Nhưng ông thanh tra lắc đầu:
- Đây là người nổi tiếng, ta không thể chỉ dựa vào cuộc nói chuyện trên mạng và vết máu để quy tội bắt cóc cho anh ta được.
- Đúng đấy. Tình cảm nam nữ phức tạp lắm... Biết đâu giờ này họ lại làm lành rồi cũng nên... - Cô Miwako nghiêm nghị.
- Cô Sato có nhiều kinh nghiệm tình trường thế sao? - Anh Takagi ngạc nhiên hỏi.
- Ít ra tôi cũng nhiều kinh nghiệm hơn anh. - Cô Miwako thản nhiên đáp.
- Hả... - Anh trung sĩ ngớ người.
- Sao máy tính lại tắt thế này? - Shinichi nghiêng đầu thắc mắc, nhìn chiếc máy im lìm trên mặt bàn.
- Cháu nghĩ ra gì à? - Ông Megure hỏi.
- Sau khi nghe ông bác kể thì cháu cứ đinh ninh máy tính còn bật.
- Chắc Kubo tắt nó chứ sao nữa. - Ông Kogoro bực bội nói.
- Chuyện đó thật kỳ cục.
- Kỳ cục cái gì? - Ông Kogoro cáu kỉnh hỏi lại.
- Cứ cho là anh ta đánh đập chị Yukino rồi đưa chị ấy đi khỏi, thì trong lúc đó sao anh ta còn thời gian tắt máy tính nữa?
- Đúng đấy. Theo lời kể của mấy bố con Mori thì Kubo lúc đó gấp gáp lắm, làm gì có thời gian? - Thanh tra Megure đồng tình với Shinichi.
- Có lý đấy... - Anh Takagi và cô Sato Miwako cũng gật đầu. Họ khoanh tay nghĩ ngợi.
- Sao mọi người ung dung thế! Cô Yukino nói hắnsử dụng vũ lực nhiều lần rồi! Phải không Ran? - Giọng ông Kogoro kích động.
- Vâng... - Ran gật đầu.
- Nếu ta không ra tay sớm, sự việc sẽ không thể cứu chữa được nữa! - Ông thám tử hối hả.
- Ừ... - Ông thanh tra vẫn khoanh tay ậm ừ.
- Ê nhóc thám tử, lúc mày nhìn thấy Kubo thì anh ta đi một mình à? - Ông Kogoro hỏi Shinichi.
- Vâng ạ. - Shinichi ngập ngừng.
- Thanh tra, vậy thì chắc cô Yukino vẫn ở đâu đó trong căn hộ này.
- Sao lại thế?
- Cô Yukino biến mất khỏi màn hình vào lúc tám giờ mười lăm phút, coi như Shinichi nhìn thấy Kubo vào lúc tám giờ ba mươi phút, nghĩa là chỉ có mười lăm phút sau khi Kubo gây án. Cô Yukino dù có thân hình mảnh mai đến đâu thì anh ta cũng khó lòng mang cô ấy đi xa được.
- Ta hiểu rồi. Ý cậu nói Kubo đã giấu cô Yukino ở vị trí bí mật trong căn hộ này chứ gì? - Lần đầu tiên, thanh tra Megure trông có vẻ bị ông Kogoro thuyết phục.
- Vâng, chính vì thế Shinichi chỉ nhìn thấy một mình Kubo. Chúng ta phải lục soát căn hộ này ngay lập tức! - Ông Kogoro dí sát mặt vào thanh tra.
- Cậu tránh ra coi... - Ông thanh tra đẩy đầu ông thám tử ra xa rồi nghĩ ngợi. - Kudo, cháu nghĩ sao?
- Cháu vẫn còn một vài khúc mắc, nhưng dù sao đây cũng là vấn đề tính mạng con người... - Shinichi đang nhắm mắt suy luận, nghe thấy gọi tên mình bèn mở mắt ra đáp.
- Ta cũng nghĩ vậy. Takagi, Sato, hai người cho huy động thêm các sĩ quan tới đây. Căn hộ này cần được lục soát không sót một chỗ nào. - Thanh tra Megure gật đầu với Shinichi rồi ra lệnh.
- Rõ! - Anh Takagi và cô Miwako dõng dạc đáp. Họ nhanh nhẹn rời khỏi phòng.
