Nhưng anh ta bật cười như thể coi thường ánh mắt buộc tội của cậu:
- Hừm, thế còn phản ứng thuốc súng? Nếu tôi là hung thủ thì xét nghiệm phải cho ra kết quả dương tính. Rất tiếc là quần áo của tôi chẳng dính chút thuốc súng nào.
- Đó chính là câu hỏi mà mãi em không giải đáp được... - Shinichi chậm rãi tiến lại bộ đồ con thú. - Con vật này cứ nháy mắt suốt trong bữa tiệc phải không? Nghe nói lúc đầu nó chỉ nháy mắt với phụ nữ, nhưng về sau thì gặp nam giới cũng nháy lia lịa. Có vẻ nó làm mọi người rất buồn cười...
- Thì làm sao?
- Nghe kể như vậy em đã nghĩ ra, cái nháy mắt không phải để trêu chọc mọi người. Anh đã giấu thứ gì đó vào một bên mắt bộ đồ, nên bên mắt ấy mới không hoạt động được bình thường. - Shinichi đeo găng vào tay phải, thọc vào miệng bộ đồ con ếch. Cậu rút một chiếc túi ni lông. - Mọi người nhìn xem, trong túi có găng tay và bốn cái chun. Ngay trước khi gặp chị Sakurako ở sảnh này, anh Oba đã đeo sẵn găng và cấm súng ở tay phải. Anh lại trùm túi ni lông lên khẩu súng và lấy chun buộc túi ở cổ tay. Bằng cách này, súng gắn bộ phận giảm thanh sẽ không phát ra tiếng động, chiếc găng sẽ bảo đảm dấu vân tay của anh Oba không bị dính lên súng, còn túi ni lông sẽ ngăn hết thuốc súng.
- Ra là một mũi tên trúng... ba đích! - Thanh tra gật gù.
- Được thôi, nhưng sau đó tôi tháo túi ni lông ra khỏi súng kiểu gì? Có thể tôi buộc túi vào súng từ đầu, nhưng khó mà tháo nó ra sao cho Sakurako không để ý. - Oba cãi.
- Có khó gì đâu. Hôm nay anh tặng chuỗi hạt ngọc trai hồng cho chị Sakurako phải không?
- Ừm...
- Em đoán khi đó anh đã bảo: “Sao em không vào nhà vệ sinh soi gương xem chuỗi hạt hợp với mình thế nào?”
- Nói thế thì có gì lạ đâu! Phụ nữ được tặng dây chuyền thì ai chẳng háo hức muốn đeo ngay. - Sakurako tỏ vẻ thản nhiên.
- Cũng đúng. Chị Sakurako vẫn nói chuyện với anh Oba khi chị ở trong nhà vệ sinh phải không?
- Đúng rồi.
- Nhưng khi đó anh Oba khuất khỏi tầm mắt chị Sakurako.
- A...?! - Sakurako bàng hoàng.
- Đúng rồi, anh ta đã vứt khẩu súng giảm thanh xuống ống dẫn rác gần nhà vệ sinh! - Thanh tra Megure nghĩ ra.
- Chính xác.
- Anh đã làm vậy sao...? - Sakurako thất thần nhìn Oba.
- Đáng tiếc là như vậy. Sau khi vứt khẩu súng, anh Oba giấu túi ni lông và găng tay trong bộ đồ con thú này. Tuy nhiên khi ấy anh chắc đã tháo găng tay ra, nên trên túi ni lông hẳn phải dính đầy dấu vân tay của anh.
- Vậy thì ta có thể coi chiếc túi là bằng chứng buộc tội rồi. - Thanh tra Megure gật đầu xác nhận.
Nhưng Oba lại bật cười.
- Dấu vân tay trên túi là bằng chứng buộc tội ư? Ừ thì có dấu vân tay thật đấy, nhưng là dấu vân tay của tôi và cậu nhân viên đã giúp tôi mặc bộ đồ kia!
- Hả?! - Shinichi và thanh tra Megure há hốc mồm.
Nam nhân viên mà Oba gửi quần áo bèn ngập ngừng lên tiếng:
- Đúng thế. Bên mắt trái bộ đồ cứ đóng mở liên tục giữa buổi tiệc nên tôi thử kiểm tra xem sao. Khi đó tôi phát hiện chiếc túi ni lông trong mắt trái và đưa cho trưởng phòng Oba xem. Trưởng phòng cũng không hiểu nó là cái gì, nhưng bảo rằng biết đâu đấy là bộ phận quan trọng của bộ đồ, nên nhận lại từ tôi và cho nó vào chỗ cũ.
