Heiji vừa dứt lời với tiếng kính vỡ đánh “xoảng” vọng lại.
- Cái gì thế? - Shinichi và Heiji đồng thanh thốt lên, nhìn tòa nhà. Cửa kính nhiều màu ở trên cao vừa vỡ. Vài giây sau có giọng phụ nữ thét lên: “Aaaa!”
Nghe tiếng thét đó, Shinichi và Heiji lập tức mở tung cổng xông thẳng vào khu biệt thự.
- Này! - Ran và Kazuha gọi với theo, nhưng hai cậu để ngoài tai, cứ thế chạy đi. Hai cô gái nhìn nhau vẻ miễn cưỡng rồi đuổi theo bạn.
- Có chuyện gì thế? - Shinichi và Heiji thấy nhóm Genta đứng run rẩy dưới hiên nhà.
- Ai bảo người ở đây không trả lời, mặc cho bọn em bấm chuông rồi hô “Trick or treat” mãi... - Genta xanh mặt.
- Ủa? - Shinichi phát hiện tay Genta có vết bẩn màu trắng. Dưới chân cậu bé còn có mấy viên sỏi lăn lốc. - Thế nên em nhặt sỏi ném vào cửa sổ nhà người ta à?
- Vâng... - Genta lí nhí.
- Hả? - Ran chạy tới sau bụm miệng hoảng hốt.
- Trong nhà có tiếng piano ầm ầm mà chẳng ai ra mở cửa... Nếu không được kẹo thì bọn em được phá phách cơ mà? - Genta lý sự.
- Đúng là thế thật, nhưng em đâu cần phá tới mức làm vỡ cửa kính nhà người ta. Loại kính màu đó đắt lắm đấy! - Heiji nghiêm khắc chỉ khung cửa sổ vừa vỡ. Shinichi cũng nghiêm mặt nhìn bọn trẻ.
Ai đó cất tiếng nói sau lưng cả nhóm:
- Các cháu vào đây làm gì thế? - Một phụ nữ trạc năm mươi tuổi đứng đó, nét mặt ngờ vực. Bà có thân hình mảnh mai, mặc bộ vest nữ chỉn chu, mái tóc cắt ngắn, cả người toát lên vẻ thành đạt.
- Có phải bác Saeki Yoshino không ạ? - Shinichi hỏi ngược lại.
- Đúng rồi... Sao thế?
- Cháu xin lỗi, em này làm vỡ cửa kính... - Shinichi chỉ ô cửa sổ, cúi đầu hối lỗi.
Ba đứa trẻ cũng cúi đầu theo.
- Ấy chết! Sao cháu lại làm thế? - Bà Yoshino thoáng ngạc nhiên.
- Tại vì hôm nay là Halloween mà cháu không được kẹo... - Genta rơm rớm nước mắt.
- Halloween...? À, bác hiểu rồi! - Bà Yoshino bật cười phúc hậu. - Đó là lỗi của Fujimaru đã không cho các cháu kẹo đấy chứ. Cậu ta cứ mải mê sáng tác là không biết trời đất gì nữa. Đừng lo, bác sẽ cho sửa cửa kính sau.
- Thật ạ? - Genta sung sướng, nhưng lại xịu mặt ngay. - Nhưng sau khi kính vỡ, cháu nghe tiếng thét của cô nào đó...
- Có tiếng thét của phụ nữ à? - Nét mặt bà Yoshino thay đổi ngay.
- Đúng thế. Trong nhà còn có ai ngoài anh Fujimaru sao? - Heiji xen ngang.
- Hình như hôm nay cô Nakajima bên công ty thu âm đến... Chẳng lẽ cô ấy bị làm sao? - Bà Yoshino vội vàng rút chìa khóa trong túi xách tay ra, mở cửa vào nhà.
- Mấy nhóc để anh lo. Cậu ma cà rồng cũng ở yên đó. - Nói rồi Heiji theo chân bà Yoshino vào nhà.
