Tìm thấy chìa khóa rồi, ông Kogoro ném nó cho Shinichi. Cậu bắt lấy chìa, tra vào ổ của ngăn kéo đang rung lên bần bật, xoay thử.
- A, nó mở rồi! - Shinichi cảm thấy khóa đã bật mở, bèn lôi chiếc két ra. Trong đó có bức thư đề “Gửi các em nhỏ ở nước D” và một quyển sổ tay. Shinichi không ngần ngại mở ngay quyển sổ ra. Cậu giở từng trang, chăm chú đọc.
- Sao, nó viết gì thế? - Ông Kogoro sốt ruột.
- Nó có liên quan gì tới vụ án không? - Ông Emoto cũng gặng hỏi.
- Có. Bức thư chứa đựng sự thật của vụ án lần này.
- Cái gì?! - Không khí lập tức căng như dây đàn.
- Cháu đọc nó lên được không?
- Vâng... - Shinichi gật đầu với ông Emoto rồi giở lại trang đầu. - Mười năm trước, khi còn là sinh viên, tôi đã theo đoàn tình nguyện tới một ngôi làng ở nước D thuộc châu Phi để dạy các em nhỏ ở làng đó cách dùng máy tính. Đất nước này có nguồn tài nguyên trù phú, đặc biệt có rất nhiều vàng và kim cương. Thiên nhiên ở đó cũng rất phong phú, còn các em nhỏ thật đáng yêu với những đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh. Tôi đã lập tức đem lòng yêu mến nơi này. Ban đầu tôi chỉ định ở đây một năm, nhưng vì tình cảm gắn bó, tôi đã kéo dài thời hạn thành hai năm để tiếp tục tình nguyện giúp đỡ người dân ở đây. Hai bác chủ nhà nơi tôi ở yêu thương tôi như con ruột, nên dần dà tôi gọi cả hai là bố mẹ ở châu Phi. Con gái độc nhất của họ là Nanu đối với tôi giống như một người chị gái vậy. Tôi đã sống những ngày thật hạnh phúc. Nhưng khi những ngày như trong giấc mơ ấy chỉ còn một tuần nữa là kết thúc, ngôi làng đã bị bọn chống đối chính phủ tấn công. Chúng đốt nhà, giết đàn ông, cưỡng bức đàn bà. Bố Nanu dẫn tôi ra khỏi làng và cứu mạng tôi, nhưng Nanu đã bị bọn phản động giết chết... Nanu bị chúng tấn công khi đang đi lấy nước ở con sông gần nhà. Nếu bỏ mặc tôi, bố Nanu đã có thể cứu được con gái. Nhưng ông đã cứu tôi trước cả con ruột mình...
- Thật là một người cao cả... - Ông Kogoro thốt lên cảm phục.
- Nhờ có bố Nanu giúp, tôi đã trốn được sang nước bên cạnh, bắt máy bay ở đó về nước. Trong thời gian đó, tôi cảm thấy quá tội lỗi với ông nên cứ khóc suốt... Nhưng bố Nanu nói, ông coi tôi như con đẻ, nên ông chỉ làm việc đương nhiên phải làm mà thôi. Từ ngày đó, trái tim tôi đã để lại châu Phi. Tại nước D, nội chiến nối tiếp nội chiến, cuộc chiến tranh tài nguyên đến bây giờ vẫn chưa dứt. Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn nằm mơ bị bọn phản động tấn công. Con gái ruột của người bố tại châu Phi của tôi đã bị bọn chúng giết, để đổi cho tôi được sống. Tội lỗi khủng khiếp đó ngày đêm giày vò tôi. Một ngày, bộ phận cấp cao của ngân hàng giao cho tôi một nhiệm vụ tối mật.
- Bộ phận cấp cao giao nhiệm vụ tối mật ư? - giám đốc Emoto giật mình.