- Để tôi giúp với! - Ông Kogoro đuổi theo họ.
Tuy nhiên, với lực lượng hùng hậu, phía cảnh sát vẫn chẳng thu về kết quả khả quan.
Sáu tiếng đồng hồ sau, khi đã chuyển sang một ngày mới, cảnh sát khu vực Saitama liên lạc với nhóm cảnh sát của thanh tra Megure đang mệt phờ sau khi lục soát căn hộ. Họ nói đã phát hiện thấy thi thể của Mizutani Yukino trong căn hộ cho thuê theo tuần thuộc thành phố Saitama, cách căn hộ của nạn nhân ở khu Teitan tận một trăm ba mươi ki lô mét. Theo báo cáo này, Mizutani Yukino nằm chết cạnh chiếc bàn đặt máy tính xách tay, máu chảy lênh láng từ bụng. Ông Kogoro, Shinichi cũng như những người khác vội vã tới đó, đúng lúc xác Yukino được đặt lên cáng, đưa vào trong xe cứu thương.
- Trời ơi... - Mọi người thẫn thờ nhìn Yukino bị mang đi, người trùm tấm vải trắng trông thật đáng thương.
Khi cái cáng được khiêng qua chỗ Shinichi, tình cờ cánh tay trái của Yukino buông thõng xuống. Cậu dịu dàng cầm bàn tay lạnh ngắt đặt lại xuống dưới tấm vải. Shinichi vừa nắm chặt tay vừa nhìn chiếc xe cứu thương rú còi chở Yukino đi mất. Bỗng cậu cảm thấy có thứ gì đó trong tay, bèn xòe ra nhìn.
- A! - Shinichi giật mình.
- Cháu sao thế? - Thanh tra Megure hỏi.
- Không có gì ạ...
- Ừm. Ta phải khám nghiệm hiện trường bây giờ, cháu có muốn tham gia không?
- Có ạ. - Shinichi gật đầu, cùng thanh tra vào trong khu căn hộ cho thuê.
Mỗi căn hộ được xây theo kiểu chuẩn 1DK[3] của Nhật. Trong căn bếp hẹp chỉ có một số loại bát đĩa tối thiểu, còn phòng khách cũng chỉ kê giường, ghế sofa nhỏ và bàn nước. Trung sĩ Takagi đã ở trong phòng nói chuyện với cảnh sát của Saitama từ trước đó. Anh bắt đầu giải thích lại mọi chuyện c những nguời vào sau:
[3] Theo cách tính của Nhật, căn hộ 1DK gồm một phòng ngủ và bếp chung với phòng ăn.
- Kết quả khám nghiệm cho thấy nguyên nhân tử vong của cô Mizutani Yukino, hai mươi bảy tuổi, là do mất máu quá nhiều từ viết cứa ở bụng. Vết thương được tạo ra bởi dao sắc. Thảm thấm rất nhiều máu nên cảnh sát địa phương cho rằng căn hộ này là hiện trường án mạng. Còn về thời gian tử vong... Đồng hồ đeo tay của nạn nhân đã bị vỡ, kim đồng hồ dừng ở tám giờ mười lăm phút, nên có lẽ cô ấy đã chết vào thời điểm này. - Anh Takagi chau mày nhìn vết máu loang lổ trên tấm thảm mà báo cáo.
Mặt ông Kogoro lập tức biến sắc, cãi:
- Không... Không thể thế được! Vào lúc đó chắc chắn cô Yukino phải ở căn hộ Beika chứ!
- Đúng rồi, lúc đó chị Yukino đang chat với bọn em mà. Không thể như thế được. - Ran và Sonoko cũng ra sức phản bác.
Thanh tra Megure nhìn quanh căn phòng:
- Không... Có thể đây mới là nơi cô Yukino ngồi chat.
- Hả? - Mọi người ngạc nhiên.
- Thế là thế nào? - Ông Kogoro hỏi.
- Chúng ta đang ở trong khu căn hộ cho thuê theo tuần, nghĩa là nội thất từng phòng tương đối đơn giản, nhưng chỉ góc phòng này được bày biện những đồ trang trí nữ tính. - Ông thanh tra chỉ tủ trang trí kiểu cổ sau ghế sofa. Trên tủ có đồng hồ điện tử và búp bê, có lẽ là tác phẩm của Yukino. - Nếu nhìn từ góc máy quay của máy tính thì chẳng phải nền tường đằng sau khi chat giống hệt nhà cô Yukino ở khu căn hộ Beika sao?