- Hả, để cậu lo á? Còn lâu! - Shinichi hậm hực đi theo.
Đi được vài bước, Shinichi đã nghe tiếng bà Yoshino rú lên từ phòng khách cuối hành lang:
- Áaaa!
Giật mình, cậu vội vã chạy về phía tiếng hét.
- Ối.
Phòng khách rộng tới năm mươi mét vông. Trên ghế sofa kê sát tường, cô Nakajima Hideko nằm sõng soài, mắt trợn trừng. Ngập sâu vào động mạch cổ của cô là mảnh kính vỡ nhọn hoát, làm máu nhỏ tong tỏng xuống nền nhà thành một vũng lớn.
- Chị Hideko! Chị Hideko ơi! - Fujimaru nước mắt ngắn nước mắt dài, vừa lắc người cô Hideko vừa điên cuồng gọi tên cô.
- Không xong rồi, cô ấy đã tắt thở... - Heiji kiểm tra mạch của cô hd rồi buồn bã lắc đầu.
- Không thể thế được... - Fujimaru bàng hoàng.
- Anh có sao không? - Thấy Fujimaru lảo đảo, Shinichi vội đưa tay đỡ anh, kéo ra xa cô Hideko.
- Áaaa! - Ran và Kazuha vào sau, thấy cảnh tưởng man rợ đó bèn hét lên sợ hãi.
- Gọi cho cảnh sát đi! - Shinichi nhắc.
- Ừ! - Ran gật đầu rút điện thoại di động ra.
- Có chuyện gì thế? - Nhóm Genta từ sau Ran và Kazuha thò đầu vào. - Ối!
Nghe tiếng hét của Genta, Kazuha vội vàng che mắt ba đứa trẻ:
- Đừng nhìn!
- Mảnh... Mỉnh kính vỡ cắm vào cô ấy... - Giọng Mitsuhiko run run.
- Cái gì? - Ayumi bị Kazuha che mắt không nhìn thấy gì, nghe câu đó giật mình thốt lên.
- Tại... Tại em ném hòn sỏi phải không? - Genta ngước nhìn Ran từ dưới tấm vải trắng.
- Hơ... - Ran nghẹn lời, không biết phải đáp sao.
- Không phải đâu. - Heiji phủ nhận.
- Không phải á... Sao anh biết thế? - Genta run rẩy hỏi.
- Ừ, tại sao? - Kazuha cũng thắc mắc.
- Một lát sau khi thằng nhóc làm vỡ cửa kính bọn mình mới nghe tiếng cô này hét. Nếu hòn sỏi của thằng bé gây ra chuyện này thật thì cô ấy phải rú lên ngay chứ.
- Cũng đúng... - Kazuha nhớ lại.
- Phải không anh Fujimaru? - Heiji nhìn Fujimaru dò hỏi.
- Tôi không biết vì đang mải sáng tác quá... Lúc đó hình như cô Hideko đang nghe đĩa CD của tôi, thế mà tự dưng tôi thấy cô ấy thét lên nên giật mình nhìn thì thấy mảnh kính vỡ đã ngập trong cổ cô ấy. - Fujimaru vẫn chưa hết sợ.
- Cô ấy đang nghe đĩa CD... - Shinichi thấy gì đó không ổn.
Heiji cáu kỉnh mắng Fujimaru:
- Mải sáng tác à? Chuyện mạng người nghiêm trọng thế này mà anh không nhớ ra gì nữa sao?
- Đúng là tại em rồi... - Genta cúi đầu lẩm bẩm. Giọng cậu bé đứt quãng dần thành tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt Genta rơi lã chã. - Nhưng em có định làm vỡ cửa kính đâu... Em chỉ muốn người ta biết mình ở ngoài thôi mà...
- Em đừng lo. Cậu “người sói” nói đúng, vụ này không phải vì hòn sỏi của em đâu. - Shinichi khẳng định.
- Người sói nào cơ?
- Cậu chứ ai.
Được Kazuha nhắc, Heiji mới nhớ ra mình đang mang bộ hóa trang.
