Tiểu Thuyết One Piece: Chuyện về Ace

Chương 6: Tập 2



1

 

Đại lục "Red Line" trải dài thành một vành đai, chia cắt thế giới hình cầu có đại dương xanh thẳm này ra làm hai nửa. Các bạn hãy thử tưởng tượng mà xem, lộ trình của chúng ta sẽ là vùng biển bắt đầu từ Reverse Moutain và vuông góc với Red Line.

 

Nơi đó có tên là "Grand Line".

 

"Red Line" và "Grand Line" chia thế giới thành bốn biển. East Blue (Biển Đông), West Blue (Biển Tây), South Blue (Biển Nam) và North Blue (Biển Bắc). Bao quanh Grand Line là vùng lặng gió Calm Belt, nó ngăn cách bốn biển Đông Tây Nam Bắc với nhau. Đại khái là thế giới lấy "Grand Line" làm trọng tâm, từ đó hình thành ra 5 vùng biển.

 

Khoảng 800 năm về trước.

Sau khi 100 năm bỏ trống trôi qua, vương quốc cổ đại hùng mạnh được nhắc đến trên các tảng Poneglyphs đã bị 20 quốc gia tiêu diệt. Các quốc gia đó đã lập ra Chính phủ thế giới mới, tự xưng mình là Thiên Long Nhân và cai trị Thánh địa Mary Geoise.

 

Câu chuyện trên được dựa theo lời của những người đeo đuổi thánh địa và giả thuyết của các nhà sử học nổi tiếng nên chính xác hay không vẫn chưa biết rõ.

Tất cả văn kiện, sách lịch sử đều bị thất lạc, vật duy nhất có thể truyền đạt lại thanh âm của quá khứ chỉ là những mẩu văn tự được khắc trên những phiến đá cứng không bị phong hóa theo thời gian.

 

Ngày nay, thế giới bị thống trị bởi các lực lượng quân sự như hải quân, cơ quan hành pháp tối cao "Ngũ Lão Tinh" và tầng lớp thượng lưu Thiên Long Nhân. Các quốc gia là đồng minh với chính phủ thế giới sẽ được bảo hộ, có nghĩa vụ và quyền lợi tham dự hội nghị "Lev Ely" nhưng bên cạnh đó cũng còn tồn tại không ít nước chưa kết đồng minh. Quan trọng nhất là vẫn luôn có những quốc gia chịu hai tầng thống trị như vừa là đồng minh với chính phủ vừa nằm dưới sự bảo hộ của hải tặc, hay nói đúng hơn là lãnh hải của Tứ Hoàng.

 

 

2

 

Nhìn từ Reverse Moutain, thánh địa Mary Geoise là tâm điểm của nửa sau "Red Line".

 

Bên dưới thánh địa, chính xác là ở độ sâu 10.000 mét dưới đại dương có một điểm trung gian nối nửa trước với nửa sau Grand Line – Tân Thế Giới – thông qua một hang động dưới đáy biển.

 

Nơi đó là vương quốc Long Cung hay còn được gọi là đảo Người Cá.

 

*

 

Bên trong quả bong bóng khổng lồ bọc quanh vương quốc Long Cung ấy là đảo chính của đảo người cá. Bến cảng nằm ở một khu vực thuộc đảo chính, nơi đây có thể tráng tàu – một phương pháp giúp tàu lặn xuống biển. Còn bong bóng nhỏ phía trên là cung điện nơi quốc vương Neptune tọa vị, cung điện có thể liên hệ với đảo chính qua hành lang kết nối.

 

"Cảnh tượng này tôi mới thấy lần đầu đó... đẹp dữ thần... cơ mà..."

 

Chàng trai đeo mặt nạ lầm bầm, anh vội vàng ghi chép mọi thứ vào quyển sổ tay rồi thở dài.

 

 

Ánh sáng nhàn nhạt, hoàng hôn màu da cam.

 

Cây mặt trời Eve dài hơn 10.000 mét hứng ánh sáng từ trên mặt đất rồi đem chúng xuống tận đáy biển. Thân cây này truyền ánh sáng. Dường như màn đêm sẽ sớm buông xuống mặt đất bên trên. Trong số các bong bóng có chất nhầy do loại nhựa cây đặc biệt tiết ra chỉ có riêng bong bóng ở đây mới có thể cung cấp không khí, ánh sáng và từ đó tạo nên một hệ sinh thái riêng biệt. Đảo người cá nằm ở độ sâu 10.000 mét dưới đại dương, đến cả san hô, thực vật và rừng rậm của nó cũng là một loại sinh cảnh. Không chỉ người cá có thể thở dưới nước mà cả con người cũng có thể sinh sống trong đó.

 

" 'Thật đẹp đẽ và diệu kì làm sao'... 'Lẽ nào mấy con cá trong bể kính cũng có cảm giác này chăng'..."