- Hả? - Ran và Sonoko nhìn nhau ngạc nhiên.
Cả hai khom người xuống ngang tầm máy quay, tỏ ra kinh ngạc:
- Đúng là bức tường y hệt căn hộ của chị Yukino! - Ran kêu lên.
- Ừ... Nếu nhìn qua màn hình thì không thể phân biệt nổi... - Sonoko bàng hoàng gật đầu.
- Thế là thế nào...? - Ông Kogoro há hốc mồm không hiểu.
- Nghĩa là chị Yukino chat với chúng ta từ phòng này, chứ không phải từ căn hộ Beika chứ sao nữa! - Sonoko ngán ngẩm giải thích.
- Cái gì? - Giờ ông Kogoro mới hiểu ra. Trông ông như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
- Hừm, thế thì Kubo không thể là hung thủ được... - Thanh tra Megure khoanh tay rền rĩ.
- Sao lại không chứ? - Ông thám tử hỏi.
- Chứ sao nữa? Mori và cô Yukino chat với nhau tới tám giờ mười lăm phút. Thời gian tử vong chắc chắn là khi đó. Nhưng Kudo lại bắt gặp Kubo ở căn hộ Beika vào lúc tám giờ ba mươi. Căn hộ Beika cách chỗ này phải tới một trăm ba mươi ki lô mét, có phóng ô tô nhanh đến đâu cũng mất gần ba tiếng. Nếu Kubo ra tay sát hại cô Yukino ở đây, thì hắn chỉ còn cách độn thổ mới quay về căn hộ Beika trong vòng mười lăm phút được!
- Đúng thế, nhưng... - Ông Kogoro vẫn chưa bị thuyết phục.
- Kubo không phải hung thủ sao... - Anh Takagi cũng hoang mang.
- Nhưng... Nhưng cô Yukino hét tên Kubo cơ mà! - Ông Kogoro sực nhớ ra.
- Đúng rồi! - Sonoko và Ran xác nhận.
- Ê, thằng nhóc thám tử! Mày có chắc đã thấy Kubo ở căn hộ Beika không đấy? - Ông Kogoro lại túm cổ áo Shinichi mà quát.
- Cháu chắc chắn đó là anh Kubo mà. - Shinichi bình tĩnh gỡ tay ông bác ra, khẳng định một cách dứt khoát.
- Hừm... A, đúng rồi, Kubo có anh em sinh đôi! Hắn đã lợi dụng điều đó để gây án! - Ông Kogoro lại lớn tiếng suy luận.
- Nếu thế thì đúng là Kubo có khả năng gây án. - Thanh tra Megure gật đầu.
Nhưng Ran đã lập tức phản bác:
- Đáng tiếc anh Kubo là con một.
- Cái gì? - Ông Kogoro hỏi lại con gái.
Sonoko đồng tình với Ran:
- Thật mà. Nghe nói mẹ anh Kubo mất ngay sau khi sinh anh ấy. Nhân viên lâu năm phụ trách việc hành chính của lớp học làm búp bê đã nói như vậy, nên chắc không sai đâu.
- Khỉ thật! Thế thì... - Ông Kogoro kêu “ừm..” một lúc lâu. Ông khoanh tay nghĩ mông lung nhưng chẳng nói được gì hơn.
Shinichi nói:
- Thanh tra, bác thử liên lạc với nhà cung cấp dịch vụ chat để kiểm tra xem chị Mizutani Yukino ngồi chat ở đâu đi.
- À ừ nhỉ, ta quên mất cách đó.
- Nhưng nếu chị ấy chat qua dịch vụ của nước ngoài thì sẽ mất nhiều thời gian xác định vị trí...
- Thế hả... - Mặt thanh tra Megure u ám. Ông quan sát tấm thảm nhuốm máu rồi nói thêm. - Nhưng xét từ hiện trường thì ta có thể kết luận luôn là cô ấy bị giết ở đây. Bên khám nghiệm cũng xác nhận vết máu trên thảm là của cô Mizutani Yukino mà.