Mặc kệ bọn họ, Shinichi vẫn tiếp tục:
- Mảnh kính trên cổ cô ấy không phải loại kính màu mà em làm vỡ đâu. - Nói rồi Shinichi chỉ ô cửa sổ tít trên cao. Tấm kính màu đã vỡ tan tành, các mảnh vụn rơi vãi dưới sàn. Shinichi chỉ mảnh kính cắm ở cổ cô Hideko mà giải thích. - Tấm kính đó có màu đỏ và xanh, còn mảnh vỡ cắm ở cổ cô ấy lại trong suốt.
- A, đúng rồi! - Ran tròn xoe mắt.
- Hả?! Rốt cuộc lỗi không phải ở em chứ ạ?
- Ừ, em yên tâm đi. - Shinichi gật đầu cười với Genta.
- May quá... - Genta lảo đảo ngồi phệt xuống đất.
- Thế thì mảnh kính ở đâu ra? - Ran hỏi Shinichi.
- Kazuo, chẳng lẽ cháu...? - Bà Yoshino tái mặt nhìn Fujimaru.
- Bác đùa đấy à? - Fujimaru hoảng hốt chối.
- Sao hả Shinichi? - Ran giục.
- Mảnh kính...
Shinichi định mở lời thì Heiji đã xen vào:
- Mảnh kính đó chắc thuộc về khung tranh kia. - Heiji chỉ bức chân dung Chopin treo ở trên cao, gần giếng trời, ngay trên chỗ cô Hideko ngồi. Kính bảo vệ bức tranh đã vỡ tan. - Kính ở khung tranh vỡ đã rơi xuống cắm vào cổ cô ấy.
- Kính ở kia sao? - Bà Yoshino sửng sốt ngẩng đầu nhìn.
- Đúng là kính ở khung vỡ rồi. - Kazuha ngạc nhiên nhìn theo.
- Bức tranh cách ghế phải tới mười mét. Chiều cao đó đủ để mảnh kính đâm xuyên qua cổ cô ấy. - Shinichi thêm vào.
- Đúng rồi. Cậu “ma cà rồng” này cũng khá nhỉ? Cậu phát hiện ra cả việc màu kính ở đây khác với màu kính cửa sổ cơ mà! - Heiji nói như trả miếng vụ mình bị gọi là “người sói” ban nãy.
Shinichi cũng không chịu thua:
- Người sói cũng tìm ra nguyên nhân cái chết đấy thôi. - Cậu lườm Heiji.
- Này hai cậu! - Thấy không khí căng thẳng, Ran và Kazuha định ngăn họ lại.
Đúng lúc đó tiếng còi xe réo lên ầm ĩ báo hiệu cảnh sát xuất hiện.
Từ trong chiếc xe cảnh sát đầu tiên, đội khám nghiệm hiện trường bước xuống. Trong chiếc xe tiếp theo là các cảnh sát của đội điều tra số 1, bao gồm thanh tra Megure, nữ thiếu úy Sato Miwako và trung sĩ Takagi Wataru. Nhóm cảnh sát nghiêm nghị tiến vào nhà. Vừa vào đến sảnh, họ đã nghe tiếng gọi:
- Thanh tra Megure!
- Cái... Cái gì thế này? - Ông thanh tra bất giác lùi lại trước con “mà cà rồng” đang lại gần mình.
- Cháu là Kudo Shinichi đây mà.
- Hả, Kudo đấy à? - Thanh tra tròn xoe mắt.
- Vâng.
- Sao cháu lại ở đây?
- Chuyện là... - Shinichi giải thích ngắn gọn sự việc cho ông thanh tra nghe. Cậu kể việc mình phải trông bọn trẻ đi chơi Halloween rồi tình cờ bị cuốn vào vụ án này, cả việc cậu muốn xem tài suy luận của một cậu học trò đến từ Kansai. Rồi cậu bẽn lẽn cúi đầu. - Cháu biết là xin phép tham gia vụ án thì hơi quá...