 

"Đừng có đọc nữa coi, Wallace"

 

Nội dung viết trong bản ghi chú bị đọc to thành tiếng khiến anh chàng đeo mặt nạ xấu hổ giấu chúng đi.

 

"Quyển phiêu lưu ký phải không? Lần tới cho tôi đọc nó nhé, Deuce-san. Miharl-sensei đã dạy chữ cho tôi rồi"

 

Wallace lòng ngập tràn tò mò. Anh ta là người cá mù làn, dù tuổi tác còn trong độ thiếu niên nhưng bởi ấn tượng dữ dằn và vây cá lởm chởm mà bề ngoài của anh ta trông như một ông lão.

 

"Anh siêng học ghê. Mà đây là bản ghi chú ý tưởng của tôi, tôi không cho người khác xem đâu. Lát nữa tôi sẽ tìm cuốn ghi chú phiêu lưu phù hợp với anh nhé"

 

"Sách bị ướt sẽ không còn đọc được nữa nên ở đảo Người Cá này nó quý báu lắm"

 

"Thế sao, thú vị đấy chứ"

 

Chàng trai đeo mặt nạ - Deuce Mặt Nạ nhặt tài liệu lên rồi vội vã viết tiếp. Ước mơ của anh ấy là một ngày nào đó sẽ viết được một quyển phiêu lưu ký trên biển như cuốn "Brag Men" của Louis Arnote.

 

"Dù sao thì chúng ta cũng đến nơi an toàn, tạm yên tâm được chút. Nghe nói tàu thuyền của con người có đến 70% khả năng bị chìm trước khi đến được Đảo Người Cá"

 

"Chà chà, quê hương của cậu quả là một đảo quốc tuyệt đẹp à nha. Hèn chi bọn hải tặc có bỏ mạng cũng nhất quyết mò tới đây cho bằng được"

 

Băng hải tặc của bọn Deuce đã đi vào Grand Line và sau khi gây náo loạn một trận ở quần đảo Sabaody, họ đã ra khơi rồi lặn xuống biển bằng con tàu được tráng.

 

Con tàu "Piece of Spadille" của họ đã thành công vượt qua cuộc hành trình có tỷ lệ thất bại lên đến 70% và giờ đây nó đang cập bến an toàn vào đảo chính của đảo Người Cá. Được như vầy cũng phải để kể đến công của Wallace, anh ta là người địa phương nên biết rõ từng tuyến đường dưới đáy biển.

 

"Nhưng tôi lớn lên ở quận Người Cá chứ không phải ở đây"

 

"Hửm? Nơi đây còn đảo khác nữa hả?"

 

"Trên đường tới đây cậu có thấy một con tàu khổng lồ chìm dưới biển không. Tên của nó là 'Noah'"

 

Bên cạnh con tàu bị đắm đó có một hòn đảo cũng được bao phủ bởi bọt khí của những vỏ sò to lớn, nơi ấy đã trở thành khu tụ tập của những thành phần người cá bất hảo như hải tặc và trộm cắp.

 

"Giống khu ổ chuột à... Xem ra quốc gia nào cũng như nhau cả. Ký hiệu mặt trời đó... là của băng Hải Tặc Người Cá?"

 

"Phải, phần lớn bọn họ đều xuất thân từ quận Người Cá... Đối với mấy đứa hư hỏng chúng tôi, họ đều là những vị anh hùng, còn con người các cậu thì không nên bén mảng lại gần đó. Mất mạng như chơi"

 

Băng Hải Tặc Mặt Trời nổi tiếng dưới danh nghĩa là kẻ thù của loài người, họ đã từng khiêu chiến với cả Tổng Bộ Hải Quân và cho đến nay tên tuổi của họ vẫn còn lưu lại trong ký ức người dân nơi đây.

 

Mối quan hệ giữa con người và người cá vô cùng tồi tệ.

 

Con người cho rằng người cá là mối đe dọa vì đố kị với thể chất vượt trội của họ và một số người cá cũng coi con người là sinh vật hạ đẳng. Kết quả là dưới sự chi phối của chính quyền thế giới, con người với số lượng áp đảo hơn đã phân biệt đối xử với người cá.

 

Khi thế giới bước vào thời đại đại hải tặc, một lượng lớn hải tặc nhắm đến Tân Thế Giới đã đổ xô tới đảo Người Cá, chúng bắt cóc rất nhiều Nhân Ngư rồi rao bán họ với mức giá không tưởng.

 

Sau cái chết của vị thuyền trưởng hay đồng thời còn là người anh hùng của tộc Người Cá – Fisher Tiger, băng hải tặc Mặt Trời vẫn tiếp tục hoạt động và nhiều năm về trước, thuyền trưởng thứ hai của băng đã được chào đón vào Vương Hạ Thất Vũ Hải, phục tùng Chính phủ thế giới. Nghe nói sau sự kiện đó đảo Người Cá còn mở rộng cửa hơn trước. Thế nhưng, vấn đề gốc rễ giữa con người, người cá và nhân ngư vẫn chưa được giải quyết triệt để.

