Trong phòng khách cả nhà Wakura, Misa ngồi trên ghế sô pha khóc nức nở. Shinichi chăm chú xem xét cuốn sách về nền văn minh Mesoamerica dày cộp ở trên giá sách do ông Wakura sưu tập.
- Chị đã nói với chị ấy rất nhiều lần rồi, rằng đừng có ra ngoài. Vậy mà… - Misa nói, cô nghĩ đến Kotomi và lại bật khóc.
- Cô chủ, xin hãy bớt đau lòng… - Bà quản gia lớn tuổi vỗ vỗ nhẹ lên lưng Misa để an ủi cô.
- Đúng là, bà chị có sức chịu đựng quá kém cỏi nên đã gặp chuyện giống anh Youichi. – Ryoji phun ra một câu.
- Đến bây giờ đã có hai người nhà Wakura trở thành nạn nhân… - Chân mày Eri cau lại. – Nếu cộng thêm trợ lý đạo diễn của đài truyền hình thì chỉ trong hai ngày, kẻ sát nhân đã sát hại tất cả ba mạng người rồi.
Ngay cả Sonoko lúc nào cũng vui vẻ bây giờ gương mặt toát lên đầy vẻ sợ hãi.
- Em xin lỗi. Em đã nói sẽ không để có thêm người chết nữa, nhưng… - Shinichi ngừng xem xét cuốn sách, cậu cúi đầu xin lỗi Misa.
- Không phải tại Shinichi đâu ạ. Là tại em không tốt… - Ran cũng cúi đầu.
- Kẻ có tội là gã người chim kia kìa. Không phải là hai đứa em. – Phóng viên Yayoi bị rơi xuống hố khiến tóc ướt sũng sượt, đang vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa lên tiếng bênh vực Shinichi và Ran.
- Chị Yayoi, em nghe nói các chị cũng bị rơi xuống hố hả?
- Ừ, các em cũng vây đúng không?
- Vâng, những hố như thế hình như có rải rác ở quanh làng thì phải.
- Vùng này bị núi bao quanh, lượng mưa rất ít, cho nên họ phải đào các hầm lớn dưới đất để tích trữ nước giống những người thuộc nền văn minh Mesoamerica.
- Vâng, tên gọi là hầm chứa nước đúng không ạ?
- Ồ, quả không hổ danh là Kudo, em thật am hiểu. – Yayoi tấm tắc khen sự hiểu biết của Shinichi.
- Nếu như không có sự giúp đỡ của ông Mori, bọn chị không biết đã ra sao rồi… - Yayoi cảm kích cúi đầu cảm ơn ông Kogoro.
- Ha ha ha… Hình như Kogoro Mori tôi cầm tinh ngôi sao chuyên đi cứu giúp những người gặp hoạn nạn khó khăn thì phải. – Ông Kogoro đắc ý cười lớn.
- Nếu thế thì anh hãy cứu giúp vợ anh lúc khó khăn đi. – Bà Eri thì thào không ra tiếng.
- À, Maeda cũng nên cảm ơn ông… - Yayoi vừa nói vừa nhìn quanh tìm thợ quay phim Maeda, nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu. Khuôn mặt Yayoi thoáng căng thẳng, nhưng ngay sau đó Maeda đã chạy vào phòng khách.
- Anh vừa đi đâu đấy? Làm tôi lo chết đi được! – Yayoi quát.
- Không xong rồi! Tất cả các máy quay tôi để trong phòng, kể cả cái dự bọ đều bị phá hỏng hết rồi! – Maeda tái mét mặt nói. – Trong phòng tôi thấy cái này… - Maeda vừa nói vừa chìa ra cho mọi người xem những chiếc lông chim.
- Những chiếc lông này giống hệt lông gắn trên thân gã người chim mà em đã nhìn thấy. – Gương mặt Shinichi thoáng căng thẳng.
- Gã đó không muốn chúng ta chụp ảnh quay phim trong lễ hội. – Yayoi tiếc rẻ lầm bầm.
Đúng lúc đó, Ryoji đang nhìn đăm đăm vào khoảng không nghĩ ngợi đột nhiên lên tiếng:
- Những người nhà Wakura hiện nay còn lại ba người. Kẻ sát nhân là một trong ba người này.
