người.
- Bên phòng thí nghiệm đã kiểm tra rượu champagne xong chưa ạ? – Shinichi hỏi thanh tra Kinjou.
- Để tôi xem… - Thanh tra Kinjou rút điện thoại di động ra. – Có kết quả rồi. Trong champagne không có chất gì bất thường.
- Thế đấy. – Shinichi mỉm cười.
Kanon mặt cắt không còn một giọt máu.
- Tại sao cô Kanon lại hại cô Nana? – Thanh tra Kinjou hỏi.
- Chị Kanon biết chị Nana mang thai đứa con của anh Motoki.
- Đúng là vừa mới cưới mà đã phát hiện ra chồng mình có con với người khác, thì cô vợ nào cũng e sợ cuộc hôn nhân không thể kéo dài lâu. Thế cô Kanon đã làm cách nào để cô Nana hít phải bột soba?
- Cô Nana cẩn thận lắm, không có cách nào để cô ấy vô tình ăn phải bột soba đâu. – Trung sĩ Higa bối rối nói.
- Đúng là như thế. Nhưng vẫn còn một cách.
- Cách gì thế?
- Chị Kanon kêu đau dạ dày, phải uống thuốc từ sáng.
- Đúng rồi. – Anh Motoki và ông Kogoro đồng thanh.
- Chị giấu bột soba trong gói thuốc phải không?
Kanon biến sắc.
- Rồi cô ấy làm thế nào để cô Nana hít phải bột?
- Từ sáng đến giờ anh Motoki và chị Kanon hôn nhau mấy lần ở nơi đông người. Hai người mới cưới nên điều đó cũng dễ hiểu thôi; khách khứa cũng châm chước cho việc này. Nhưng mọi người thử nghĩ xem mình cảm thấy thế nào khi nhìn thấy người mình thích hôn một người khác ngay trước mặt?
- Cô Nana chắc chắn đã ghen lồng lộn! – Trung sĩ Higa nói to.
- Em cũng nghĩ vậy. Mà cũng có thể chị Kanon cố tình hôn chồng mình để chị Nana nhìn thấy.
- Chẳng lẽ bột soba từ miệng chi Kanon sang miệng anh Motoki rồi lại dính vào chị Kanon…. – Thanh tra Kinjou phỏng đoán.
- Đúng thế, cũng giống như con ong này mang phấn hoa từ bông này sang bông khác… - Shinichi nhìn con ong đang lảng vảng giữa những bông hoa.
- Mỗi bệnh nhân có mức độ phản ứng khác nhau với nguyên nhân gây dị ứng. Không phải ai cũng bị bệnh ngay khi hít phải bột, mà thời gian từ lúc hít vào đến lúc có triệu chứng có thể cách nhau tới mười lăm phút. Em nghĩ chị Nana đã hít phải bột soba khi chạy ra nôn vào bồn rửa mặt ngay sau khi uống ly cocktail. Vì lúc đó anh Motoki có tới gần hỏi thăm chị ấy… - Ra là lúc đó…! – Ông Kogoro, Ayaka và Yuuko ngớ người.
- Chính tôi đã… - Mặt anh Motoki trắng bệch.
- Vâng. Anh đã vô tình trở thành tòng phạm trong vụ này.
- Cái gì? – Anh Motoki lườm người vợ mới cưới.
- Anh dám nhìn tôi như thế à? Anh thử nhìn lại mình đi! Với lại, nếu anh không hôn cô ta thì làm gì có chuyện gì xảy ra! – Kanon nước mắt ngắn nước mắt dài.
Nghe lời buộc tội đó, anh Motoki đành cúi đầu.
- Nana mới là người sai ở đây. Ai bảo cô ta cướp chồng của người khác! – Kanon khinh bỉ.
- Em lại nghe nói chị Kanon mới là người cướp anh Motoki từ tay chị Nana kia.
- Chuyện đó… - Kanon nghẹn lời.
Shinichi tiếp tục:
- Chị Kanon vừa có được anh Motoki là ra sức làm nũng anh ấy đủ điều. Chị đòi anh ấy mua cho nào túi xách đắt tiền, nào đồ trang sức cao cấp, rồi đòi anh ấy đưa mình đi du lịch khắp nơi. Thế nhưng anh ấy có chiều chị đến đâu, chị cũng vẫn chưa hài lòng. Chắc chắn chị Nana không phải là người đòi hỏi như thế.
- Tôi chỉ làm vậy vì muốn chắc chắn anh ấy yêu mình thôi mà…!
- Người như chị dù nhận được bao nhiêu tình cảm cũng không đủ thỏa mãn đâu.