 

Nói chung, đây không phải nơi mà hải tặc nên nán lại lâu dài.

 

"Cậu chủ Deuce"

 

Một người đồng đội khác đi tới. Anh ta có bề ngoài đáng sợ, đeo mặt nạ cùng phụ kiện đầu lâu khắp người.

 

"Skull"

 

Tên anh ta là Skull. Là một kẻ rất lập dị, có sở thích sưu tầm đồ hải tặc cũng như vừa phiêu lưu, vừa làm chân giúp việc trên các con tàu hải tặc mà anh ta tự tiện đột nhập vào vì cảm thấy hứng thú với nó. Cũng bởi quá phát cuồng mà anh ta sở hữu nhiều kiến thức về hải tặc và am hiểu về họ hơn bất kỳ nhà báo nào.

 

"Tôi đã chuẩn bị xong hàng hóa rồi. Người cá bọn họ thân thiện hơn chúng ta nghĩ nhiều. Hơi "chát" tí thôi..."

 

"Dù gì chúng ta cũng đang ở 10.000 mét dưới đáy biển. Giá cả có đắt đỏ cỡ nào cũng đành chịu... Mấy người các cậu thì sao?"

 

"Tụi này sẽ tới 'Tiệm Cà Phê Nhân Ngư'"

 

"...Cái lũ này"

 

Deuce thở dài một tiếng.

 

Nói đến đảo Người Cá... thì không thể không nhắc đến những nàng mĩ nhân ngư xinh đẹp, gợi cảm. Lũ đàn ông mộng tưởng về các nàng đã đánh cược sinh mạng, thách thức với đáy biển sâu 10.000 mét để rồi "bung xõa" tất cả sau khi an toàn đến được đây. Các thủy thủ luôn luôn mồm nói về cái chết dưới tấm ván lót thuyền mỏng manh, vậy nên với họ mà nói nơi đây đích thực là thiên đường, là đích đến cuối cùng của một đời người.

 

"Một quán cà phê đắt "cắt cổ" dưới đáy biển, đặc biệt còn có... Không lý nào thuyền trưởng chúng ta lại mò tới đó đâu ha"

 

"..." Skull nói lí nhí trong miệng. "Cậu chủ Ace... mới lúc nãy còn đứng đây với tôi mà"

 

"... lại nữa hả trời?"

 

"Ừ"

 

Cậu ta lại tự ý chạy đi chỗ khác nữa rồi. Cái tên đang được mọi người xem là trẻ lạc đó là thuyền trưởng của băng hải tặc Spade này đây, tính tình cậu ta lúc nào cũng như vậy và chẳng bao giờ tự nhận thức được điều ấy.

 

 

3

 

Trong đảo chính của đảo Người Cá, các chung cư san hô được xây dựng theo kiểu chất chồng lên nhau như tổ ong.

 

Tầng trên cùng có ánh sáng chiếu rọi là tầng cao cấp nhất, nói cách khác là thị trấn của giới thượng lưu, đồi Gyoverly. Nó tách biệt với chung cư dành cho người thường ở tầng thấp nhất.

 

Nhiều tiếng xì xầm bàn tán nổi lên trong một nhà hàng không mấy sang trọng ở tầng trên cùng.

 

_Tên đó bị gì vậy.

 

_Hắn vừa ăn vừa ngủ à.

 

Các vị khách quay sang thì thầm to nhỏ với nhau rồi nhìn về quầy.

 

Nơi đó có một tên con người trẻ tuổi.

 

Đảo Người Cá nằm ở độ sâu 10.000 mét dưới mặt nước biển, kể cả khi có ánh sáng rọi vào đi nữa thì nhiệt độ nước ở đây vẫn rất thấp. Thế mà cậu ấy chỉ mặc độc một cái quần đùi, để nửa thân trên cởi trần và đầu đội một cái mũ. Thông thường con người đến đây đều mặc quần áo ấm như thể đang ghé thăm đảo mùa đông kia mà...

 

Trên cánh tay cậu ấy còn có cả hình xăm. 10 con người ghé qua đảo Người Cá thì có đến 8 – 9 kẻ là hải tặc.

 

Cậu chàng trẻ tuổi ngồi ở quầy ụp mặt vào dĩa cá lớn một hồi lâu. Cậu ấy không nhúc nhích, hai tay vẫn còn cầm nguyên cây nĩa xiên thịt.

 

"...Quý khách à?"

 

Nữ phục vụ e dè hỏi.

 

"Khục!?"

 

"!"

 

Cậu ấy đột nhiên bật dậy nhìn dáo dác xung quanh.

 

"Hơ?"

 

Rồi lại đánh mắt nhìn sang nữ phục vụ, ngẫm nghĩ gì đó và bất ngờ lau mặt vào tạp dề cô ấy.

 

"Á á á!"

 

"Chị à, chị là người cá gì vậy?"