- Trên đồng hồ điện tử cũng có vết máu, chắc đó là máu của nạn nhân... - Trung sĩ Takagi vừa nhìn vết máu lấm tấm trên mặt kính đồng hồ vừa nhận xét.
- Tóm lại Kubo không giết cô Yukino sao...? - Ông Kogoro ngàyng hoang mang.
Shinichi tiếp tục:
- Căn hộ này được thuê từ hôm nào ạ?
- Theo lời người quản lý thì cô Mizutani Yukino đã đặt phòng qua mạng từ một tuần trước, rồi trả tiền phòng qua tài khoản ngân hàng.
- Đặt phòng qua mạng, trả tiền qua ngân hàng... - Shinichi lẩm bẩm.
Thanh tra Megure đang đeo găng tay trắng khám xét túi của Yukino bỗng lấy ra quyển hộ chiếu:
- Có vẻ cô ấy định đi đâu đó. Trong hộ chiếu có kẹp vé máy bay...
- Trên vé ghi gì ạ? - Shinichi hỏi ngay.
- Vé một chiều đi đến nước Nam Mỹ, khởi hành hôm nay. - Thanh tra Megure đọc.
- Chắc cô ấy định chạy trốn khỏi Kubo. - Ông Kogoro nêu ý kiến.
- Khả năng đó cũng có, nhưng nếu vậy thì cậu giải thích sao về nội thất căn phòng này? - Ông thanh tra hỏi.
- Cô ấy trang trí nó để có cảm giác thoải mái như đang ở nhà. Cô Yukino có vẻ là người kỹ tính.
- Hừm... Đây có thể là nơi để trốn Kubo... - Thanh tra Megure nhìn căn phòng, gật gù.
Cô Sato Miwako bước vào phòng:
- Thưa thanh tra, anh Kubo vừa tới.
- Hả?! - Mọi người giật mình.
- Sao đây? Anh ta nói muốn vào xem hiện trường?
- Hừm... - Thanh tra Megure nghiêm nghị
- Có sao đâu ạ. Dù sao chúng ta cũng có nhiều điều cần hỏi anh ấy. - Shinichi nói.
- Đúng đấy... Cô cho anh ta vào đi. - Thanh tra Megure hạ lệnh.
Kubo Kensuke xông vào ngay, mặt cắt không còn một hột máu.
- Có thật là Yukino bị giết ở đây không? - Mặt Kubo xanh xao.
- Hừm, ngươi còn vờ vịt gì nữa. Chính ngươi đã giết cô ấy còn gì! - Ông Kogoro xách cổ Kubo.
- Ái...!
- Ông Mori! - Anh Takagi vội vàng can ngăn ông thám tử.
- Sao anh lại biết đường đến đây? - Thanh tra Megure hỏi.
- Tôi tới căn hộ của Yukino thì thấy cảnh sát đứng ở đó. Họ nói Yukino bị giết ở chỗ này.
- Ra thế... Chúng tôi có vài điều muốn hỏi anh. Lúc tám giờ ba mươi phút tối hôm qua anh đã có mặt ở căn hộ của cô Yukino, có đúng không? - Ông thanh tra Megure nghiêm khắc.
- Vâng... Tôi đi uống với mấy người của đài truyền hình, nhưng không thấy vui lắm nên xin phép về sớm. Trên taxi về nhà, tôi gọi điện cho Yukino nhưng cô ấy không nghe máy làm tôi lo lắng tới nhà cô ấy xem sao. Tới nơi, tôi gõ cửa nhưng Yukino không ra mở, nên tôi đành bỏ cuộc ra về.
- Có vẻ tại thời điểm đó cô Yukino đã bị giết rồi. - Thanh tra nuối tiếc thông báo.
- Hả? - Kubo chết trân.
- Tôi tưởng anh có chìa khóa? Hình như hai người yêu nhau cơ mà... - Trung sĩ Takagi thắc mắc.
- Cô ấy không đưa chìa cho tôi... - Kubo buồn bã cúi đầu.
- Nghe nói quan hệ của hai người có chút trục trặc... - Ông thanh tra liếc Ran và Sonoko rồi nói.
- Trục trặc gì chứ? Dĩ nhiên là chúng tôi có giận dỗi nhau vài lần, nhưng đó là chuyện thường tình của các đôi yêu nhau mà?