- Tôi được yêu cầu xâm nhập và theo dõi hòm thư cá nhân của tất cả nhân viên ngân hàng để ngặn hành vi bất chính. Xét về mặt pháp lý thì đây là việc làm bị cấm, nhưng cấp trên nghi ngờ có người tự tiện lấy kim cương của đại sứ Asad từ két sắt dưới hầm ngân hàng.
- Là ông đại sứ nổi giận bỏ về lúc đó đấy hả? - Ông Kogoro nhớ lại.
- Nước của ngài đại sứ ở ngay cạnh nước D nơi tôi tham gia tình nguyện. Đất nước này bị đồn là nơi bọn phản động ở nước D bí mật chia chác số kim cương máu mà chúng bắt người dân nước D khai thác. Tôi đoán đại sứ Asad đã lén mang kim cương máu vào Nhật Bản, gửi nó trong hầm ngân hàng của chúng tôi để đợi tình hình bớt căng thẳng. Một người nào đó biết được điều này đã lấy kim cương ra, vì hắn biết đại sứ không thể làm gì dù biết kim cương bị đánh cắp.
- Thì ra hung thủ đã biết điều đó từ đầu. - Ông Kogoro ngớ người.
- Tôi đã tìm được người có liên quan đến vụ việc này, nhưng không thể xác định được thủ phạm đích thực. Thế nhưng tôi tin rằng người hùng của tôi là ông Mori chắc chắn sẽ tìm ra hắn. Tôi muốn kể lại một lần nữa lý do tôi gọi ông Mori là người hùng của mình. Tôi luôn cố gắng quyên góp tiền ở Nhật Bản để giúp đỡ nước D, nhưng việc này gặp rất nhiều khó khăn. Trong lúc ấy tôi đã tình cờ bắt gặp ông Mori ở quán cà phê có cái tên Poirot. Ông Mori không phải người giàu có gì, nhưng lúc nào cũng thả vài đồng vào hòm quyên góp mỗi lần tính tiền. Nhìn cảnh đó, tôi đã quen gọi thầm ông ấy là người hùng lúc nào không hay...
- Thì ra là như vậy... - Ông thám tử ngẫm nghĩ.
- Giờ tôi sẽ nói tên hai người mà tôi truy ra được. Một là phó giám đốc Nimura Yoko. Người thứ hai là cấp trên trực tiếp quản lý tôi: Kỹ sư hệ thống Sakai Yoko.
- Cái... Cái gì?! - Ông Kogoro quắc mắt nhìn hai người kia.
- A...! - Cả hai cúi đầu tránh ánh mắt đó.
- Theo những gì viết trong sổ tay thì họ tham gia thị trường chứng khoán nên nợ khá nhiều tiền. - Shinichi cũng nghiêm khắc nhìn hai người kia.
- Thật thế hả?! - giám đốc Emoto và trưởng bộ phận kinh doanh Hasegawa há hốc mồm.
- Hừm, lộ rồi thì đành chịu vậy... - Cô Sakai Yoko nhún vai chấp nhận.
- Nhưng... Nhưng chúng tôi không giết cô ấy! - Phó giám đốc Nimura bỗng phủ nhận việc sát hại cô Machiko.
Cô Sakai cũng gật đầu:
- Đúng là để tìm cách bù vào số tiền lỗ vốn, chúng tôi đã mang kim cương của đại sứ ra thế chấp để vay tiền. Chúng tôi nghĩ dù có biết bị mất kim cương, đại sứ cũng khó lòng công khai về kim cương bất hợp pháp.
- Đúng... Đúng vậy. Tôi đã thú nhận chuyện đó với cô Machiko, van nài cô ấy giúp đỡ. Nếu đại sứ không vào được hầm ký gửi trước năm giờ thì coi như chẳng có việc gì xảy ra. Dĩ nhiên tôi hứa sẽ có thù lao cho cô Machiko. Chính vì thế mà cô ấy đã đồng ý, đưa ra ý định giả vờ bị chúng tôi giết ở dưới hầm, trong khi cô ấy chỉ uống thuốc ngủ thôi.
- Cô Machiko là đồng phạm của các người sao? - Ông Kogoro sửng sốt.
