Ran.
- Cậu nói đúng… - Ran có vẻ bình tĩnh lại.
Nhưng thái dương ông Kogoro đã nổi đầy gân vì giận dữ. Ông đứng lên quát:
- Eri, cô ngại tình hả! Đồ dối trá!
- Này, đây không phải chỗ vợ chồng cãi vã đâu. – Luật sư Kamikawa chán ngán.
- Trật tự! – Chánh án nghiêm khắc nhắc nhở.
- Bác ơi…! – Shinichi ra sức kéo ông Kogoro ngồi xuống.
- Bà Kisaki, những lời vừa rồi có đúng không? – Chánh án hỏi và Eri.
- Vâng, chính xác. Hôm đó, tôi nhận được điện thoại của người đàn ông vô tích sự đó khi ông ta đã say mèm, nên đành phải đi đón.
- Người đàn ông vô tích sự? Tôi không biết tên nào như thế đâu nhé! Hóa ra cô lén tôi đi ngoại tình bấy lâu nay hả! Tôi không ngờ đấy! – Ông Kogoro mặt đỏ gay.
- Trật tự! – Chánh án lên giọng. Shinichi lại phải nỗ lực kéo ông Kogoro xuống. Thấy cảnh hỗn loạn đó bà Reika bỗng mỉm cười.
Luật sư bào chữa Uchida đắc thắng.
- Quý tòa thấy sao? Khách sạn Royal Princess cách xa văn phòng công ty Kaieda tới hơn 10km. Bà Saitou Reika đã nhìn thấy bà Kisaki Eri tại đó, vì thế không thể gây án được.
- Tôi hiểu rồi. – Chánh án gật gù.
- Quản lý khách sạn đã đưa cho tôi cuộn băng chiếu bà Kisaki Eri và người đàn ông đó. Lát nữa tôi sẽ giao cho quý tòa. – Luật sư Uchida lấy cuộn băng từ trong túi ra.
Càng nghe, ông Kogoro càng run lẩy bẩy vì tức giận. Ran rưng rưng nước mắt quay sang Shinichi.
- Shinichi ơi, không có chuyện gì đâu đúng không…?
- Chắc là không đâu. Nhưng ở đây có cả cuộn băng ghi hình thì hơi…
- Hả? – Ran sốc.
Bỗng bà Eri lên tiếng hỏi:
- Reika, tôi muốn hỏi một câu. Cậu thực sự không biết lúc đó tôi đi với người đàn ông nào sao? Hay cậu biết nhưng ngại nên không gọi?
- Tôi không biết. – Bà Reika dứt khoát lắc đầu. – Nhưng phải nói là tôi ngạc nhiên lắm đấy. Không ngờ nữ hoàng sắc đẹp được đám nam sinh tôn thờ hồi ở đại học Teitan lại bí mật gặp gỡ với một người luôm thuộm như thế… Tôi cứ tưởng cậu và Kogoro có cuộc sống gia đình hạnh phúc lắm cơ mà. Thật đáng tiếc…
Ông Kogoro siết chặt tay thành nắm đấm, lộ vẻ cay đắng.
Đột nhiên giám đống Kaieda của công ty kế toán chỉ bà Reika, quát ầm ĩ tới mức văng cả nước miếng:
- Cô ta nói dối! Cô ta bề ngoài trông trí thức, quý phái vậy, nhưng bên trong lại dối trá, độc ác, chỉ coi người khác là công cụ để thực hiện mưu đồ riêng của mình! Cô ta là loại người không từ một thủ đoạn nào để thăng tiến. Tôi đã nghe giám đốc công ty cũ của cô ta kể hết rồi. Công ty đó có nhân viên nữ còn xuất sắc hơn cô ta, người này quản lý việc phục hồi công việc kinh doanh của một chuỗi nhà hàng, sát cánh với công ty tới ba năm liền mới vực công ty dậy được. Thế mà cô ta đã ăn trộm tài liệu quản lý từ ngăn bàn của nữ nhân viên kia, đem bán cho công ty đối thủ. Kết quả là chuỗi nhà hàng đó vừa kinh doanh phát đạt trở lại đã bị phá sản, còn nữ nhân viên kia vì cảm thấy tội lỗi nên đã tự tử.
- Hả? – Mọi người xôn xao.
- Ta không tin! Reika không thể làm những việc như thế! Tôi biết cô ấy từ hồi là sinh viên cơ mà! – Ông Kogoro kêu lên.
- Anh đừng nói nữa được không? – Bà Eri lườm ông Kogoro.
Ông Kogoro ngậm miệng ngay.