 

Nữ phục vụ còn đang ngượng ngùng vậy mà khi vừa được bắt chuyện cặp mắt cô nàng đã dán chặt vào khuôn mặt lém lỉnh đầy đốm tàn nhang của cậu ấy.

 

"T... Tôi là người cá chình ♥"

 

"Chị lấy thêm cho tôi bánh cá chình và một cốc bia nữa nhé"

 

"Vânggggg!"

 

Nói rồi nữ phục vụ người cá chình ấy uốn éo lui vào bếp.

 

"Phư... Ấy ~~~, thôi chết. Mình lại ngủ quên nữa rồi"

 

Cậu thiếu niên gãi gãi đầu.

 

Xong mới chợt nhận ra mấy vị khách xung quanh đang nhìn mình chằm chằm.

 

Sao tên đó đang ăn lại lăn ra bất tỉnh? Mắc chứng gì vậy...

 

"À, xin lỗi đã làm phiền bữa ăn của mọi người"

 

Xin lỗi rồi cậu ấy lại cắm mặt vào nhai ngấu nghiến đĩa cơm lần nữa.

 

Các vị khách không khỏi cảm thấy bối rối trước khoảng khắc lạ lùng của tên con người trẻ tuổi lịch sự kia, đến khi chắc chắn cậu ấy vẫn ổn họ mới quay lại chủ đề riêng của từng bàn.

 

"Đang ăn giữa chừng thì lăn đùng ra ngủ. Cậu là loại người gì vậy hả"

 

"Hử"

 

Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên.

 

Đĩa bánh cá chình của cậu ấy đã được một tay phục vụ khác đem ra. Ông ta có mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa phía sau lưng và đem tới ấn tượng là một người rất nghiêm túc.

 

"...Băng của tôi ấy, họ mạnh và tuyệt lắm nhưng vẫn còn chút vấn đề"

 

"Hở?"

 

"Chúng tôi chưa có đầu bếp. Mấy món ở đây ngon ghê, tôi ăn mà hạnh phúc muốn xỉu luôn"

 

"Phì... cám ơn cậu"

 

"Chú là nhân ngư gì thế?"

 

"Nhân ngư cá Brotula. Mà hôm nay chúng tôi hết cá Brotula rồi nhé"

 

"Hmph"

 

Cậu thiếu niên cầm cái bánh nướng có vài đầu cá chình nhú ra ngoài cho vào miệng.

 

Nhân ngư... nếu không nhầm thì nửa thân dưới của họ là đuôi cá.

 

"Là hải tặc mà dám lang thang một mình ở đây, cậu cũng can đảm lắm anh bạn trẻ"

 

Gã nhân ngư cá Brotula đứng phía sau quầy nhìn bao quát người đối diện.

 

"... Sao vậy? Món này ngon dễ sợ nha"

 

"Cậu không biết à? Đảo Người Cá hiện nay đang hoành hành nạn tập kích giữa đêm đó. Không chỉ riêng hải tặc loài người đâu, đến những người cá là đồng minh với loài người cũng trở thành nạn nhân nữa kìa"

 

"Hỗn loạn dữ vậy... Mà nè, chú có thể đi giống lươn không"

 

"NÀY"

 

"Vậy ai tập kích ai?"

 

Cậu thiếu niên hỏi, miệng mồm còn đang nhai nhồm nhòam.

 

"Cách đây nhiều năm về trước, hoàng hậu Otohime của vương quốc Long Cung đã bị sát hại"

 

Gã nhân ngư cá Brotula vừa lau chùi cái cốc trên tay vừa nói.

 

Cho đến 200 năm trước đây, con người đều xếp người cá và nhân ngư vào họ cá.

 

Khi ấy, vương quốc Long Cung cuối cùng cũng trở thành một thành viên của chính phủ thế giới và được phép tham dự hội nghị Lev Ely. Nhưng con người vẫn còn căm ghét tộc người cá. Cũng bởi lý do đó mà người cá cũng không công nhận con người.

 

Hoàng hậu Otohime đã thu thập chữ ký và liên tục thuyết giảng về một ngày mà con người và người cá có thể cùng chung sống hòa bình với nhau.

 

"Hoàng hậu Otohime là người đã kêu gọi chúng tôi hòa thuận với con người. Ấy vậy mà sau đó bà ấy lại bị kẻ xấu ám sát"

 

"..."

 

Cậu thiếu niên thoáng liếc sang bức tường.

 

Nơi đó có dán một tờ lệnh truy nã. Nó không treo tiền thưởng như những lệnh truy nã được hải quân và chính phủ thế giới ban hành. Nói cách khác, kẻ ấy chỉ bị truy nã ở mỗi vương quốc Long Cung này.

 

Lệnh truy nã. Vander Decken.

 

"Hắn là hung thủ?"

 

Cậu thiếu niên trỏ vào tờ lệnh truy nã trên tường.