- Vớ vẩn! – Kanon lườm.
- Bố chị sang Ý học nghề khi chị mới năm tuổi. Rồi khi về nước, bác ấy lại mở quán ăn riêng, ngày ngày bận rộn làm ăn, chẳng có thời gian chơi với con gái. Vì thế từ nhỏ chị đã thiếu thốn tình cảm từ người cha.
- Sao em… - Kanon bàng hoàng.
- Tình cảm là nhu cầu tất yếu của con người. Người ta hôm nay có ăn nhiều bao nhiêu, ngủ nhiều đến đâu, thì đến hôm sau cũng vẫn đói, vẫn buồn ngủ. Một người không được ăn lâu ngày sẽ luôn có cảm giác bất an, không hiểu bao giờ mới được ăn bữa tiếp theo. Người như thế sẽ rơi vào tình trạng luôn luôn cảm thấy thiếu thức ăn. Cũng giống như vậy, một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của người cha từ nhỏ sẽ ở trong trạng thái luôn luôn cần thêm tình cảm. Vì thế chị đã lấy một người giống bố làm chồng, bằng cách giật anh ấy từ tay người khác. Hơn nữa, chị muốn xóa sổ tất cả những ai có thể đe dọa đến tình cảm anh Motoki dành cho mình. Chị Nana chính là một chướng ngại vật cần xóa sổ như thế.
Mặt Kanon trắng bệch.
- Điều chị thật sự cần là tình cảm của người cha. Lúc nói chuyện với bố qua điện thoại, chị khăng khăng bố không cần đến dự bữa tiệc của mình, nhưng lại bật khóc ngay sau khi cúp máy.
- Hức… hức… - Kanon khuỵu xuống. Nước mắt chị rơi lã chã xuống sàn.
- Chị không thể lấp đầy khoảng trống mà người cha đã gây ra, nên mới bám lấy anh Motoki để bù đắp lại chỗ trống đó. Chị Nana biết chị như vậy, nên mới thương hại mà nhường anh Motoki cho chị. Nhưng anh Motoki không thể giúp được chị đâu. Người chị thực sự cần là bố mình. Chị hãy nói thẳng cho bố biết cảm giác của mình, để bác ấy yêu thương chị hơn.
Kanon vẫn khóc nức nở. Ông Kogoro và anh Motoki im lặng nhìn chị đầy thương cảm.
Hôm sau, Shinichi cùng Ran đi học trên con đường quen thuộc. Cậu vừa đi vừa kể lại chuyện hôm qua.
- Vụ án ly kỳ quá nhỉ. – Ran trầm trồ.
- Nhưng chị Nana được cứu rồi. Đứa con trong bụng chị ấy cũng không sao.
- May quá. Tất cả là nhờ Shinichi sơ cứu đúng cách đấy. – Ran mỉm cười nhẹ nhõm.
- Tình cảm của người cha thực sự quan trọng.
- Ừ.
- Có lẽ vì vụ án nên bố tớ tự nhiên hiền đến phát sợ luôn ấy! – Ran rùng mình.
- Ha ha, tốt quá còn gì nữa.
- Shinichi, cậu kéo dài thời gian thực hiện án phạt đến hết hôm nay được không? – Ran năn nỉ.
- Cậu đừng có đùa! Tại trò chơi của cậu mà tớ gặp phải bao nhiêu chuyện xui xẻo, nào là chạy qua chạy lại rót rượu suốt buổi, nào là bê một đống đĩa thức ăn.., – Shinichi cáu kỉnh.
- Thật à? Tớ thấy da cậu rám nắng thế này lại cứ nghĩ cậu ra biển bơi với mấy cô nàng xinh xắn cơ. – Ran ngờ vực lườm Shinichi.
- Vớ vẩn! Tớ bị cháy nắng vì xén cỏ giữa trưa đấy!
- Ủa, thế à? Thôi mà, cậu chịu khó thêm một hôm nữa đi! Tớ xin đấy! – Ran chắp tay xin xỏ.
- Còn lâu! Tớ mà đồng ý thì thể nào ông bác cũng gọi điện bắt làm gì đấy cho xem. Tớ không chịu đi phá án với bố cậu nữa đâu. Chào nhé! – Shinichi bỏ chạy.
- Shinichi là đồ ky bo! Nhỡ tớ bị bệnh vì thiếu thốn tình cảm của cậu thì sao hả? – Ran vừa kêu vừa đuổi theo, nhưng Shinichi đã chạy xa tới mức không nghe thấy lời cô mắng.
Hết