- Bác ơi, làm gì có chuyện chị Machiko là đồng phạm thật chứ. Chị ấy chỉ giả vờ đồng ý giúp đỡ để tìm ra thủ phạm chính thôi.
- Ra thế. Vậy tờ giấy của Golden Jackal dán dưới hầm thì sao? - Ông Kogoro hỏi cô Sakai.
- Chúng tôi bịa ra chuyện đó. Nếu hầm không được mở trước năm giờ, hành vi của chúng tôi sẽ không bị lộ. Khi cửa mở ra thì mọi người sẽ thấy cô Machiko còn sống nên mọi việc cũng được xí xóa.
- Ra thế. Nhưng đằng này chị Machiko lại bị sát hại... - Shinichi nghiêm khắc.
- Ừm... - Cô Sakai Yoko và ông Nimura nhìn nhau bối rối.
- Cô Machiko nói ngoài hai người ra còn có một thủ phạm chính. Hai người có biết đó là ai không? - Ông Kogoro hỏi dồn.
- Chịu thôi, chúng tôi là người lấy kim cương ở đây... - Cô Sakai và ông Nimura cùng lắc đầu.
- Hay là cô Machiko nhầm? Có lẽ vụ việc này chỉ do hai người bọn họ gây ra nhưng cô Machiko lại tưởng có một kẻ nào nữa. - giám đốc Emoto xen vào.
- Đúng đấy. - Trưởng bộ phận kinh doanh Hasegawa cũng gật đầu.
- Vậy rốt cuộc hai người này chính là kẻ sát hại cô Machiko?- Ông Kogoro lườm cô Sakai và ông Nimura.
- Không phải đâu! - Cả hai đồng thanh kêu lên phản đối.
- Ngoài hai người ra chẳng có ai khả nghi nữa đâu. - Ông thám tử quắc mắt.
- Hơ... - Cả hai không chịu nổi ánh nhìn đó liền cúi gằm mặt.
Cạnh họ, Shinichi khoanh tay ngẫm nghĩ nãy giờ bèn lên tiếng:
- Khi cả ba nhìn thấy chị Machiko dưới này thì chị ấy vẫn hơi nhúc nhích phải không?
- Đúng rồi, lúc chúng tôi xuống đây thì cô ấy có động đậy một chút. - Ông Nimura nhớ lại.
- Sau đó cả ba chúng tôi lên trên để báo ngay cho giám đốc về cô Machiko. - Hasegawa thêm vào.
- Chị Machiko có biểu hiện đau đớn hay gì không?
- Không có gì. - Cô Yoko đáp.
- Không đâu. - Ông Nimura cũng lắc đầu.
- Vậy thì cô Machiko uống thuốc ngủ nhưng chưa chết, cũng chưa bị trúng độc vào thời điểm đó. Sau khi cả ba chạy lên trên, hung thủ đã dùng cách nào đó bắn vào mu bàn tay chị Machiko.
- Có thể vậy, nhưng cô Machiko lại ở phía bên kia cánh cửa song sắt chắc chắn, hung thủ làm cách nào bắn độc vào? - Ông Kogoro hỏi.
- Vấn đề nằm ở chỗ đó... - Shinichi khoanh tay. Cậu ước lượng khoảng cách từ song sắt cánh cửa đến chỗ Machiko nằm.
- Từ cửa đến chỗ cô Machiko phải tới ba mét. Làm gì có kim nào dài như thế chứ... - Ông Kogoro hoang mang nhìn quanh.
Bỗng Shinichi phát hiện ra chậu cây đặt ở góc hành lang.
“Kia là cây monstera...” - Trong chậu trồng loài cây nhiệt đới thân mảnh khảnh nhưng có tán lá xanh mướt, như cánh quạt. Hình như vì lá quá nặng mà cành cây mọc về bốn hướng đều rũ oặt xuống sàn.
- Sao thế nhỉ? Lúc này nó còn đứng thẳng cơ mà? - Shinichi lẩm bẩm lại gần chậu cây. Bỗng cậu giật mình mở to mắt. - Đây là...!