 

"Không phải... Hắn ta là trường hợp khác"

 

Đại dương có một truyền thuyết như thế này.

 

Vào một ngày mưa to gió lớn, tên thuyền trưởng hải tặc nọ đã phát điên, hắn lần lượt ném từng thủ hạ của mình xuống biển và giết chết bọn họ. Việc làm của hắn đã khiến thần linh nổi giận, họ giáng sự trừng phạt xuống buộc hắn phải lang thang trên biển suốt đời suốt kiếp.

 

 

Người chết tay không đeo châu báu, và những nuối tiếc cũng chẳng hiển hiện trong màn đêm.

 

Tìm đi, tìm đi, những báu vật chìm sâu trong lòng đại dương đều là của ta

 

Ta là người giàu có nhất thế gian này.

 

Thuyền trưởng Vander Decken.

 

 

Tàu của hắn chính là con tàu ma nổi tiếng dưới đáy biển – tàu "Người Hà Lan Bay".

 

"Không biết là hậu duệ đời thứ mấy... Hắn là một tên hải tặc ngược ngạo, thân là người cá thế mà lại đi ăn trái ác quỷ..."

 

Trái ác quỷ là loại quả được xem là hóa thân của ác quỷ dưới biển. Người ăn phải nó sẽ trở thành người có năng lực và còn có thể sở hữu rất nhiều loại sức mạnh kì lạ. Ví dụ như họ có thể hóa thành chim săn mồi hay một loài dã thú hung tợn, hoặc cũng có thể chuyển đổi cơ thể mình thành các loại vũ khí như dao kiếm, bom,... hay trở thành các hiện tượng tự nhiên như lửa và nước.

 

"Trái ác quỷ à..."

 

Tuy nhiên, có một cái giá phải trả khi ăn trái ác quỷ. Để bù trừ cho các sức mạnh trên, người mang năng lực sẽ bị biển cả căm ghét cả đời. Cụ thể hơn là nếu rơi xuống biển, họ không những không sử dụng được năng lực mà còn không thể nổi được trên mặt nước.

 

"Có gì buồn cười sao"

 

"Người cá mà không thể bơi thì lố bịch thật đó"

 

Cậu thiếu niên cười nhạo nhìn tờ lệnh truy nã của Vander Decken.

 

"Hoàng hậu Otohime quá cố có 3 hoàng tử và 1 nàng công chúa. Tên Vander Decken xấc láo ấy... đã nhiều lần cầu hôn công chúa Shirahoshi làm công chúa hoảng sợ tột cùng"

 

"Hở? Bộ cầu hôn ở vương quốc này là phạm pháp hả?"

 

"Nếu cậu là một stalker bám dai như đĩa thì đúng vậy. Thằng khốn đó cố tình làm công chúa bị thương cho đến khi nàng chấp nhận lời cầu hôn của hắn"

 

Cụ thể hơn là nhờ vào năng lực trái ác quỷ mà tên hải tặc người cá không biết bơi Vander Decken ấy đã đe dọa cả hoàng gia Long Cung. Để tránh các cuộc tấn công của hắn, công chúa Shirahoshi trẻ tuổi phải ẩn mình trong Tháp Vỏ Cứng suốt nhiều năm trời.

 

"Khiếp thế"

 

"Thời đại này là vậy"

 

"Đức vua không làm gì hết sao? Ổng là vua nên ổng phải rất mạnh chứ? Thế mà ổng lại không thể bảo vệ con gái mình?"

 

"..."

 

"Cứ vậy thì chẳng mấy chốc nữa sẽ nổ ra một cuộc đảo chính thôi"

 

Cậu thiếu niên đổ ừng ực cốc bia xuống cổ họng.

 

"Cẩn thận miệng mồm đấy chàng trai trẻ..."

 

Bàn tay đang lau chùi ly tách của ông ta khựng lại.

 

"...Xin lỗi. Hải tặc bọn tôi chỉ là những kẻ ngoài cuộc, mấy đất nước đã đi qua có ra sao chúng tôi cũng mặc kệ"

 

Cậu thiếu niên nói rồi chén sạch mẩu bánh cá chình cuối cùng. Cậu ấy tham ăn hệt như ngọn lửa đang thiêu cháy một vùng thảo nguyên khô hạn.

 

"Cuộc đảo chính mà cậu nói... hai người đó sẽ không bao giờ cho phép nó xảy ra"

 

"Hai người đó...?"

 

Cậu thiếu niên lộ vẻ hứng thú, trông chờ nhìn gã nhân ngư cá Brotula.

 

Bầu không khí sáng bừng trở lại.

 

Khuôn mặt tàn nhang cùng chiều cao khoảng mét 8, tuổi tác nhắm chừng trên 15 cũng như thân thể dẻo dai kia vẫn còn sót lại nét ngây thơ của độ tuổi thiếu niên. Nhưng tuyệt đối đừng thấy cậu ấy trẻ người non dạ mà coi thường.