- Anh đang nói gì thế? – Misa tỏ vẻ sửng sốt.
- Tao nói đúng đấy. Kẻ sát nhân chỉ có thể là tao hoặc mày, mục đích là để độc chiếm tài sản nhà Wakura, hoặc là ông bố trong trường hợp ông ấy không muốn chuyển tài sản cho đứa nào hết.
- Anh đang đùa đúng không? Anh nghĩ bố có thể xuống tay với con ruột của mình sao? – Misa buồn bã nói.
- Tao thì tao nghĩ ông già mê mẩn văn minh Mesoamerica đến độ trở nên bất bình thường rồi.
- Tuyệt đối không có chuyện đó. – Misa nói đến đây thì một lần nữa bật khóc.
- Kudo này, cậu đã tìm ra manh mối gì chưa? – Sonoko tỏ ra sốt ruột hỏi.
- Tại hiện trường nơi chị Kotomi bị giết, em cũng tìm thấy một mảnh gương đá đen. – Shinichi lấy từ trong túi áo khoác trước ngực ra một túi ni lông, bên trong có mảnh gương đá đen mà cậu nhặt được tại hiện trường nơi Kotomi bị giết. Cậu đặt nó lên bàn. – Vật này cũng giống với vật rơi tại hiện trường nơi anh trợ lý đạo diễn và anh Youichi bị giết.
Nói đến đây, Shinichi tiếp tục lấy trong túi áo trước ngực ra hai túi ni lông có hai mảnh vỡ khác. Cậu đeo găng tay vào rồi lấy cả ba mảnh vỡ ra khỏi túi ni lông và lắp chúng lại với nhau trên bàn.
- Ồ! – Thấy ba mảnh ghép vừa khớp, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Chỉ thiếu một mảnh thứ tư nữa, vật thể trước mắt sẽ trở thành một vật hình tròn hoàn hảo.
- Bên trên có khắc hình một nhân vật nửa người nửa quái vật cầm trống… - Ông Kogoro nhìn hình khắc và ngẩng mặt lên nói.
- Đây chính là vị thần Huitzilopochtli được những người của nền văn minh Mesoamerica tôn thờ. – Phóng viên Yayoi vừa nhìn vừa nói.
- Chính là thần Mặt Trời đúng không ạ?
- Đúng rồi, đúng như Shinichi nói đấy. vị thần này đội trên đầu một chiếc mũ lông vũ mô phỏng hình ảnh con chim ruồi(23), ở chân trái cũng có đeo trang trí lông chim ruồi. Thứ vị thần này cầm trên tay chính là cái giáo và khiên.
- Ồ, ra đây là cái giáo và cái khiên. – Ran ngạc nhiên nhìn sang Shinichi, cậu gật đầu đồng ý.
- Vị thần này thì có liên hệ gì với gã người chim? – Ryoji hỏi Shinichi.
- À, trong nền văn minh Mesoamerica có các chiến binh quý tộc tinh nhuệ được gọi với cái tên “chiến binh chim ruồi”. Họ thờ phụng vị thần Huitzilopochtli. – Shinichi nói, cậu rút một cuốn sách dày cộp có tên “Từ điển văn minh Mesoamerica” từ giá sách trong phòng khách ra, loay hoay lật giở một hồi rồi chìa ra cho mọi người xem bức tranh chiến binh chim ruồi.
- A! – Tất cả mọi người giương to đôi mắt lên nhìn. Trên trang sách là hình ảnh chiến binh mặc bộ y phục làm từ lông chim ruồi màu sắc sặc sỡ, đầu đội mũ chim ruồi với chiếc mỏ nhọn sắc.
- A! Giống y chang gã người chim! – Ran mở lớn mắt.
- Đúng rồi! Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở một thôn làng của Nhật Bản như thế này nhỉ? – Sonoko sững sờ một lúc mới thốt nên lời.
Shinichi lại tiếp tục lật giở các trang sách dày cộp của cuốn từ điển, cuối cùng cậu mở cho mọi người xem bức tranh có hình vẽ tường.
- Đây là hình vẽ tường mô phỏng cuộc chiến giữa chiến binh chim ruồi và chiến binh báo đốm ở di tích Cacaxtla(24) .