Nhưng chỉ giây sau, Shinichi đã bình tĩnh lại kiểm tra cái cây kỹ lưỡng hơn. Cậu mỉm cười một mình:
- Chà chà, ra là như vậy...
Ông Kogoro bắt chuyện:
- Ê nhóc, mày làm sao thế? Cái cây đâu thể tiết lộ cho mày biết hung thủ là ai?
- Ha ha, thực ra là có đấy ạ. - Shinichi quay lại tươi cười.
- Cái gì, thật không? - Những người ở đó giật mình, đổ dồn ánh nhìn vào Shinichi.
- Hung thủ là ai thế? - giám đốc Emoto căng thẳng hỏi.
- Ba người này nói sau khi nhìn thấy chị Machiko nằm dưới hầm, cả ba đã chạy lên tìm cách báo cho giám đốc. Khi đó ai là người lên sau
- Sau cùng à? - Phó giám đốc Nimura cùng hai đồng nghiệp nhìn nhau.
- Tôi lên cùng lúc với phó giám đốc đúng không? - Cô Sakai nói.
- Ừ. - Ông Nimura gật đầu.
- Thế thì Hasegawa rồi. Tôi không thấy Hasegawa đâu nên quay lại thì thấy cậu ấy chạy lên muộn hơn chúng ta. - Cô Sakai nhớ lại, quay sang nhìn Hasegawa.
- Vâng... Tôi vội quá nên trượt chân ngã.
- Trượt chân ấy à... - Shinichi mỉm cười đầy hàm ý.
- Cậu nghi ngờ tôi hả? - Hasegawa bực bội.
- Vâng, vì chỉ cần một thời gian ngắn là hung thủ có thể bắn kim tẩm độc vào chị Machiko rồi.
- Này, như ông Mori vừa chỉ ra, cô Sonoda nằm bên trong khu vực để két ký gửi. Làm sao tội đứng ngoài đâm kim độc vào cô ấy được cơ chứ? - Hasegawa ngán ngẩm phản bác.
- Đúng đấy nhóc, ở đây làm gì có cái kim nào dài vậy. - Ông Kogoro cũng tỏ ý chê bai.
- Anh Hasegawa không dùng cái kim nào dài cả. Ngược lại, cái kim anh ấy dùng rất ngắn là đằng khác.
- A...! - Mặt Hasegawa trắng bệch.
- Kim ngắn á? - Ông Kogoro nói.
- Vâng. Anh Hasegawa đã dùng cái này để giết chị Machiko. - Shinichi chậm rãi lại gần chậu cây ở góc hành lang. Cậu rút khăn tay trong túi áo ra, bọc quanh chiếc nẹp đường kính khoảng 3 centimet, nhổ nó khỏi chậu.
- Làm sao thứ đó giết được cô Machiko cơ chứ? - Phó giám đốc Nimura
- Mọi người nhìn xem, ống nhựa này rỗng không. - Shinichi chỉ ống nhựa rỗng.
- Ồ! - Ông Kogoro tròn xoe mắt.
- Anh Hasegawa đã dùng thứ này làm ống thổi kim. Trong ống vẫn còn cây kim buộc chỉ đây này. - Shinichi lắc chiếc ống cho cây kim nối vào một sợi chỉ mảnh rơi ra.
- A! - Mọi người kinh ngạc.
- Hơ... - Hasegawa tái mặt.
- Trên miệng ống thổi chắc phải có nước miếng của anh Hasegawa. Sau khi nhờ cảnh sát xét nghiệm, chúng ta sẽ biết ngay ai là người thổi.
- Cậu làm việc này thật ư? - giám đốc Emoto bàng hoàng hỏi Hasegawa.
- Hừm, đáng lẽ đây là kế hoạch hoàn hảo... - Hasegawa cay cú cắn môi.
- Hả? - Mọi người giật mình trước lời thú tội.
- Sao mày biết? - Hasegawa hằn học lườm Shinichi.