 

"Con người các cậu gọi ông ấy là "Hiệp sĩ biển xanh" Jinbe... ông ấy là Vương Hạ Thất Vũ Hải"

 

"Thất Vũ Hải..."

 

"Nhắc mới nhớ, hình như mới đây cũng có một tên tân binh ưa thể hiện gạt phăng lời mời gia nhập Thất Vũ Hải... Jinbe vốn dĩ là người cá, ông ấy đã giương cao lá cờ của băng hải tặc Mặt Trời, của Fisher Tiger – người anh hùng giải phóng..."

 

"Tôi không có hứng thú ngồi ôn chuyện xưa"

 

Cậu thiếu niên uống cạn cốc bia rồi đẩy nó lướt ngang trên mặt quầy. Sau đó, cậu ấy gọi thêm một cốc nữa. Gã nhân ngư cá Brotula có chút tức giận rót tiếp bia vào cốc cậu ấy.

"Vậy còn một người nữa là ai? Kẻ nào mới thực sự cai trị đảo Người Cá này? Đức vua? Hay Thất Vũ Hải?"

 

Cậu thiếu niên nhìn xuống cốc bia đã được đổ đầy như cũ.

 

"Edward Newgate"

 

Thanh danh đó vang dội khắp thế giới.

 

"Đảo Người Cá này là lãnh hải của Tứ Hoàng Râu Trắng. Quốc vương Neptune là bạn cũ của Râu Trắng nên không thể nào xảy ra đảo chính được đâu"

 

Các vị khách trong nhà hàng lúc này mới cất giọng nói.

 

_Ngươi có nhìn thấy lá cờ của băng hải tặc Râu Trắng treo ở ngoài cảng không!

 

_Ta không tài nào quên được cái ngày đó! Chỉ với một từ duy nhất và rồi không còn ai dám quấy rầy đảo Người Cá nữa!

 

_Râu Trắng đã bảo vệ hòn đảo này bằng lá cờ và tên tuổi ông ấy!

 

_Bọn ta tin tưởng hải tặc Râu Trắng đó còn hơn cả lũ chính phủ thế giới!

 

Các vị khách người cá mượn hơi men đồng lòng ca tụng.

 

Gã nhân ngư cá Brotula kể tiếp. Một ngày nọ, ít lâu sau khi thời đại Đại Hải Tặc bắt đầu, Edward Newgate đã ghé thăm đảo Người Cá, khi ấy nơi đây đang chìm trong hỗn loạn vì bị bọn hải tặc đổ xô tới phá hoại.

 

 

_Ông ấy đã giúp đỡ vua Neptune thời trẻ rất nhiều.

 

Để báo đáp ân tình đó, hải tặc Râu Trắng đã cùng quốc vương nâng chén rượu bằng hữu và treo cờ của ông ấy ở đảo Người Cá.

 

Những tên hải tặc nuôi ý đồ cướp phá khác vô cùng hoang mang trước đối thủ của chúng, bởi kẻ đó được mệnh danh là người đàn ông mạnh nhất thế giới.

 

_Sao hắn ta lại làm bạn với người cá chứ!?

 

_Ai cho các ngươi làm loạn đất nước của bạn ta, mấy tên vô lại!

 

 

Đảo Người Cá là lãnh thổ của ta!

 

Vỏn vẹn bấy nhiêu đó thôi và rồi đảo Người Cá cuối cùng cũng được yên bình. Giờ đây các hải tặc ghé thăm đảo dưới danh nghĩa là khách, chúng không còn dám bắt cóc hay cướp phá thứ gì nữa mà chỉ biết bày tỏ lòng kính trọng trước lãnh hải của Râu Trắng.

 

"Râu Trắng ư..."

 

Cậu thiếu niên ực một hơi hết sạch cốc bia.

 

Như thể tuyên bố rằng... ta đây cũng "nốc cạn" tên Râu Trắng đó.

 

"..."

 

"Chẹp. Cám ơn về bữa ăn nhé"

 

Song cậu ấy đập mạnh cốc bia xuống quầy và đứng dậy.

 

"Chàng trai trẻ này... cậu tên gì?"

 

Gã nhân ngư cá Brotula gọi với theo.

 

Cậu thiếu niên thoáng liếc nhìn lại.

 

"Tôi là tên tân binh huênh hoang mà chú nói đến mới nãy đó"

 

"...!"

 

"Portgas D.Ace. Dù thích hay không thì sớm muộn gì cả đáy đại dương sâu thẳm này cũng nghe đến tên tôi"

 

Bốn bề nhà hàng im phăng phắc.

 

"Ace..." gã nhân ngư cá Brotula lặp lại cái tên đó. "Thảo nào cậu lại xăm chữ đó trên cánh tay"

 

Nói rồi ông chỉ vào hình xăm trên cánh tay trái của gã thiếu niên.