- Cuộc chiến giữa chiến binh chim ruồi và chiến binh báo đốm ư?
- Đúng vậy, nó là bức tranh rất nổi tiếng đấy. Những chiến binh báo đốm với những đốm chấm trên trang phục là những người tin tưởng vào thần Đêm Tối Tezcatlipoca. – Misa trả lời câu hỏi của Sonoko.
- Ồ, nhìn trong hình vẽ thì hình như các chiến binh báo đốm sắp đánh bại các chiến binh chim ruồi thì phải? – Đúng như Sonoko nói, trong bức hình hiện lên cảnh những chiến binh báo đốm với y phục có đốm chấm đang đánh bại các chiến binh chim ruồi, có dáng vẻ thắng lợi đầy kiêu hãnh.
- Đúng vậy. Có truyền thuyết cho rằng bên thắng lợi chính là chiến binh báo đốm của nền văm minh Olmeca, còn bên thua cuộc chính là chiến binh chim ruồi người Maya.
- Ngay cả thời đó cũng có kẻ thắng người thua nhỉ. – Sonoko cảm khái nói.
- Kudo này, em có nghĩ rằng những chiến binh chim ruồi thua cuộc đã chạy trốn đến ngôi làng này không? – Yayoi căng thẳng hỏi.
Shinichi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
- À, quả nhiên có khả năng là thế. – Yayoi nghiêm mặt.
- Tuy nhiên nếu là thế thì… - Anh thợ quay phim Maeda tỏ vẻ chưa đồng tình, nhưng Yayoi đã tiếp lời.
- Vị thần được các chiến binh chim ruồi tin tưởng, thần Mặt Trời Huitzilopochtli đã đánh bại vị thần Đêm Tối Tezcatlipoca để đem lại ánh sáng mỗi ngày cho nhân gian. Vị thần này cũng có nguồn sức mạnh vô biên đem đến sự đơm hoa kết trái cho cây cỏ. Người của nền văn minh Mesoamerica e sợ thần Mặt Trời Huitzilopochtli sẽ thua thần Đêm Tối Tezcatlipoca khiến thế gian bị bóng đêm chi phối, nên họ mới đem thứ được cho là thần Mặt Trời thích – con người – ra để tế sống.
- Cái… cái gì? Đem con người ra tế sống? – Ông Kogoro tỏ vẻ sửng sốt.
- Vâng, đúng vậy. – Yayoi xác nhận. Vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng khách đều trở nên sợ hãi.
- Nói tóm lại, ngôi làng này từ xa xưa đã thờ Thần Chim, rồi kẻ ăn mặc giống hệt chiến binh chim ruồi lại liên tiếp giết người làm vật tế… Qủa thực noơi này đã kế tục y chang những nét của văn minh Mesoamerica.
Gương mặt của anh thở quay phim Maeda trở nên xanh lét.
- Tuy nhiên chiếc gương này vẫn chưa hoàn chỉnh. – Yayoi e sợ nhìn ba mảnh ghép đặt trên bàn và nói.
- Đúng vậy, còn một mảnh nữa… - Đúng như Shinichi nói, nếu thêm một mảnh nữa ghép vào ba mảnh đã có thì sẽ có một chiếc gương đá đen tròn hoàn chỉnh.
- Thế là, sẽ còn có một người nữa bị giết… - Mặt Ryoji một lần nữa lại trở nên trắng bệch.
Không khí nặng nề bao trùm lên cả phòng khách.
Sonoko muốn xua tan không khí nặng nề đó nên cô vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà tên làng này là làng Thập Ngũ Dạ đúng không? Nếu nó có liên hệ với nền văn minh Mesoamerica thì chắc chắn rằng họ phải thờ cúng thần Đêm Tối Tezcatlipoca chứ không phải thần Mặt Trời Huitzilopochtli.
- Ừ. – Shinichi đồng ý với Sonoko.
- Đúng rồi, đúng rồi! – Bà Eri cũng tán đồng ý kiến của Sonoko.
- Nhưng thần Đêm Tối Tezcatlipoca thì có dáng vẻ ra sao nhỉ? – Trước câu hỏi của Ran, Shinichi lại một lần nữa lật giở các trang sách của cuốn “Từ điển văn minh Mesoamerica”, cậu chìa nó ra cho tất cả cùng xe một trang tranh màu.