- Đúng là hơi phiền... - Thanh tra Megure thoáng ngập ngừng. - Nhưng trước nay cháu đã giúp cảnh sát nhiều lần... Với lại, cậu học trò kia nếu thật sự có tài thám tử thì sẽ giúp ích cho cảnh sát bọn ta...
- Thế thì...?
- Được rồi, coi như ta được xem màn đấu trí giữa“ma cà rồng” và “người sói” nhân dịp Halloween vậy. - Ông thanh tra nhe răng cười.
Trung sĩ Takagi vào phòng khách trước thanh tra Megure. Anh há hốc mồm nhìn trần nhà cao chót vót.
- Ôi, căn phòng tuyệt thật...
- Trông nó như trường quay ấy. - Cô Sato Miwako cũng ngạc nhiên chẳng kém. Họ sửng sốt cũng không có gì lạ, bởi phòng khách không chỉ rộng mà còn chứa đầy các thiết bị âm nhạc, từ máy tính, máy chỉnh âm thanh, máy tạo kỹ xảo đến micro, đầu đĩa CD cao cấp lẫn dàn loa đắt tiền to đùng.
- Đúng là nơi làm việc của nhà soạn nhạc nổi tiếng Fujimaru có khác. - Ông thanh tra vào sau cũng thốt lên. Nhưng nhìn cảnh cô Nakajima Hideko nằm ngửa cổ trên sofa, ông lập tức chau mày, quay ra nói chuyện với Heiji. - Thật đáng thương... Ta đã nghe cậu “ma cà rồng” đây kể qua về vụ án rồi. Mấy cháu cho bọn trẻ con đi chơi Halloween trong khu dân cư Teitan phải không?
- Vâng. Bọn nhóc đứng trước nhà này hô “Trick or treat” mãi mà không có ai ra mở cửa, nên nhóc này nhặt hòn sỏi ném vỡ cửa kính màu nhà người ta. - Heiji chỉ Genta trùm vải trắng.
- Bọn cháu vào đây để xin lỗi thì thấy cảnh tượng này hả?
- Đúng rồi ạ. - Shinichi trong trang phục quỷ hút máu gật đầu thay.
- Bọn trẻ làm vỡ cửa kính màu, còn mảnh kính cắm trên cổ người phụ nữ kia lại trong suốt, chứng tỏ là loại kính khác... - Thanh tra Megure so sánh kính cửa sổ mà Genta làm vỡ với kính trên cổ cô Hideko mà nói.
- Thế thì cô ấy chết do kính ở đâu? - Trung sĩ Takagi nghiêng đầu thắc mắc.
- Kia kìa. - Heiji chỉ bức tranh trên đầu cô Hideko.
- À, kính ở khung tranh ấy hả? - Anh Takagi gật gù nhìn mặt kính vỡ của khung tranh treo tít trên cửa sổ.
- Bức tranh vẽ Chopin. - Cô Miwako nhận xét.
- Chopin á?
- Đó là nhà soạn nhạc được mệnh danh là nhà thơ trên cây đàn dương cầm. Có điều, vì sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, ông đã mất khi mới ba mươi chín tuổi.
- Chà... - Anh Takagi gật gù vẻ thán phục.
- Sao khung tranh lại vỡ nhỉ? - Cô Miwako hỏi.
- Ừm, biết đâu hòn sỏi trúng cả vào khung nữa.
- Hả? - Nghe anh Takagi nói, Genta lại xanh mặt.
- Không có chuyện đó đâu. - Heiji phủ nhận ngay lập tức.
- Em căn cứ vào gì mà nói vậy? - Anh Takagi lườm, hậm hực vì suy luận của mình bị bác bỏ.
- Anh nhìn kỹ đi. - Heiji chỉ ô cửa sổ Genta làm vỡ. - Thằng nhóc đứng ngoài nhằm cửa sổ mà ném sỏi. Nhưng ô kính màu và bức tranh không thẳng hàng với nhau. Chỉ đạn mới có thể bật vào tường phòng khách để tới được bức tranh, chứ hòn sỏi cỏn con thì không thể nào.