- Cái... Cái gì... - Shinichi ấp úng nói không nên lời.
- Ha ha, sao hả? - Oba đắc thắng cười trước vẻ hoang mang của Shinichi. Anh ta chậm rãi nói với giọng khuyên nhủ. - Tôi thì lại nghĩ thế này: Một kẻ nào đó hận tôi đã lẻn xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, giết giám đốc trong lúc tôi và bạn gái hôn nhau. Sau đó, để đổ tội cho tôi, hắn đã giấu chiếc túi vào bộ đồ thú bông, việc này không có gì khó vì bộ đồ đặt trong phòng thay quần áo suốt tới khi tôi vào hội trường, ai chẳng tiếp cận được. Sao nào? Suy luận này của tôi chẳng phải thực tế hơn nhiều câu chuyện bắn giám đốc trong lúc hôn mà cậu vừa thêu dệt nên sao?
- Không phải không có khả năng ấy... - Thanh tra Megure gật đầu.
- Vâng... - Trung sĩ Takagi và thiếu úy Sato cũng đồng ý.
Trái ngược với ba người họ có vẻ tán thành với lời giải thích của Oba, giọng Shinichi càng lúc càng gay gắt:
- Đúng là suy luận của em nghe có vẻ hoang đường. Nhưng anh có lý do để giết hại bố chị Sakurako ngay khi ở bên chị ấy.
- Hả?! - Mọi người sửng sốt.
- Ý cháu là sao? - Thanh tra hỏi.
- Hai mươi năm trước, ở đây có một người đàn ông bị thiêu chết trong thang máy. Người đàn ông đó là cha ruột của anh Oba. Anh ấy đã tận mắt nhìn thấy cảnh cha mình chết.
- Cái gì?! - Đám đông trố mắt lên, không tin vào tai mình.
- Đây là câu chuyện từ hai chục năm trước mà cháu nghe bố kể lại... - Đôi mắt Shinichi xa xăm. - giám đốc Tatsumi đã tìm mọi cách đòi mua lại công ty sản xuất trò chơi của bố anh Oba... Bố anh Oba không chịu nổi những thủ đoạn độc ác đó nên đã tự tử trước mặt giám đốc Tatsumi. Tình cờ hôm đó anh Oba và mẹ có mặt tại công ty, và anh ấy đã chứng kiến cảnh cha mình chết.
- Cậu là con trai ông Oba năm đó sao?! - Thanh tra Megure nhớ lại. Ông ngạc nhiên nhìn chằm chằm mặt Oba.
- Chà, cậu biết cả điều đó cơ à? - Oba có vẻ bối rối khi sự thật bi phanh phui. Anh ta gật đầu khẳng định. - Cậu nói đúng, tôi là con trai ông ấy.
- Anh Kudo Yusaku kể cho cháu nghe chuyện đó à? - Thanh tra hỏi Shinichi.
- Vâng. Bố cháu nói, sau khi vụ án được giải quyết, có một cậu bé khóc nức nở mãi bên cạnh cái xác cháy thui.
- Thì ra anh thanh niên phá án chính là bố cậu. - Oba cũng nhìn Shinichi.
Shinichi gật đầu.
- Giờ tôi mới biết. Nhưng cậu nghĩ sao tôi lại phải giết giám đốc Tatsumi, trong khi ông ấy đã giúp đỡ tôi lên tận vị trí trưởng phòng khi tôi mới ba mươi tuổi? Hơn nữa, tôi yêu Sakurako thật lòng. - Oba nhìn Sakurako.
- Em cũng thế... Những việc trong quá khứ đã qua rồi... Em tin vào chuỗi ngọc trai hồng mang lời đính ước của chúng mình... - Sakurako rưng rưng.
- Cậu con trai của Kudo Yusaku hết ý tưởng rồi chứ? Rất tiếc, tài suy luận của cậu chẳng đáng xách dép cho bố mình. - Oba khịt mũi khinh thường.
- Kudo... Có lẽ anh Oba không phải hung thủ... - Thanh tra lo lắng liếc Shinichi.
Đúng lúc đó, đèn trong sảnh chờ thang máy mới vụt tắt theo yêu cầu của thanh tra Megure khi trước.
- Ha ha, điện cũng tối om như báo hiệu cuộc chơi kết thúc ấy nhỉ? - Oba nhìn quanh cười khoái trá. Đám cảnh sát xị mặt nhìn vẻ vênh váo của anh ta. Chỉ Shinichi là khác. Cậu nhìn chằm chằm chuỗi hạt trên cổ Sakurako như vừa phát hiện ra điều gì.