 

Ở đó có xăm dòng chữ "ASCE "... Nhưng chữ "S" đã bị một dấu X gạch chồng lên. Không lẽ lúc xăm cậu lại đánh vần sai tên mình...

 

 

Cậu thiếu niên – Portgas D.Ace im lặng cười mỉm.

 

Đừng hỏi tôi những câu nhàm chán đó chứ...

 

Và cậu ấy không nói thêm lời nào nữa, cứ thế rời khỏi cửa tiệm.

 

Các vị khách còn lại căng mắt nhìn gã nhân ngư cá Brotula bị tên hải tặc trẻ tuổi lấn áp.

 

"Aladdin-san..."

 

"Một tên khó đoán. Không biết hắn to gan, không biết gì, hay chỉ đơn giản là một thằng ngốc nữa..."

 

Những tên hải tặc không run lẩy bẩy khi nghe đến danh Tứ Hoàng – Râu Trắng chắc chắn không tồn tại trên đời.

 

Huống hồ gì một tên lính mới... Đến cả tân binh hàng tuyển được treo thưởng trên 100 triệu khi băng qua đảo Người Cá để tiến vào Tân Thế Giới cũng không có tên ngốc nào dám cố ý gây chuyện trong vùng lãnh hải của Râu Trắng.

 

Gã nhân ngư cá Brotula – Aladdin của băng hải tặc Người Cá khoanh tay, mặt mày ông trông khó chịu thấy rõ.

 

"Giờ... mình nên kể sao với Jinbe đây..."

 

"Á!"

 

Nữ phục vụ cá chình ré lên.

 

"Sao vậy?"

 

"Vị khách lúc nãy... cậu ta chưa trả tiền..."

 

"Ể"

 

 

4

 

Có một điều luật rất cổ xưa rằng người cá không được ban phát máu của mình cho con người.

 

Họ không được truyền máu. Nhưng nghĩ kĩ lại thì ngay từ đầu con người mới chính là kẻ căm ghét dòng máu người cá. Nghe bảo người anh hùng Fisher Tiger đã chết bởi con người từ chối truyền máu cho ông ấy.

 

Hiện tại trên đảo Người Cá có nhiều "tổ chức ngầm" hoạt động.

 

Những kẻ mai phục không chỉ tấn công con người mà còn tấn công cả người cá hợp tác với con người.

 

Cũng có một số nguồn tin cho rằng những kẻ đó còn chủ mưu khủng bố nhiều cửa hàng buôn bán nô lệ của con người trên đất liền.

 

_Hắn đã kéo thêm nhiều tên con người khác xuống mồ!

 

_Phải ca ngợi người anh hùng đó! Mang rượu mừng ra đây! Đáng lắm con người!

 

Bọn trẻ người cá bao gồm cả Wallace hồi nhỏ đã lớn lên và tận mắt chứng kiến đám người lớn tôn vinh những tên khủng bố đó.

 

Làm khủng bố ắt hẳn sẽ trở thành người hùng. Để đạt được mục đích này mà chúng đã khiến biết bao người đổ máu.

 

_Đây chính là một cuộc "Thánh Chiến"!

 

Giữa một loạt sự kiện ấy, hoàng hậu Otohime, người vẫn luôn kêu gọi người cá chung sống hòa hợp với con người bị ám sát.

 

Lá cờ của Râu Trắng đã bảo vệ tộc Người Cá khỏi tay bọn hải tặc nhưng dường như bởi nó mà khó có thể trông thấy những nghịch lý vốn đã tồn đọng từ rất lâu trong bộ tộc này.

 

"Mặt trời của vương quốc này xa xăm quá"

 

Ace ngước lên nhìn "Cây Mặt Trời Eve" cao chót cót và lẩm bẩm.

 

Không được can thiệp hay kết giao gì với những đất nước đã qua. Chỉ là... dẫu đã nhắm mắt làm ngơ trước nỗi hận thù méo mó đã hằn in dấu trong mỗi cá nhân, họ vẫn không thể thực hiện tốt được những việc như các buổi xin chữ ký... mà vị hoàng hậu lòng tràn ngập chí hướng kia vẫn luôn cố gắng chuẩn bị.

 

Thù hận làm ánh mắt mọi người u ám hẳn đi và bóp méo tâm trí họ trước khi họ kịp nhận ra điều ấy.

 

Phải chăng hoàng hậu Otohime đã bị sát hại bởi chính nỗi căm hờn đã tồn tại suốt từng ấy năm qua ở đảo Người Cá? Kẻ thù của người cá không chỉ có mỗi con người mà còn là chính bản thân bọn họ...

 

*

 

Đảo chính của đảo Người Cá – Bến cảng.

 

"Nếu tìm cậu Deuce thì cậu ấy đang đi mua hàng"

 

Miharl chào đón Ace trở về tàu "Piece of Spadille".

 

Anh ta là một cựu giáo viên sở hữu nhiều kinh nghiệm khác thường. Các thuyền viên lớn tuổi trong băng không thể đọc báo, thế là Miharl dạy cách đọc viết cho họ và rồi họ gọi anh ta là "Thầy". Không những vậy, anh ta còn là một tay bắn tỉa cừ khôi.