Giám đốc Kaieda nói tiếp:
- Tôi điều tra kỹ hơn, thì phát hiện cô ta đã gây ra những vụ tương tự ở công ty trước, và cả trước đó nữa. Cô ta chuyên lấy cắp tài liệu quan trọng của công ty này đem bán cho công ty đối thủ để trục lợi cá nhân. Chắc tài liệu bị mất ở công ty tôi cũng sẽ bị cô ta bán cho công ty xây dựng khác để kiếm lời thôi! – Ông giám đốc nhìn bà Reika với ánh mắt hận thù.
Luật sư khởi tố Kamikawa đứng lên:
- Thưa quý tòa, đây là lời khai rất quan trọng, bởi nó cho thấy bản chất không đáng tin cậy của bị cáo. Liệu ta có thể tin tưởng lời khai về bằng chứng ngoại phạm của một người như vậy không?
- Hừm, ông nói tôi đã ăn cắp tài liệu về chuỗi hàng ăn từ bàn của nhân viên đó đem bán cho công ty khác sao? – Bà Reika bỗng xen ngang. – Đó chỉ là lời bịa đặt của kẻ thua cuộc thôi. Tôi chuyển sang công ty khác và giúp chuỗi nhà hàng của họ phát đạt hơn, nên cô ta mới nói vậy. Tôi không muốn ở lại làm cho công ty kia vì thấy cô ấy gắn bó với họ những ba năm rồi, tôi không tiện xen vào. Nhưng nếu tôi phụ trách dự án đó, chắc chắn lợi nhuận sẽ nhân gấp bội chỉ trong nửa năm. Tôi đã chứng minh khả năng của mình khi sang làm cho công ty khác. Còn việc tự tử là do cô ấy không chịu nổi áp lực khi nhận ra sự chênh lệch về trình độ giữa chúng tôi. Cô ta không chấp nhận được sự thật mà còn bịa ra chuyện tôi ăn cắp tài liệu, như vậy thử hỏi ai mới là người dối trá ở đây? – Bà Reika thẳng thừng.
- Đúng thế, Reika là người tốt, chẳng qua là bị vu oan thôi! – Ông Kogoro bồi thêm.
- Tôi đã bảo anh trật tự rồi cơ mà! – Bà Eri lại cáu kỉnh nhìn chồng.
- Trật tự là trật tự thế nào? Vợ chồng với nhau mà gắt gỏng thế hả? – Ông Kogoro cãi.
- Bố thôi đi! Cả mẹ nữa! – Giờ thì đến Ran mất bình tĩnh.
Những người ngồi trong phòng nhìn cảnh đó đều không nhịn được cười. Bà Reika ở ghế bị cáo bỗng cười buồn:
- Hai người vẫn chẳng khác gì ngày xưa...
- Hả, cậu nói sao? – Bà Eri ngơ ngác.
- Từ xưa hai cậu đã thường cãi nhau chí chóe, chẳng thèm để ý đến cảm nhận của nhau… Nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy hai người yêu nhau thực sự, đến mức ai cũng phải ghen tị… Đến giờ tôi vẫn chưa có được ai như thế, mặc dù đã ra sức kiếm tìm… Nếu Kogoro gặp tôi trước Eri, thì biết đâu chúng ta đã cưới nhau, phải không? – Bà bỗng hỏi ông Kogoro.
- Hả, chuyện đó… - Ông Kogoro ấp úng.
- Tôi biết mà. Anh chẳng bao giờ biết giấu diếm…
- Một kẻ chẳng coi người khác ra gì như cô làm sao yêu được ai! – Ông Kaieda lại kêu lên. – Đúng là cô có tài, nhưng rồi sẽ có lúc cô bị những kẻ tài hơn lợi dụng và vứt bỏ, lúc đó cô không được yên thân đâu!
- Có lẽ giám đốc Kaieda nói đúng.
- Cái gì?
- Nhưng tôi sẽ không cam chịu để người khác lợi dụng mình! – Mặt bà nghiêm nghị.
Đột nhiên có tiếng nổ “ầm” phát ra từ bên kia bức tường phòng xử án. Những người trong phòng kêu toáng lên. Chánh án nói lớn:
- Bom đấy! Mọi người mau nằm xuống!
Nghe tiếng đó, tất cả mọi người cùng nằm bẹp xuống. Shinichi dùng cả người ôm lấy Ran bên cạnh, che cho cô khỏi khói bụi. Ông Kogoro cũng nhảy bổ khỏi ghế của mình, chạy tới bảo vệ bà Eri.
- Anh… - Thấy chồng ôm lấy mình từ đằng sau, bà Eri bỗng đỏ mặt.
Lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc khác vang lên, cùng với đó là tiếng hét thất thanh. Shinichi ôm Ran, còn ông Kogoro ôm bà Eri phục xuống đất. Những người khác cũng nằm im chờ nguy hiểm qua đi.
Một lát sau, viên bảo vệ mở cửa phòng xử án bước vào, trán đầy mồ hôi.
- Chuyện gì xảy ra vậy? – Chánh án đang nấp dưới bàn cất tiếng hỏi.