- Ngọc trai hồng... - Cậu khẽ lẩm bẩm một mình với ánh mắt xa xăm.
- Sao hả? Tự dưng cháu có vẻ thẫn thờ thế... - Thanh tra lo lắng khi thấy thái độ thay đổi của Shinichi.
- Này, cậu bỗng buồn bã làm tôi hoang mang đấy. Cậu ổn chứ? - Đến Oba cũng hỏi thăm.
- Em đâu có buồn bã. Anh đã tặng chuỗi hạt ngọc trai cho bạn gái mình ở đây, rồi hôn chị ấy và nói: “Chiếc vòng cổ này cũng làm bằng ngọc trai hồng giống đôi khuyên tai của em.” Sao anh lại biết khuyên tai của chị ấy làm từ ngọc trai hồng? - Shinichi chỉ đôi khuyên của Sakurako.
- Cậu nói lăng nhăng gì thế? Cái đó chỉ cần nhìn là... A... - Oba bật cười quay sang Sakurako, nhưng chỉ thấy hai viên ngọc màu đen lủng lẳng dưới tai cô.
- Anh thấy không? - Lần này, đến lượt Shinichi tỏ ra đắc thắng trước gương mặt bàng hoàng của Oba. - Ngọc trai hồng có tỏa sáng rực rỡ trong ánh sáng, cũng biến thành màu đen trong bóng tối mà thôi.
- A...! - Oba giật thót mình.
Shinichi nói tiếp:
- Chị Sakurako mua đôi khuyên ngọc trai này trên đường tới gặp anh Oba ở đây. Lúc nãy chị vừa nói vậy phải không?
- Đúng rồi. - Sakurako gật đầu.
Shinichi nói dồn dập:
- Nghĩa là anh Oba nhìn thấy đôi khuyên tai lần đầu tiên trong cảnh tối om om của sảnh chờ thang máy. Với không gian như vậy, hai viên ngọc trai chỉ còn màu đen thui, sao mà anh biết nó là ngọc trai hồng được cơ chứ?
- Thế là thế nào? - Thanh tra Megure giục.
- Anh Oba đã mở cửa thang máy trong lúc hôn chị Sakurako, nhưng chị ấy nhắm mắt nên không biết điều đó. - Shinichi nhấn nút mở thang. Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng bên trong thang máy rọi một quầng vào sảnh. - Giờ thì màu hồng của ngọc trai đã rõ ràng rồi phải không?
- Đúng rồi, bây giờ chỉ cần nhìn là thấy ngay đôi khuyên làm từ ngọc trai hồng. - Thiếu úy Sato gật đầu.
- Ờ! - Ông thanh tra thốt lên.
- A... - Oba nghẹn lời, cúi đầu yếu ớt.
- Anh trả lời đi chứ? Vì sao khi ấy anh lại mở cửa thang máy ra? - Shinichi nghiêm khắc nhìn Oba.
- Anh Oba! Lẽ... Lẽ nào anh?! - Sakurako thảng thốt nhìn chằm chằm vào mặt Oba.
Oba ngẩng phắt lên:
- Tại sao tôi mở nó ra ư? Câu trả lời đơn giản thôi. Vì tôi đã thề với bố sẽ thay ông phục thù!
- Rốt cuộc đây đúng là một vụ trả thù... - Shinichi buồn bã nói.