Đúng như Heiji nói, cửa kính mà Genta ném sỏi vào và bức chân dung không thẳng hàng, lại cách nhau một khoảng khá xa.
- Ừ nhỉ, em nói đúng... - Nghe lời giải thích rõ ràng của Heiji, trung sĩ Takagi dù không muốn cũng bị thuyết phục.
- Hừm, chuyện đó mà anh cũng không nhận ra, cảnh sát kiểu gì vậy? - Heiji khịt mũi chê bai.
- Cái gì? - Anh Takagi nổi cáu trước thái độ vênh váo đó.
Nhưng thanh tra Megure đã can ngăn.
- Thôi Takagi. - Ông gọi cấp dưới ra góc phòng.
- Thưa sếp, người nào xen vào công tác điều tra sẽ ảnh hưởng đến chữ tín của cảnh sát và làm vướng chân việc phá án...
- Ta cũng biết thế, nhưng lần này cậu chịu khó bỏ qua đi. Đây là lời nhờ vả của người vẫn hay giúp chúng ta mà. - Ông thanh tra thì thầm giải thích lý do.
- Lời nhờ vả của người vẫn hay giúp chúng ta? - Trung sĩ Takagi ngơ ngác.
- Ừ. Thế nên cậu cố chịu một chút. Nhé! - Thanh tra Megure nói ngọt.
- Nếu sếp đã nói vậy thì... - Anh trung sĩ rõ ràng vẫn không thích thú gì, nhưng cũng đành nén giận mà đồng ý.
- Sao khung tranh lại vỡ? - Cô Sato Miwako nhắc lại.
- Vấn đề là ở chỗ đó. - Heiji khoanh tay.
- Anh Fujimaru, trong phòng chỉ có anh và cô Hideko thôi phải không? - Shinichi hỏi.
- Vâng. Chỉ có hai chúng tôi trong biệt thự. - Fujimaru ngập ngừng đáp.
- Cậu “ma cà rồng” kể rằng cửa ra vào khóa, nên cô Saeki Yoshino phải dùng chìa riêng để mở, như vậy cả căn nhà này là một hiện trường kín. Thế thì... - Thanh tra Megure quắt mắt nhìn Fujimaru. Những người khác cũng tập trung cái nhìn vào anh.
- Không... Không phải tôi đâu! Tôi đang tập trung sáng tác nhạc thì nghe tiếng hét của chị Nakajima nên ngẩng đầu lên thì thấy mảnh kính đã cắm ở cổ chị ấy rồi! - Fujimaru ra sức thanh minh.
- Sáng tác nhạc ấy à? Nhưng anh cũng biết là kính ở khung tranh không thể đang yên đang lành mà tự vỡ được. - Trung sĩ Takagi ngờ vực lườm Fujimaru.
- Nhưng tôi biết nói gì bây giờ... - Fujimaru ấp úng.
- Thật kỳ lạ...? - Heiji bỗng thét lên.
- Lại là em à? Cái gì kỳ lạ kia? - Anh Takagi cáu bẳn nhưng vẫn hỏi.
- Chuyện là từ nãy đến giờ em không thấy thứ đã làm vỡ khung bức chân dung Chopin đâu hết. Em đã tìm khắp sàn rồi nhưng chẳng có gì đáng ngờ cả. - Heiji vừa ngó nghiêng xung quanh vừa nói.
- Thế à? - Anh trung sĩ ngạc nhiên, cũng bắt đầu tìm kiếm.
- Anh Tome, anh có tìm thấy thứ gì có thể đã làm vỡ khung tranh không? - Ông thanh tra hỏi nhân viên trung niên đeo kính thuộc đội khám nghiệm hiện trường.
- Chỉ có hòn sỏi này thôi. - Ông Tome giơ túi ni lông đựng hòn sỏi lên cho thanh tra xem.