Khi nhìn hình vẽ trong tranh, trogn khoảnh khắc gương mặt Misa toát lên vẻ sợ hãi. Tất cả mọi người xưng quanh đang mải chú tâm vào bức tranh nên không ai nhận thấy điều này. Chỉ có Shinichi là nhận ra cô có thái độ khác lạ. Nhưng cậu không động chạm gì đến chuyện đó, làm như không có gì mà tiếp tục thuyết minh về thần Tezcatlipoca:
- Vị thần này toàn thân màu đen, chỉ có mặt là có hoa văn kẻ sọc đen vàng. Chân trái chính là chiếc gương đá đen.
- Nhìn gương mặt vị thần này có vẻ đáng sợ, nhưng màu sắc được phối thật tinh xảo. – Sonoko nhận xét khi nhìn bức tranh trong cuốn từ điển.
- Thế ư? Cô thì lại thấy đáng sợ. – Eri rời tầm mắt khỏi cuốn từ điển, bà tiến lại gần ba mảnh ghép của gương đá đen đang đặt trên bàn. - Ủa? Phần viền xung quanh của chiếc gương đá đen này có mấy đường nhấp nhô lên xuống thì phải?
- Cô nhận ra rồi hả? – Shinichi nhoẻn miệng cười.
- Ừ.
- Cháu nghĩ rằng có một chiếc gương khác đối xứng với chiếc gương này.
- Sao, đối xứng ư?
- Vâng. Có thể là chiếc gương có khắc hình vị thần Tezcatlipoca.
- Khắc hình thần Tezcatlipoca sao? – Yayoi sửng sốt hỏi.
- Nhảm nhí, nếu thực sự có vật như vậy thì nó cũng đang ngủ yên dưới kim tự tháp nào đó tại Trung Nam Mỹ rồi. – Ông Kogoro cười giễu cợt.
- Vâng, nhiều khả năng là như thế. – Shinichi nói vậy, nhưng mắt lại liếc sang xem phản ứng của Misa. Cậu thấy gương mặt cô còn căng thẳng hơn lúc nãy.
- Anh Ryoji và chị Misa có biết gì về chuyện bà thầy tế đã nói không ạ? Bà ấy bảo rằng cách đây lâu lắm rồi đã từng có người bị tế sống cho Thần Chim.
- A, có có. Trước đây đã có lần anh nghe bà quản gia Tomo kể. – Ryoji nhìn bà quản gia đang cặm cụi trong góc phòng khách.
- Thật thế sao? – Shinichi nhìn kỹ bà quản gia Tomo.
Bà cất giọng khàn khàn nói:
- Cách đây tầm hai mươi năm, đó là vào ngày 23 tháng 9 năm 1987, tại cây Tế thần của đền Mozutobi đã có một cô gái trẻ trở thành vật tế sống. Người thợ làm vườn của nhà Wakura được cảnh sát nhờ đem thi thể của cô ấy xuống, cho nên tôi cũng đã nhìn thấy.
- Hả? Thật thế sao? – Shinichi tỏ vẻ chú tâm.
- Bà có vẻ nhớ kỹ đến từng chi tiết nhỉ? – Ông Kogoro tỏ vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bà Tomo.
- Vâng, chuyện ngày hôm đó tôi nhớ như in. Thật ra hôm đó có xảy ra nhật thực, à không, là nhật thực hình khuyên. – Bà Tomo nhìn xa xăm, dường như hồi tưởng lại mọi chuyện và nói.
- Nhật thực hình khuyên? Không phải là nhật thực sao ạ? – Shinichi hỏi lại.
- Không, là nhật thực hình khuyên. Mặt trời bị mặt trăng che khuất nhưng không phải hoàn toàn, ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua bóng của mặt trăng trông y như chiếc vòng vàng, là một cảnh rất ngoạn mục. – Bà Tomo tỏ vẻ như đã nhìn thấy điều gì kỳ diệu lắm. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt bà đột nhiên nhuốm màu bi thương. Shinichi nhìn thấy những giọt nước mắt trên khóe mi bà.
- Nhật thực cũng được, nhật thực hình khuyên cũng được, điều quan trọng trước hết là phải tóm được tên giết người kia! – Ông Kogoro sốt ruột đứng dậy khỏi ghế.