Oba trợn mắt tức giận mà kể:
- Đương nhiên rồi! Hồi đó bố tôi đã xây dựng một công ty có chỗ đứng vững chãi trong ngành. Không may ông đổ bệnh, không thể tiếp tục làm việc được nữa. Nguyên nhân vì ông đã có tuổi mà vẫn làm việc đầu tắt mặt tối... Nhưng bố tôi sợ, nếu không duy trì hoạt động của công ty, các nhân viên sẽ rơi vào cảnh thất nghiệp. Ông lo lắng tới mức đêm không ngủ được... - Trong đầu Oba hiện lên cảnh người cha trằn trọc đêm hôm, thỉnh thoảng lại ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại. - Khi đó, ông Tatsumi cũng là giám đốc công ty sản xuất trò chơi đã tiếp cận bố tôi, đề nghị sáp nhập. Công ty của ông Tatsumi hồi đó chưa phát minh ra được phần mềm nào thu hút người chơi, trong khi bộ phận lập trình trò chơi của công ty bố tôi lại có nhiều người tài giỏi, họ sáng chế ra rất nhiều trò chơi được yêu thích. Công ty của bố tôi còn sản xuất cả phần cứng, gặp nhiều đối thủ cạnh tranh gay gắt nên tốn rất nhiều tiền, tình hình tài chính khó khăn. Ngược lại, chỗ giám đốc Tatsumi kiếm được khoản tiền kếch sù nhờ vào kinh doanh bất động sản trong thời bong bóng kinh tế, nên phần mềm của họ không nổi tiếng nhưng công ty vẫn giàu có. Vì thế bố tôi đã giao quyền quản lý công ty cho giám đốc Tatsumi, với điều kiện ông ta sẽ quan tâm phát triển cả bộ phận sản xuất phần cứng. Thế mà vừa lên nắm quyền quản lý công ty của bố tôi, giám đốc Tatsumi đã liên tiếp sa thải các nhân viên làm việc trong bộ phận sáng chế phần cứng vì bộ phận đó không đem lại nhiều lợi nhuận, chỉ giữ lại những người làm trong bộ phận lập trình phần mềm để kiếm lời. Thấy cảnh những người gắn bó với mình từ khi thành lập công ty bị sa thải liên tiếp, rơi vào cảnh túng quẫn, bố tôi không chịu được đã tìm cách phàn nàn với giám đốc Tatsumi về việc ông ta không giữ lời hứa, nhưng lần nào lão ta cũng tìm cớ nói này nói nọ, làm bốt tôi phải thất thểu về nhà vì không làm được gì... Bệnh tình của bố tôi đã xấu đi rồi, vì việc đó mà càng ngày càng tệ... Hôm đó bố tôi ra khỏi nhà, bảo rằng muốn nói chuyện với giám đốc Tatsumi một lần cuối cùng... Hai mẹ con tôi đã ra sức ngăn cản, nhưng bố chỉ bỏ ngoài tai...
- Và vụ án đó đã xảy ra... - Gương mặt thanh tra Megure u ám.
- Vâng. Tôi bảo mẹ rằng mình có linh cảm xấu, van nài mẹ cùng mình tới công ty. Có vẻ như mẹ tôi cũng thấy vậy nên đồng ý đi cùng. Đến nơi thì... - Oba ôm lấy mặt.
- Cuộc đời ông Oba đã kết thúc trong bi kịch... - Thanh tra nhờ lại cảnh xác chết cháy đen đáng thương trong thang máy.
- Bố tôi dàn dựng vụ tử sát của mình để đổ tội cho giám đốc Tatsumi. Không ngờ kế hoạch của ông bị nhà văn trinh thám Kudo Yusaku tình cờ có mặt ở đó làm thất bại... - Oba cay đắng cắn môi. Hai hàng nước mắt trào ra từ mắt anh. - Mẹ tôi vốn yếu đuối, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó đã bị sốc nặng và chỉ nửa năm sau là bà mất...
- Cậu bé vừa khóc nức nở vừa ôm xác chết cháy khô mà bố em nhìn thấy chính là anh... - Shinichi nói.
- Đúng. Cuộc đời thật trớ trêu biết mấy... Màn phục thù mà tôi dàn dựng vì bố mình, lại bị chính con trai ông Kudo Yusaku lật tẩy... - Oba trầm ngâm nói rồi bật cười đau đớn.
- Sao anh lại làm thế?! Chắc hẳn bố em vẫn còn nhớ vụ đó nên mới tìm mọi cách đưa anh lên vị trí bây giờ chứ! - Sakurako òa khóc, vùi mặt vào ngực Oba. Cô dùng hết sức đấm vào ngực anh đến khi kiệt sức, chỉ biết khuỵu xuống khóc.
- Anh đã làm điều không phải với em... - Oba nhìn Sakurako đang nức nở dưới chân mình mà nói và lặng lẽ đưa tay ra trước mặt thanh tra.
- Ừm. - Thanh tra gật đầu, còng tay Oba lại. - Takagi, đưa anh ta về sở đi.
- Rõ. - Trung sĩ Takagi lẫn Oba vào thang máy.
Sakurako nhìn theo, đôi mày rướn lên tức giận:
- Đúng là loại đàn ông chẳng ra gì! Thế mà tôi lại vui sướng khi được người như anh tặng quà cơ đấy! - Nói rồi cô giật chuỗi ngọc trai trên cổ mình ra định quăng đi.
- Không được! - Shinichi bỗng hét lên.