- Anh nói dối! Anh dùng vũ lực với chị Yukino! Chị ấy chỉ cho bọn em xem vết bầm rồi! - Sonoko quắc mắt.
- Vết bầm á...? - Kubo ngơ ngác.
- Đúng thế. Với lại, trong lúc chat với bác Mori ở văn phòng thám tử, chị Yukino có hét lên: “Anh Kubo, đừng!” nữa cơ!
- Không thể thế được...
- Không không cái gì! - Ông Kogoro trợn mắt quát.
- Với cô ấy thì tôi chưa từng động chân động tay! - Kubo ra sức lắc đầu thanh minh.
- Với cô ấy thì... - Shinichi nhắc lại.
- Với cô ấy thì không, nhưng với cô gái khác thì có hả!
- Ông đừng có vớ vẩn! - Kubo mất hết bình tĩnh.
- Em cũng không nghĩ anh Kubo đánh chị Yukino đâu. - Shinichi đột ngột nói.
- Hả, sao lại thế? - Ran ngạc nhiên hỏi.
- Kudo, cậu bảo bọn tớ nói dối hả? - Sonoko cáu.
- Không, người nói dối là chị Yukino kia.
- Hả?! - Tất cả
- Mọi người nhìn xem. - Shinichi xòe tay ra.
- Sao tay cậu tím thế? Cậu va vào đâu à? - Ran lo lắng.
- Đây không phải vết bầm. Tớ bị dính thứ này sau khi chạm vào tay chị Yukino ban nãy.
- Nó ở trên người chị Yukino á?
- Ừ. Trên tay chị Yukino có nhiều vệt tím giống vết bầm, nhưng tất cả chỉ là do chị ấy bôi màu lên thôi.
- Hả!? - Ran và Sonoko tròn xoe mắt.
- Trung sĩ Takagi, cảnh sát có báo cáo về vết thương nào khác trên cơ thể chị Yukino không?
- Không đâu. - Anh Takagi lắc đầu phủ nhận.
- Thế toàn bộ vết bầm trên tay mà chị Yukino cho bọn tớ xem chỉ là giả thôi sao? - Ran và Sonoko bàng hoàng.
- Ừ. Chỉ có điều cái chết của chị ấy thì không thể giả được. - Nét mặt Shinichi đanh lại.
Cô Sato Miwako vẫn im lặng, giờ mới lên tiếng hỏi Kubo:
- Có khả năng cô Yukino lén lút qua lại với người đàn ông khác không?
- Lén... lén lút với người khác á? - Ông Kogoro sửng sốt.
- Chuyện đó... - Kubo ngập ngừng giây lát nhưng rồi lắc đầu.
- Sao cô lại hỏi thế? - Thanh tra Megure hỏi cô Miwako.
- Vừa rồi tôi có dùng điện thoại di động tra thông tin về cô Mizutani Yukino trong cơ sở dữ liệu của Sở cảnh sát, thì phát hiện ra cô ấy đã bị kiện rất nhiều lần vì lừa đảo.
- Cái... Cái gì? - Mọi người ở đó há hốc mồm.
- Không thể thế được... Cô Yukino mà đi lừa đảo... - Ông Kogoro trố mắt ra, không tin vào tai mình.
- Vì thế có khả năng cô Yukino có quan hệ tình cảm với một người khác và xảy ra rắc rối với người đó.
- Tôi hiểu rồi. Điều đó cũng giải thích vì sao cô Yukino bị sát hại trong căn hộ thuộc thành phố Saitama. - Trung sĩ Takagi gật gù.
- Cô ấy thật sự xinh đẹp, nên muốn bẫy những gã đàn ông khác cũng chẳng có gì khó... - Thanh tra Megure có vẻ xuôi xuôi.
- Chắc đây là một vụ tình tay ba rồi... - Ran cũng đồng tình.
- Nhưng tại sao chị Yukino lại nói dối bọn mình là anh Kubo đánh chị ấy? - Sonoko nghi hoặc.
- Chắc cô ta định dựng chuyện để vừa chia tay, vừa moi được tiền từ anh Kubo. Anh ấy là nghệ nhân làm búp bê nổi tiếng nên chắc phải có tài sản kha khá. - Anh Takagi phỏng đoán.