- Đơn giản thôi, cây monstera này là loài thực vật nhiệt đới có thân mảnh khảnh nhưng tàu lá lại lớn. Sức nặng của tán lá kéo thân cây nằm oặt xuống, nên người ta thường buộc thân của nó vào nẹp để chỉnh dáng cây. Trước khi ống kính máy quay chống trộm bị phun kem trắng xóa, cây monstera này vẫn mọc thẳng nhờ có ống nẹp. Nhưng giờ thì khác. Ống nẹp vẫn còn đây mà cái cây lại rũ xuống sàn, không như trong cuộn băng.
- Đúng rồi, ống nẹp bị rút ra nên thân và cành cây mới nằm oặt xuống vậy. - Ông Kogoro nghĩ ra.
- Chính xác. - Shinichi tươi cười.
- Giỏi quá, thật không hổ danh thám tử học trò khét tiếng! - giám đốc Emoto khen ngợi.
- Ừm, cũng là nhờ nó ngày ngày được nghe lời suy luận sắc sảo của ta. - Ông Kogoro tự mãn.
- Cái gì mà suy luận sắc sảo, bác đã phá được vụ án nào đâu cơ chứ... - Shinichi lầm bầm mỉa mai thái độ tự mãn của ông bác.
- Sao một người có tài như cậu lại ra tay với cô Sonoda Machiko? - giám đốc Emoto nhìn Hasegawa vẻ không thể tin nổi.
- Ừ nhỉ, cậu còn mua xâu vòng tay để ủng hộ hoạt động từ thiện của cô ấy cơ mà? - Ông Kogoro cũng thắc mắc.
- Tôi chỉ làm vậy để ra vẻ tốt bụng thôi.
- Hả? - Ông Kogoro bất ngờ.
- Ai chẳng thế hả? Người nào chẳng đeo mặt nạ tốt đẹp để lên mặt với đời!
- Hừm, được lắm! Thế thì cậu làm thế nào biết được về số kim cương? - Ông Kogoro ngán ngẩm đổi chủ đề.
- Tình cờ tôi nghe được đại sứ khoe mẽ với mấy cô gái ở quán bar bên khu Roppongi trong lúc ông ấy say rượu. Lão ta khoe mình có rất nhiều kim cương, giờ đang phải gửi ở ngân hàng vì một vài lý do, nhưng sau này sẽ bán chúng đi để mua hòn đảo ở đâu đó làm nơi an dưỡng về già.
- Gì nữa? - Ông Kogoro giục.
- Tôi biết đại sứ dùng ngân hàng của chúng tôi. Tôi không hiểu sao lão lại không rút kim cương ra được, bèn thử tìm hiểu thì phát hiện ra nước của lão là nơi trung gian buôn bán kim cương máu. - Hasegawa nhếch mép cười nham hiểm. - Kim cương của lão đã giúp tôi thu về một đống tiền. Nhưng khi số kim cương còn khoảng một nửa, tôi cảm thấy tiếp tục nữa thì sẽ nguy hiểm nên vờ vô tình kể chuyện này cho phó giám đốc Nimura và kỹ sư hệ thống Sakai. Tôi thân thiết với hai người và biết họ nợ khá nhiều tiền do chơi cổ phiếu. Cả hai rơi vào bẫy của tôi đúng như dự kiến.
- Cậu kể chuyện đó để lừa chúng tôi sao? - Ông Nimura và cô Sakai bàng hoàng.
- Đúng thế. Cả hai đã tin câu chuyện của tôi mà động vào kim cương của đại sứ. Họ tự tiện mang số kim cương còn lại ra thế chấp, đổi lấy tiền. Tôi đã cải trang bám theo hai người và nắm được toàn bộ hành vi lẫn lời nói.
- Cái gì... - Ông Nimura và cô Sakai lặng người.
- Ha ha, tôi còn biết được cả kế hoạch hôm nay của hai người kìa. Tôi đã rất vui sướng, nghĩ rằng mình có thể đổ hết tội lỗi cho người khác.