- Dĩ nhiên cần như vậy, nhưng anh có phương án gì không? – Bà Eri nhìn ông Mori và hỏi lạnh lùng.
- À, có chứ.
- Hở? Phương án của anh là gì?
- Rất tiếc phải nói Misa và Ryoji là từ bây giờ chúng tôi sẽ phải theo dõi hai người.
- Hả, cái gì? – Ryoji trợn mắt khi nghe ông Kogoro nói.
- Tài sản kếch xù nhà Wakura sẽ được chuyển giao cho một trong hai người. Cho nên có khả năng rất cao là một trong hai người chính là thủ phạm. – Ông Kogoro nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hai anh em nhà Wakura.
- Nhảm nhí! Ban nãy tôi nói rồi, kẻ đáng ngờ chính là ông già đang giả bệnh kia kìa. Ông bố tôi đã biến thành bất bình thường rồi. Người cần theo dõi là ông ấy đó! – Ryoji tức giận đùng đùng bỏ lại một câu rồi đi khỏi phòng khách.
- Hóa ra anh chỉ nghĩ được đến thế mà thôi. – Bà Eri giễu cợt nói, rồi cầm tách cà phê trên bàn đưa lên miệng.
- Hừ! Dù ai có nói gì, dù có thành con rùa thì tôi cũng sẽ không rời mắt khỏi Ryoji đâu! – Ông Kogoro nói rồi theo sau Ryoji đi khỏi phòng khách.
- Đúng là… Đã bảo là phiền hà lắm mà. – Bà Eri đứng dậy khỏi ghế, nhưng Ran đã ngăn bà lại.
- Bố dù sao cũng giỏi Judo mà mẹ.
- Ừ há. Nói vậy, có ông ấy ở bên cạnh cũng coi như có người bảo vệ đi. – Bà Eri nghĩ lại, một lần nữa ngồi xuống ghế.
Shinichi cũng nghĩ đây là điều tốt. Nếu có ông Kogoro cản trở, tên tội phạm sẽ không dễ dàng gì xuống tay. Cậu đang nghĩ đến đây thì Misa đứng trước cửa ra vào phòng khách khẽ vậy tay gọi cậu:
- Shinichi, chị nhờ chút.
- Sao? Vâng… - Shinichi vội thu dọn ba mảnh gương đá đen trên bàn cho vào túi ni lông rồi cất vào túi áo khoác, xong xuôi cậu theo sau Misa.
Ran nhìn theo với vẻ mặt buồn bã.
Misa dẫn Shinichi tới chỗ phòng ngủ của ông Wakura rồi nhẹ nhàng mở cửa.
- May quá, bố chị vẫn đang ngủ say. – Misa nhìn bố mình đang ngủ say trên gi.ường và thở phào nhẹ nhõm.
- Có chuyện gì thế ạ? – Shinichi mở miệng hỏi, nhưng Misa đã đưa ngón trỏ lên môi ra dấu “im lặng”, nên cậu không nói gì thêm.
Misa đến gần chiếc bàn kê sát tường, mở ngăn kéo trên cùng và lấy ra một chiếc chìa khóa. Cô tra chìa vào lỗ khóa của hộp kính bên cạnh và khẽ khàng xoay. Sau tiếng “cạch” rất nhỏ, khóa đã được mở ra.
Misa khẽ khàng mở nắp hộp và lấy ra một chiếc hộp vuông chừng 40cm làm từ cây hông(25).
Shinichi im lặng nhìn, cậu thấy Misa mở hộp.
- Ối! – Shinichi vô thức kêu lớn một tiếng.
Trong hộp là chiếc gương đá đen màu đen tuyền, bên trên có khắc hình vị thần Đêm Tối Tezcatlipoca.
- Viền của chiếc gương này lõm xuống kìa. – Shinichi nhìn đường viền của chiếc gương và phát hiện ra có mấy khúc lõm xuống.
“Mảnh gương mà mình tìm thấy ở hiện trường vụ án lại có khúc trồi lên…”
Nghĩ đến đây, Shinichi vội lấy ba mảnh của chiếc gương đá đen trong túi áo khoác ra. Sau đó cậu đặt chúng lên chiếc gương của vị thần Tezcatlipoca.