- Có thứ gì đó trong phòng nghỉ của luật sư phát nổ tới hai lần. Chúng tôi đã dập được nó rồi.
- May quá. Nếu anh có thể kiểm soát được tình hình bên đó, thì phiên tòa vẫn tiếp tục.
Chánh án đứng dậy, phủi bụi trên bộ đồ đen, quay lại ghế của mình. Nghe câu đó, luật sư Kamikawa, luật sư Uchida và những người còn lại cũng ngồi dậy, ổn định trật tự.
Ran bỗng hét lên sợ hãi.
Shinichi hoảng hốt hỏi ngay:
- Cậu sao thế?
Ran chỉ bà Reika nằm dưới chân ghế bị cáo. Shinichi nhìn theo tay bạn, bất giác rùng mình.
- Bác ấy… chết rồi…
Đúng như Ran nói, giữa trán bà Reika có vết đạn, từ đó máu chảy thành dòng xuống sàn. Shinichi nhảy từ hàng ghế của mình ra ghế bị cáo. Ông Kogoro vẫn đang ôm bà Eri trên bục nhân chứng thấy thế bèn kêu lên với tay bảo vệ:
- Gọi cấp cứu đi!
- Không kịp đâu, bác ấy tắt thở rồi… - Shinichi kiểm tra động mạch của bà Reika rồi buồn bã lắc đầu.
- Trời ơi… - Ông Kogoro đờ người.
- Đây là một vụ án mạng. Hung thủ có mặt trong căn phòng này, đề nghị mọi người ở nguyên vị trí, không ai được ra khỏi phòng! – Shinichi nói với chánh án.
- Yêu cầu bảo vệ đóng cửa phong tỏa căn phòng này và gọi cho cảnh sát!
- Vâng! – Trợ lý chán án đứng bật dậy, ra khỏi phòng xửa án qua cánh cửa sau lưng.
- Ai đã… - Ông Kogoro giờ đã bình tĩnh lại, đang nhướn lông mày nhìn quanh.
- Không phải tôi đâu! – Ông Kaieda bị ông Kogoro lườm bèn vội vàng giơ cả hai tay lên chối.
- Nghe lời khai lúc nãy thì tôi thấy ông thù Reika lắm. – Ông Kogoro lại gần, nhìn chằm chằm tay giám đốc.
Ông này sợ hãi lùi lại:
- Nhưng không đến mức giết người đâu! Tôi đâm đơn kiện vì muốn cô ta bị luật pháp xét xử nghiêm minh. Nếu định giết thì tôi mất công kiện làm gì?
- Có lý… Hay là ngươi hả? – Ông Kogoro lại quay sang luật sư Uchida.
- Tôi là luật sư của bà ấy cơ mà, đương nhiên tôi phải bảo vệ thân chủ chứ! – Ông Uchida ngạc nhiên.
- Nhưng ngươi ở gần Reika nhất, nên dễ dàng gây án…
- Ông đừng có nói linh tinh! Bục nhân chứng còn gần hơn ấy chứ!
Luật sư Uchida chỉ bục nhân chứng nơi bà Eri đứng. Đúng là vị trí đó gần hơn thật.
- Đúng thế… - Ông Kogoro nhìn bà Eri.
- Anh nghi ngờ tôi đấy à? – Bà Eri bực tức nhìn chồng.
- Nhưng phải nói cô và Reika đã từng là tình địch tranh giành tôi…
Ran há hốc miệng nhìn bố.
- Bây giờ cãi nhau thì có ích gì đâu… - Shinichi đứng dậy từ chỗ bà Reika nằm, xen vào đứng giữa bố mẹ Ran. – Đúng là ở đây bác Kisaki Eri có điều kiện gây án thuận lợi nhất…
- Này, Shinichi! – Ran nghe thấy thế bỗng đứng phắt dậy tức tối.
- Cậu cũng nghi ngờ tôi sao? – Bà Eri cáu bẳn dùng ngón tay trỏ chọc mạnh vào ngực Shinichi.
- Vì bác ấy bị giết khi vừa khai ra việc ngoài tình của bác.
- Đúng thế. Mà cũng phải nói thật, tình cảm của những người Reika từng yêu chỉ toàn là giả tạo và trống rỗng. Còn tôi thì khác, tôi vẫn giữ được tình cảm đối với mình, mặc dù nó cũng chỉ còn một chút thôi… - Bà Eri chậm rãi nói từng từ một.
- Giả tạo… Chỉ còn một chút… - Shinichi bỗng lẩm bẩm nhắc lại lời của bà Eri như nhận ra gì đó.
Bà vẫn tiếp tục:
- Những kẻ chỉ biết lợi dụng người khác chắc chắn sẽ có ngày bị lợi dụng lại và bị bỏ rơi… - Bà Eri như nói một mình.
Cạnh