Cô Miwako như vừa giật mình nhận ra điều gì đó:
- Cô ta đã lợi dụng Ran, Sonoko và thậm chí là cả ông Mori làm nhân chứng cho hành vi vũ lực vốn không hề có của anh Kubo. Cô ta có trục trặc với người đàn ông kia, nên không dám ở căn hộ Beika mà phải tới đây ngồi chat. Nhưng gã đàn ông kia phát hiện ra sự thật, hai người cãi nhau...
- Và cô ấy bị giết! - Trung sĩ Takagi kết luận.
- Thế còn hộ chiếu và vé máy bay? - Ran sực nhớ ra.
- Cô ấy biết mình có nguy cơ bị nhân tình phát hiện, nên chuẩn bị sẵn phương thức bỏ trốn. Nhưng chưa kịp chạy thì cô ấy đã bị giết.
- Ra thế, mọi việc vậy là sáng tỏ rồi. - Thanh tra Megure tá thành với suy luận của cô Miwako.
- Chuyện là thế sao... - Ông Kogoro thẫn thờ.
Không chỉ ông, Ran và Sonoko cũng chưa hết sốc. Cả hai buồn bã:
- Bọn mình bị chị Yukino lừa rồi...
- Ừ...
- Có vẻ Yukino đã gây phiền phức cho hai em rồi. - Kubo cúi đầu vẻ hối lỗi thực sự.
Ran và Sonoko vội vàng từ chối:
- Bọn em mới có lỗi vì đã nghi ngờ thầy chứ!
- Em xin lỗi!
- Không sao đâu.. - Kubo mỉm cười, nhưng trông nét mặt anh thật buồn.
- Chúng ta phải khẩn trương tìm kiếm tên nhân tình này. Takagi và Sato mau điều tra kỹ tiểu sử của cô Mizutani Yukino một lần nữa để xem có kẻ nào khả nghi không.
- Rõ! - Hai sĩ quan cảnh sát gật đầu, ra khỏi phòng.
Thanh tra Megure, ông Kogoro cũng như những người còn lại lần lượt xin lỗi Kubo rồi ra khỏi phòng, để lại đội khám nghiệm hiện trường.
Tuy nhiên, chỉ còn một người chưa bị thuyết phục: Shinichi. Cậu ở lại đến cùng để kiểm tra căn hộ, nhưng không tìm ra được bằng chứng gắn liền với kẻ mà cậu tin là hung thủ.
- Hung thủ chỉ có thể là anh Kubo... - Shinichi vừa lẩm bẩm một mình vừa khoanh tay nghĩ ngợi.
“Chị Yukino bị giết trong căn hộ thuê theo tuần thuộc thành phố Saitama này vào lúc tám giờ mười lăm phút. Nhưng mình nhìn thấy anh Kubo ở căn hộ Beika vào lúc tám giờ ba mươi phút. Thời gian di chuyển chỉ vỏn vẹn mười lăm phút, trong khi để đi từ căn hộ này đến căn hộ kia mất ít nhất. Có dùng cách nào thì anh ta cũng không thể tới đây trong vòng mười lăm phút được...”
- Câu hỏi mười lăm phút... - Shinichi nhìn đồng hồ đeo tay. - Khỉ thật! Nếu mình không phá được vụ này, thì anh Kubo sẽ thoát tội với âm mưu hoàn hảo... Nhưng trên đời này làm gì có âm mưu hoàn hảo nào. Chắc chắn phải có mẹo gì đó...
- Shinichi sao thế? - Ran chờ Shinichi ở ngoài căn hộ nãy giờ. Thấy cậu mãi chẳng ra, cô lo lắng nhòm vào trong.
- Ran vẫn ở đây à?
- Ừ...
- Đáng ra cậu nên về trước với ông bác chứ.
- Nhưng...
- Chán cậu quá, giờ cậu có đi thì cũng chẳng kịp vào lớp buổi sáng nữa. Hay mình ra quán café trước ga ăn gì đó rồi chiều đến trường vậy. - Shinichi nhìn đồng hồ.
- Ừ. - Ran có vẻ sung sướng.
- A, đúng rồi, dạo này cậu hay xem tập ảnh tác phẩm của anh Kubo vào giờ nghỉ. Cậu cho tớ xem với được không.
- Cũng được... - Ran ngập ngừng gật đầu.