- Khớp… Khớp như in! – Cả Misa cũng sửng sốt.
Hai chiếc gương, một lõm xuống một trồi lên, xếp chồng lên nhau thì khớp như in.
- Qủa nhiên hai chiếc gương này đối xứng với nhau.
- Ừ.
- Bố chị đã tìm thấy chiếc gương của thần Tezcatlipoca này ở đâu vậy?
- Chắc là vào khoảng ba mươi năm trước, khi bố chị điều tra về khảo cổ học… - Misa nhìn ba mảnh gương được tìm thấy ở hiện trường vụ án. - A, có lẽ là…
- Bác Wakura thực sự tin rằng khi sức mạnh của ngày và đêm hợp nhất thì có thể có được quyền lực tối cao trên thế giới?
- Ừ. Bố chị cứ nói đi nói lại nhiều lần về việc đó.
- Chắc bác ấy tin rằng tìm hai chiếc gương và khớp chúng lại thì sẽ đạt được quyền lực?
- Nhưng chiếc gương Huitzilopochtli này vẫn chưa hoàn chỉnh. – Misa một lần nữa nhìn ba mảnh gương và lo sợ nói.
- Vâng, còn một mảnh nữa.
- Đến khi tìm được mảnh còn lại thì chắc ai đó trong gia đình chị sẽ bị giết đúng không? – Misa bất an hỏi.
Shinichi định trấn an Misa, nhưng đúng lúc đó cậu cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn từ trong góc khuất. Đến khi cậu chạy ra thì chỉ kịp nhìn thấy bóng một kẻ vụt biến mất.
Shinichi vội chạy tới phía cửa ra vào, cậu mở cửa và nhìn thấy bóng người mặc trang phục màu trắng khuất dạng sau góc hành lang.
- Đó là… - Shinichi vừa thoáng nhìn thấy bóng lưng đeo tạp dề, bộ quần áo mà bà quản gia Tomo đang mặc.
- Có chuyện gì thế? – Misa ngạc nhiên hỏi Shinichi.
- Không, không có gì ạ.
- Thế sao.
- Lần này em sẽ không để cho bất cứ ai bị sát hại nữa đâu.
- Sao?
Gương mặt Shinichi không biết từ bao giờ đã trở nên rất nghiêm túc.
- Chị tin em, tin lời em nói. – Misa hưởng ứng.
- Em có việc này muốn nhờ chị. Chị có thể đánh dấu giúp em vị trí của tất cả các cây Tế thần trong bản đồ làng không?
- Sao? Được chứ, nhưng để làm gì vậy?
- Các vụ giết người đều xảy ra ở các cây Tế thần. Em sẽ kiểm tra tất cả các nơi đó, nếu nhờ được anh cảnh sát và những người làng canh gác cẩn mật thì có thể ngăn được vụ giết người tiếp theo đấy ạ.
- Ra vậy. Nhưng người làng vố nluôn coi gia đình chị là người ngoài và rất ghét bọn chị. Liệu họ có thể làm vậy vì gia đình chị không?
- Nếu không làm thử thì không biết được. Có thể là không được, nhưng vẫn còn hơn là mình không thử làm gì.
- Ừ, chị hiểu rồi. – Misa đồng ý, cô rút tấm bản đồ đặt ở trên giá sách lớn cạnh tường ra.
(22) Nhật thực hình khuyên: xảy ra khi Trái Đất, Mặt Trời và Mặt Trăng nằm chính xác trên một đường thẳng, nhưng kích cỡ biểu kiến của Mặt Trăng nhỏ hơn kích cỡ biểu kiến của Mặt Trời. Vì thế Mặt Trời vẫn hiện ra như một vòng đai rực rỡ bao quanh Mặt Trăng.
(23) Chim ruồi, còn được gọi là chim ong, là một loài chim nhỏ. Khi bay chúng có thể đứng nguyên một chỗ trên không, đôi cánh của chúng đập trên 70 lần/giây.
(24) Cacaxtla: tên địa danh thuộc bang Tlaxcala ở vùng tru ng đông Mexico.
(25) Cây hông: một loại cây gỗ lớn tán rộng, nhiều cành nhưng lá thưa. Mọc ở nhiều nước châu Á trong đó có Việt Nam.