- Nhưng kết quả không như anh nghĩ. - Shinichi nghiêm khắc lên tiếng.
- Ừ. Cô Machiko biết có điều không ổn. Cô ta truy ra được ông Nimura và cô Sakai nhưng chưa động được tới tôi. Vì thế tôi đã giết cô ta trước khi bị lộ tẩy.
- Loại độc đó là...?
- Độc của black mamba.
- Đúng như mình nghĩ... Đó là loài rắn cực độc của châu Phi. - Shinichi tối sầm mặt.
- Đúng thế. Tôi nghĩ nếu dùng độc của rắn châu Phi, mọi người sẽ nghĩ cô Machiko bị tổ chức khủng bố Golden Jackal của châu Phi sát hại.
- Thật độc ác... Cô ấy là đồng nghiệp của cậu cơ mà? Hơn nữa cô Machiko còn định trả kim cương cho những người nghèo khổ ở châu Phi nữa! - Ông Kogoro nổi trận lôi đình.
- Hừm, cô ta là tiểu thư danh giá nên mới làm được những trò đó. Bố mẹ cô ta có rất nhiều đất đai, nên từ nhỏ cô ta chẳng phải lo lắng gì về tiền nong hết, tới độ còn định lấy kim cương của đại sứ trả cho nước D cơ mà! - Hasegawa hậm hực.
- Cô ấy chỉ cố làm điều tốt thôi! - Ông Kogoro quát.
- Điều tốt ư? Ông đừng có đùa. Ngay ở Nhật Bản này đã có bao nhiêu người làm việc quần quật ngày đêm mà vẫn nghèo khó. Cô ta không ra tay giúp đỡ những người ngay trước mắt mình mà lại tốn công giúp những kẻ ở tận châu Phi xa xôi làm cái gì? Như thế chẳng phải đạo đức giả sao? Nếu giúp thì cô ta phải giúp người ở đây đã chứ.
- Cô ấy đâu phân biệt người Nhật với người châu Phi. Chẳng qua cô ấy tình cờ tham gia tình nguyện ở châu Phi thôi... Không ngờ cậu lại nghĩ cô ấy là kẻ đạo đức giả... - Ông Kogoro buồn bã nói.
- Ai chẳng nghĩ thế cơ chứ! Chỉ mấy cô tiểu thư mới suy nghĩ đơn giản vậy được thôi. Người bình thường có làm ở ngân hàng, có suốt đời phục vụ xã hội thì cũng chỉ được vài đồng chẳng thấm vào đâu! - Hasegawa trợn mắt giận dữ.
- Cuộc sống của ta cũng chẳng khá giả gì nên phần nào hiểu được cảm giác của cậu. Nhưng ta nghĩ dù cô ấy có phải sống nghèo khổ như chúng ta, cô Machiko cũng vẫn tìm cách trả kim cương về châu Phi.
- Hừm, làm gì có chuyện đó! - Hasegawa cứng đầu lừ mắt.
- Cháu đồng ý với bác.
- Cái gì? - Hasegawa quay sang lườm Shinichi.
- Cuối quyển sổ này chị Machiko viết: Tôi không định trả lại số kim cương bất chính cho đại sứ Asad. Đương nhiên tôi cũng không định đưa cho kẻ đã tùy tiện lấy nó khỏi hầm ngân hàng. Tôi cứ tưởng chỉ một chút nữa là tìm được thủ phạm đích thực, nhưng người này rất thông minh, khiến tôi không tài nào mò ra. Lần này tôi định dò la tung tích từ hai thủ phạm mình tìm ra được. Sau thời gian dài tìm thủ phạm chính của vụ ăn cắp kim cương, tôi có linh cảm hắn sẽ làm gì đó đe dọa tới tính mạng của tôi. Sự tồn tại của tôi là cái gai trong mắt hắn. Người hùng của tôi, xin ông hãy nhớ, số kim cương đó chẳng thuộc về ai cả. Đó là thứ có thể giúp một đất nước đứng lên sau khi đã kiệt quệ vì nội chiến. Để đền đáp lại công ơn của mọi người cũng như sự hy sinh của người cha châu Phi năm nào, tôi sẵn lòng mang cả tính mạng mình ra tìm thủ phạm thật sự đã ăn cắp kim cương máu. Vì thế, xin ông hãy bắt hung thủ sát hại tôi!