- Đó là hòn sỏi cháu ném! - Genta nói ngay.
- Vậy à. Anh cố tìm thêm đi. Rõ ràng cửa sổ và khung tranh bị vỡ bởi hai thứ khác nhau, vì thế chắc chắn phải có thứ gì đó cứng rơi dưới này.
- Vâng. - Ông Tome gật đầu rồi quay lại làm việc.
“Một vật cứng... Đúng là phải có thứ như vậy mới làm vỡ kính được...” - Shinichi nghĩ ngợi.
- Chuyện kỳ cục ghê, kính thì vỡ mà không biết cái gì làm vỡ nó? - Kazuha bảo.
- Ừm. - Ran gật đầu.
- Đầu tiên bọn nhóc mở cổng vào bấm chuông cửa. Không thấy ai ra, nên thằng nhóc lượm hòn sỏi nhằm cửa sổ mà ném. Sau đó có tiếng kính cửa sổ vỡ, cách đó một lát là tiếng thét của phụ nữ. - Heiji điểm lại sự việc.
- Sai rồi. - Shinichi bác bỏ.
- Cái gì sai hả? - Heiji bực mình, không nghĩ mình nhớ sai.
- Đầu tiên bọn nhóc mở cổng vào khuôn viên nhà thì có tiếng chó sủa ầm lên.
- Chó á? Ờ, đúng rồi. Nhưng chó sủa thì liên quan gì? - Heiji sực nhớ ra nhưng lại khinh bỉ cười ngay.
- Chuyện đó lạ lắm. Lúc nãy tớ đã quan sát khu vực quanh hiên nhà trước khi vào trong, nhưng ở đây không có dấu hiệu nào chứng tỏ chủ nhà nuôi chó.
- Vâng, nhà này không có chó đâu. Chắc con chó sủa khi ấy là của nhà bên cạnh. Họ có nuôi loại chó to giữ nhà mà. - Bà Yoshino đáp.
- Chó nhà hàng xóm à? Thế thì lạ thật. - Heiji cũng lẩm bẩm.
- Chó nhà hàng xóm sủa thì kệ nó chứ? - Kazuha bảo.
- Chó có ý thức về lãnh thổ rất rõ ràng và con người đã lợi dụng ý thức đó để nuôi chó bảo vệ nhà riêng. Loài chó giữ nhà là loài có bản năng sủa to báo động khi thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
- Thế hả?
- Ừ. Lãnh thổ của loài chó nhà hàng xóm chỉ là nhà của nó. Bọn nhóc này không bước vào lãnh thổ ấy mà con chó lại sủa, điều này bình thường rất hiếm.
- Vậy sao nó lại sủa? - Kazuha hỏi.
- Hay nó sủa gì khác? - Ran bảo Shinichi.
- Ừ, chắc vậy.
- Cái gì thế? – Ran tò mò.
- Tớ chịu. Có thể đó là thứ chỉ chó mới nhận ra.
- Thứ mà chỉ chó mới nhận ra à... Hay là mùi lạ gì đó? Chó có mũi thính hơn người mấy chục ngàn lần cơ mà?
- Cũng có khả năng đó.
Shinichi chưa dứt câu thì Heiji cắt ngang:
- Chúng ta vừa vào nhà thì con chó ngừng sủa.
- Đúng rồi. - Shinichi gật đầu.
- Sao nó lại ngừng? Lúc đầu nó sủa ghê thế cơ mà? Điều thay đổi duy nhất khi ta vào đây là tiếng piano ngừng... - Heiji khoanh tay ngẫm nghĩ.
Đến lượt thanh tra Megure hỏi Fujimaru:
- Phiền anh cho biết một chuyện hơi riêng tư. Nếu tôi không nhầm thì từ thời còn vô danh, anh đã được bà Saeki Yoshino giúp đỡ rất nhiều?
- Đúng thế. Ngôi nhà này cũng do bác ấy tặng để tôi làm nơi sáng tác nhạc. - Fujimaru nhìn bà Yoshino.