- Hả? - Sakurako giật mình ngừng tay.
- Bố em kể, cạnh cậu bé ôm xác chết đã cháy, còn có một phụ nữ xinh đẹp khóc sướt mướt...
- Thế thì làm sao hả? - Sakurako hỏi với đôi mắt đẫm lệ.
- Đó là vợ giám đốc Oba. Trên cổ người phụ nữ đó có chuỗi ngọc trai hồng tuyệt đẹp. Chuỗi ngọc trai lộng lẫy đó rất hợp với người phụ nữ kiều diễm, nên bố em còn nhớ như in...
- Hả? Thế cái này...? - Sakurako ngạc nhiên nhìn sợi dây chuyền.
- Vâng. Em nghĩ nó cũng hợp với chị lắm. - Shinichi mỉm cười.
- Nó... - Sakurako bối rối.
- Anh Oba hận giám đốc Tatsumi tận xương tủy... Nhưng anh ấy nói rằng mình yêu chị thật lòng. Lời nói ấy, em tin là chân thành...
- Nhưng... - Sakurako thẫn thờ.
- Tôi cũng nghĩ thế... - Thiếu úy Sato gật đầu.
- Nếu không, anh ấy chẳng đời nào tặng chị kỷ vật của mẹ mình. - Trung sĩ Takagi đồng
- Ta cũng cho là vậy. - Thanh tra Megure gật gù.
- Vậy tôi có thể tin vào lời nói đó...?
- Nếu anh Oba chăm chăm tìm cách phục thù, thì sau khi bắn chết ông Tatsumi, anh ta chỉ cần xoay người một chút là có thể cho cô chứng kiến cảnh bố mình chết, giống như anh ta đã phải chịu đựng năm nào... Nhưng anh Oba đã không làm thế... Nói đúng hơn là vì yêu cô, nên anh ấy đã không thể làm vậy... - Nói rồi thanh tra đưa tay giúp Sakurako đang ngồi sụp trên sàn đứng dậy.
- Cháu nghĩ bác nói đúng... - Shinichi gật đầu. Rồi cậu sực tỉnh, liếc đông hồ. - Thôi chết!
- Sao thế? - Ông Megure ngạc nhiên nhìn Shinichi hốt hoảng.
- Cháu... để Ran chờ quá lâu rồi...
- Cái gì? Bây giờ đã gần mười giờ, nhà hàng sắp đóng cửa rồi còn gì?
- Trời ơi! Cháu chào mọi người! - Shinichi nói rồi vội vội vàng vàng chui vào thang máy lên nhà hàng.
Trên cánh cửa vào nhà hàng đã treo biển đề chữ “Đóng cửa”, bên trong im ắng. Chỉ chiếc bàn cạnh cửa sổ là vẫn còn thắp nến. Ran đang ngồi đó, nói chuyện vui vẻ với vị quản lý tóc bạc có gương mặt phúc hậu. Ông thấy thương cô gái phải ngồi chờ một mình đến tận giờ đóng cửa, nên đã chủ động tới bắt chuyện.
- Chà, thì ra bác Kudo Yusaku là người phá vụ án đó.
- Đúng thế. Ông ấy có tài suy luận rất đáng nể. - Quản lý gật đầu.
- Sau đó bác ấy đã cầu hôn bác Fujimine phải không ạ? - Ran có vẻ căng thẳng.
- Ừ. Sau vụ đó, nam giới chúng tôi đều thất tình cả lượt... - Quản lý nhăn nhó cười, nhớ lại những ngày đã qua.
- Thế ạ...
- Cậu bạn đi cùng cháu trông giống nhà văn Kudo Yusaku như đúc. Không chỉ ta mà những nhân viên lâu năm ở đây cũng rất ngạc nhiên.
- Ha ha, cũng đúng thôi ạ, vì Shinichi là con trai bác Kudo Yusaku mà.
- Hả?! - Quản lý tròn xoe mắt. Ông chồm người về trước. - Lẽ nào cậu ấy noi gương cha mình, định cầu hôn ở đây hôm nay?
- Cháu không nghĩ thế đâu ạ... - Ran bật cười.
- Chà, ta thì nghĩ nhà hàng này có ý nghĩa đặc biệt với chàng trai đó, nên cậu ta chắc chắn phải có kế hoạch gì đặc biệt.
- Thật... Thật thế ạ? - Mắt Ran lấp lánh.
- Nếu thế thì hôm nay coi như nhà hàng không đóng cửa. Ta sẽ cho mở đến khi nào cậu ấy quay lại. - Viên quản lý vỗ ngực.