- Chẳng... Chẳng lẽ... Cô Machiko đã hy sinh tính mạng của mình để tìm ra thủ phạm... - Những người có mặt ở đó thẫn thờ sau khi nghe Shinichi đọc lời nhắn.
- Cái gì? Cô ta đã đổi mạng mình để truy tìm ra tôi... – Hasegawa thốt lên.
- Nếu sinh ra trong một gia đình khá giả, chắc hẳn cậu đã sống cuộc sống xa hoa, phung phí. Nhưng cô Machiko đã không chọn cách sống như vậy. - Ông Kogoro nói.
- Không... Không thể như vậy được! - Hasegawa quát lạc cả giọng.
- Cô ấy luôn tin tưởng vào đất nước nơi có một người vĩ đại đã hy sinh cả con gái ruột để cứu cô ấy... Đáng tiếc là tâm hồn cậu còn nghèo nàn hơn cả cuộc sống của những người châu Phi đó, còn nhân cách thì chẳng bằng một mẩu của họ... - Ông Kogoro nói vẻ thương hại.
- Trời ơi! - Hasegawa khuỵu gối, chống cả hai tay xuống đất khóc nức nở đầy cay đắng. Những người còn lại chỉ biết buồn bã đứng nhìn.
Vài tuần sau, trên đường đi học về, Shinichi ghé vào quán cà phê Poirot với Ran.
- Vậy là cậu đã lấy lại được kim cương từ những kẻ cho vay tiền à?
- Ừ, chúng vốn là kim cương bất hợp pháp mà. Với lại có vẻ số kim cương đó sẽ được trả về nước D. - Shinichi vừa ăn cà ri vừa cho Ran hay.
- Thế thì tốt quá rồi. Không uổng công chị Machiko đã đem cả tính mạng của mình ra bảo vệ kim cương.
- Kẻ độc tài ở nước D đã bị lật đổ, một tổng thống mới đã lên nhậm chức sau đợt bầu cử vừa rồi, chắc nước họ sẽ dần dần phục hồi thôi.
- Ừ. Mà từ vụ đó bố tớ cứ không vui thế nào ấy... - Ran lo lắng liếc bố ở góc quán cà phê. Ông đang vừa đọc báo đua ngựa vừa thờ thẫn hút thuốc lá.
- Cậu nói đúng... - Shinichi gật đầu. Nhưng khác với Ran, cậu biết nguyên nhân tâm trạng của ông Kogoro. Ông cay đắng vì có một phụ nữ xinh đẹp đem lòng yêu mến mình, mà mình lại không cứu sống được cô ấy.
Ông Kogoro từ tốn đứng lên, vo tròn tờ báo đua ngựa vứt vào sọt rác. Lúc ra quầy tính tiền, ông đưa mắt nhìn hòm quyên góp đặt cạnh quầy.
- Hãy quyên góp giúp đỡ trẻ em bất hạnh ở châu Phi... - Ông Kogoro lẩm bẩm, rồi rút tờ mười nghìn yên trong túi ra thả vào hòm.
- Hả?! - Cả nhân viên lẫn Ran đều trợn tròn mắt.
- Tại sao chứ? Tháng này nhà mình đang túng tiền mà! - Ran phồng má giận dữ.
- Ha ha, có sao đâu! Bác ấy quyên số tiền định dùng để cá cược đua ngựa đấy mà! - Shinichi chỉ tờ báo bị vo tròn vứt trong thùng rác.
- Nếu đó là tiền riêng của bố thì thôi vậy... - Ran chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện nhưng đành gật đầu.
- Người hùng... - Shinichi chậm rãi đưa cốc cà phê lên miệng, nhìn theo tấm lưng buồn bã của ông Kogoro đang rời quán.