- Tôi có thể làm mọi thứ vì nghệ thuật. - Bà Yoshino thản nhiên đáp. Bà rút thuốc lá từ túi áo vest ra, dùng bật lửa châm.
- Chà, suy nghĩ của bà thật đáng ngưỡng mộ. - Thanh tra khen ngợi.
- Từ khi tôi còn là sinh viên, bác Yoshino đã ủng hộ tôi hết lòng như mẹ ruột vậy. Tôi được như ngày hôm nay cũng nhờ bác ấy cả. - Fujimaru bày tỏ lòng biết ơn chân thành trước tất cả mọi người.
Shinichi đang ngắm bức ảnh trên lò sưởi bèn lên tiếng:
- Mối quan hệ của hai người tốt đẹp thật. Cho em hỏi, bức ảnh này chụp hồi nào thế? - Trong ảnh là Fujimaru tuổi thiếu niên đang đánh đàn. Gần đó, bà Yoshino trông trẻ hơn bây giờ ngồi mỉm cười thưởng thức những nốt nhạc.
- Đó là ảnh Kazuo đúng mười năm trước. Năm đó Kazuo vừa đỗ vào Nhạc viện Hoàng gia Tokyo. - Bà Yoshino mỉm cười nhớ lại.
- Bà đã ủng hộ cậu ấy từ hồi đó cơ à?
- Vâng. Tôi tình cờ nghe một bản nhạc Kazuo sáng tác hồi còn là học sinh cấp ba ở quê cháu nó. Khi ấy tôi đã biết chàng trai này sẽ trở thành nhà soạn nhạc vĩ đại trong tương lai, vì thế tôi đề nghị tài trợ và khuyên Kazuo lên Tokyo học tập.
- Chà, bà ngưỡng mộ tài năng của cậu Fujimaru đến mức ấy cơ à... - Thanh tra Megure thán phục.
- Cứ như Chopin và George Sand ấy nhỉ. - Shinichi nhận xét.
- Công nhận. - Heiji gật đầu.
- Tớ biết Chopin rồi, nhưng George Sand là ai? - Kazuha ngơ ngác hỏi Heiji.
- Đó là một phụ nữ cải trang thành nam giới và là người ủng hộ Chopin.
- Phụ nữ cải trang thành nam giới á?
- Ừ. Khi đất nước mình bị cách mạng đe dọa. Chopin đã phải sống cuộc sống bần cùng, nhưng nhỡ gặp góa phụ Sand giàu có ở Paris mà tài năng của ông đã được công nhận và ủng hộ.
- Chà... - Kazuha thích thú.
- Góa phụ Sand thời đó có cá tính rất mạnh mẽ, thường xuyên mặc quần dài và hút thuốc lá nữa.
- Chà... - Kazuha thích thú.
- Công nhận là anh Fujimaru và bác Yoshino giống họ thật... - Kazuha chớp mắt nhìn bà Yoshino trong bộ vest nữ đang gảy tàn thuốc xuống chiếc gạt tàn trên bàn phòng khách.
- Nghe nói khi gặp Sand, Chopin đã có ấn tượng rằng bà ấy giống hệt đàn ông. Nhưng Sand có năng khiếu âm nhạc và được dạy dỗ chu đáo nên đã ngay lập tức nhìn ra tài năng của Chopin. - Shinichi tiếp lời Heiji. - Và vì thế, ngược lại với ấn tượng ban đầu, Chopin đã xiêu lòng trước người phụ nữ thấu hiểu từng nốt nhạc của mình.
- Ôi... - Đến lượt Ran say sưa nghe chuyện.
- Thân thiết rồi Chopin mới nhận ra, khác với vẻ ngoài của mình, Sand là người phụ nữ có bản năng làm mẹ rất mạnh mẽ. Chopin vốn ốm yếu, không có ai chăm sóc thì khó lòng sống nổi, nên Sand là người không thể thiếu đối với ông.
