thư ở trong ra, đọc to lên. - "Ta sẽ trả con tin như đã hứa. Hãy tới băng ghế đá ở công viên Trung tâm Beika mà xem." - Công viên Trung tâm Beika cách chỗ này khoảng hai mươi phút ô tô. - Trung sĩ Takagi lên tiếng.

- Ông... giúp chị Yuri... - Miki thì thào nói với ông Megure. Cô đang dựa vào ông Kamoshida, trông như sắp bất tỉnh lần nữa.

- Vâng, tôi sẽ đưa cô Yuri về an toàn. - Nói rồi thanh tra Megure dẫn Shinichi và mọi người rời khỏi tầng thượng.