- Ôi thôi bác ơi, thế thì phiền mọi người lắm... - Ran ngượng ngùng.
- Sao cháu lại nói thế! Tận hai đời khách hàng đã tin tưởng chọn chỗ này để đánh dấu cột mốc quan trọng của đời mình, ta làm thế là đương nhiên rồi! - Ông cười mãn nguyện.
Đúng lúc đó thì Shinichi chạy đến, mặt tái mét.
- Cậu ấy đến rồi. Tôi xin phép rút lui... - Quản lý vừa cười vừa rời khỏi.
- Tớ... Tớ xin lỗi! Vụ án phức tạp quá...
Ran đã định giận, nhưng khi nhìn cảnh Shinichi thở dốc, không hiểu sao cô lại mỉm cười.
- Cậu phá án rồi chứ?
- Dĩ nhiên. - Shinichi ngồi phịch xuống ghế. Giờ cậu mới để ý xung quanh vắng tanh. - Ủa, ở đây còn mỗi bọn mình à? Thanh tra Megure nói đúng, đến đóng cửa rồi...
- Bác quản lý bảo sẽ đặc cách, đóng cửa nhà hàng muộn hơn mọi khi... - Ran đỏ mặt liếc viên quản lý tóc bạc đứng cạnh quầy tính tiền. Ông mỉm cười gật đầu.
- Thế á?
- Ừ. Shinichi có chuyện gì muốn nói với tớ đúng không? - Trống ngực Ran đập liên hồi.
- Ừm... - Mặt Shinichi ửng đỏ. - Chuyện... là...
- Ừ...
- Tớ...
- Ừm...
Ran vừa gật đầu thì điện thoại di động của Shinichi kêu ầm ĩ.
- Trời ơi! - Bị cụt hứng, Shinichi tức giận lôi chiếc điện thoại từ túi áo khoác ra. - Thanh tra Megure à? Vụ án xong xuôi rồi cơ mà...
Shinichi ngạc nhiên bấm nút nghe máy. Tiếng hoảng hốt của thanh tra vang khắp nhà hàng:
- Kudo đấy hả! Thế này thì phiền cháu thật đấy, nhưng vừa có một vụ án nữa!
- Lại có vụ án sao? - Shinichi tròn mắt.
- Ừ, vụ này kỳ lạ lắm. Một xác người chết đuối được phát hiện trong đu quay đang di chuyển!
- Chỉ mình bọn bác khó mà giải quyết được, cháu có thể tới hiện trường được không...
- Cháu hiểu rồi, cháu tới ngay đây! - Shinichi ngắt máy. Bỗng cậu nhận ra Ran đang phồng má giận dỗi ở bên kia bàn. - A... Tớ... Tớ xin lỗi... Lại có vụ án...
- Thật không thể tin được!
- Tớ xin lỗi thật mà... - Shinichi chắp tay năn nỉ.
- Hì hì, thôi được rồi, cậu đi phá án đi. - Ran đành mỉm cười bỏ cuộc.
- Chắc chắn tớ sẽ đền bù cho cậu! - Shinichi đứng phắt dậy, chạy như bay khỏi nhà hàng.
- Hừm... - Ran buồn rầu buông thõng hai vai, nhìn theo Shinichi.
- Cháu cứ để cậu ấy đi vậy sao...? - Viên quản lý tiếc nuối hỏi.
- Không sao đâu bác. Shinichi hoạt bát, sung sướng nhất khi phá án mà...
- Thế hả...
- Cháu xin lỗi, bác đã giúp cháu mà cuối cùng lại...
- Có gì đâu. Nhưng cháu đừng lo. Chắc chắn một ngày nào đó, cậu ấy sẽ chân thành bày tỏ tình cảm của mình với cháu, cũng giống như bố cậu ấy đã làm trước kia.
- Bác nghĩ thế ạ? - Mắt Ran lại lấp lánh.
- Ta tin thế. - Quản lý hiền từ mỉm cười.
- Cháu cảm ơn bác! - Ran bỗng vui vẻ trở lại. - Ừm... Bác có thể kể thêm chuyện bố Shinichi cầu hôn mẹ cậu ấy được không ạ?
- Ha ha, được chứ! Chà, cặp đó đẹp đôi lắm...
- Thế ạ?
- Ừ. - Quản lý mỉm cười thích thú, kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn. Câu chuyện giữa Ran và ông lại tiếp tục khá lâu...