- Bà ấy dịu dàng quá... - Ran mơ màng tưởng tượng mối quan hệ của Chopin và Sand.
- Chopin được ở trong căn phòng tràn ngập ánh nắng trong biệt thự của Sand, được bà dành cho cây đàn dương cầm tuyệt đẹp và những bữa ăn thịnh soạn. Nhờ thế mà ông đã sáng tác hết bản nhạc này đến bản nhạc khác.
- Mối quan hệ của họ thật đáng nguỡng mộ... - Kazuha cũng mường tượng ra cảnh hai người mà mê mẩn.
- Đúng là mối quan hệ của cậu Fujimaru và bà Yoshino cũng có phần giống với Chopin và George Sand. Thế còn đây là ai? Người này trông không giống cậu Fujimaru thời trẻ... - Thanh tra chỉ bức ảnh bên cạnh. Trong ảnh là một chàng trai mặc đồng phục, gương mặt toát ra vẻ quyền quý.
- À, cháu cũng để ý tới bức đó. - Shinichi nhìn theo.
- Đó... Đó là con trai tôi, thằng bé đã mất mười lăm năm trước... - Gương mặt bà Yoshino tối sầm lại.
- Đã mất... - Shinichi giật mình.
- Thằng bé yếu từ nhỏ... - Đúng như bà Yoshino nói, chàng trai trong ảnh có nước da trắng bệch hơn cả phụ nữ, đôi mắt thâm quầng, thoạt nhìn đã biết ngay đây là ngươi không khỏe mạnh gì.
- Ra thế. Tôi xin lỗi và đã hỏi chuyện quá riêng tư... - Thanh tra Megure cúi đầu khi nhận ra vẻ u ám trên mặt bà Yoshino.
Heiji nghiêm khắc nhìn Fujimaru:
- Đúng là giống như Chopin đã lọt vào mắt xanh của Sand, anh Fujimaru nhờ bác Yoshino phát hiện mà có cơ hội phát triển tài năng, trở nên nổi tiếng như bây giờ. Nhưng có chuyện gì mà gần đây anh chẳng sáng tác ra được bản nhạc nào
- Heiji, câu hỏi của cậu hơi bất lịch sự đấy - Kazuha nhắc.
- Không sao đâu. Đúng là dạo này sự nghiệp của tôi hơi xuống dốc... Mấy ngày nay tôi cứ đau đầu triền miên... - Fujimaru day day thái dương, nhăn nhó đáp.
- Anh bị đau đầu à? - Ran và Kazuha lo lắng hỏi thăm.
- Ừm... - Fujimaru vẫn tiếp tục xoa đầu.
- Có phải vì không sáng tác được mà anh to tiếng với cô Nakajima của công ty thu âm không? Bên công ty chắc hẳn rất sốt ruột vì mãi không có đĩa nhạc mới... - Heiji nhìn xác cô Hideko.
- Nói mới nhớ, sáng nay trước khi ra khỏi nhà, tôi nghe thấy Kazuo và Nakajima lời qua tiếng lại điều gì đó... - Bà Yoshino sực nhớ ra.
- Hả? - Mọi người giật mình nhìn Fujimaru xem phản ứng của anh.
- À, cháu chỉ trao đổi vài điều về đĩa nhạc sắp ra thôi mà. - Fujimaru vội vàng thanh minh.
- Thật không? - Bà Yoshino dí sát mặt vào Fujimaru.
- Thật mà. Bác tin cháu đi! - Fujimaru hốt hoảng kêu lên.
- Bác thì tin cháu rồi, nhưng... - Bà quay lại nhìn đám cảnh sát đứng đó. Gương mặt họ vẫn đầy ngờ vực.
- Anh nên ngoan ngoãn thú tội thì tốt hơn đấy. - Trung sĩ Takagi lừ mắt nhìn Fujimaru.
- Tôi có làm gì đâu! - Fujimaru thảng thốt kêu lên, nhưng những người kia vẫn không chịu buông tha cho anh.