 

"Bận rộn gớm. Mà cũng phải, không chuẩn bị đầy đủ thì đời nào cậu ta chịu nhấc mông đi"

 

Ace bật cười.

 

Deuce Mặt Nạ là người có lạc trôi đến một hoang đảo xa xôi nào đó đi nữa mà nếu không thu thập nước, tiết kiệm thức ăn, đóng một con thuyền chắc thật chắc và xác nhận dự báo thời tiết rõ ràng thì sống chết gì cậu ta cũng không chịu rời khỏi đó.

 

"Cậu Ace ganh đua với cậu ấy quá nhỉ"

 

"Anh thấy vậy á...? Dù sao ở đây cũng đủ 2 người rồi nè. Mấy tên còn lại đâu?"

 

"Mấy tên đó đang nghiền ngẫm mấy trò người lớn ở 'Tiệm Cà Phê Nhân Ngư' rồi"

 

"Ớ, chỗ đó á! Tôi cũng muốn đi nữa..."

 

Ace tặc lưỡi.

 

"Bọn họ nói có thêm thuyền trưởng nữa chỉ tổ mất vui, bởi khi đó các cô nàng nhân ngư... sẽ bám dính lấy mỗi mình cậu thôi. Còn cậu Skull thì đang theo dõi nhất cử nhất động của hải quân..."

 

"Hải quân...?"

 

"Chúng tính thu thập thông tin ở đảo Người Cá ấy mà. Tôi không nghĩ chính phủ thế giới sẽ để yên cho tên tân binh vừa từ chối lời mời gia nhập "Thất Vũ Hải" là cậu đi tham quan lung tung ở đây đâu"

 

"Thất Vũ Hải gì đó thật phiền phức quá"

 

Ace nhổ cây tăm xỉa răng đang ngậm trong miệng ra, thở dài.

 

Hồi ở quần đảo Sabaody, cậu ấy đã gạt phắt màn thăm dò phong chức Thất Vũ Hải của Ngũ Lão Tinh và đấm bay một sĩ quan hải quân. Nói một chút về tên phó đô đốc đó, hắn là một kẻ bủn xỉn, khoái phô trương nhưng dù sao cũng thuộc loại biết giữ thể diện nên chắc hắn không đời nào để chuyện mất mặt ấy lọt ra ngoài đâu.

 

Soạt.

 

Có thứ gì đó nhảy lên boong tàu.

 

Là một con mèo. Chính xác hơn là một con mèo rừng thuộc giống quý hiếm to lớn như loài báo. Miệng nó ngậm một con cá biển sâu quái dị nhuốm đầy máu.

 

"Gừ ừ ừ ừ ừ... Meo"

 

"Ồ, Kotatsu. Mày vừa tìm được một thứ khá hay ho à nha"

 

Kotatsu – tên của con mèo rừng đang ngoạm con cá trong mồm – ghé sát lại gần Ace để cậu ấy gãi sồm sộp lên gáy nó rồi rên ư ử ra chiều khoái chí lắm.

 

Nó lụm được con cá này ở bến cảng chăng, hay được ngư dân người cá tốt bụng nào đó tặng cho vì không phải là mặt hàng buôn bán?

 

Kotatsu được Ace nhặt về trong cuộc hành trình. Cậu ấy đã cứu nó khỏi bẫy của những tên săn bắt động vật quý hiếm cho gánh xiếc. Bởi thế mà tính cách của nó có phần nhút nhát nhưng sau này nó đã dần quen với Ace. Mỗi khi trời trở lạnh, nó đều mò tới chỗ cậu ấy và có nói gì chăng nữa cũng không chịu tách ra.

 

"Cho nó vào thực đơn tối nay nhé"

 

Miharl nhìn con cá biển sâu mà Kotatsu ngậm trong mồm và nói.

 

"Món lẩu hải tặc đặc biệt của dì hả?"

 

"Ừ"

 

"Nhắc mới nhớ, chuyện tìm đầu bếp thế nào rồi? Có tên nào chịu ứng tuyển không? Phải có cách nào đó khắc phục được nhược điểm lớn nhất của băng hải tặc Spade chúng ta chứ"

 

"Nhược điểm của chúng ta... là nấu ăn dở nhỉ" Miharl lau kính. "Cũng đúng thật, món lẩu hải tặc của dì mà gọi là món ăn thì..."

 

Dì ở đây là Bancy, bà ấy là nữ hải tặc xinh đẹp có phong thái riêng biệt.Trên tàu không có đầu bếp nên cả bọn mới bất đắc dĩ trông chờ bà ấy thay thế, ấy vậy mà có khi bà ấy đun sôi, có khi lại nướng hoặc thậm chí có lúc còn để sống nhăn răng luôn, không những vậy mà khi nêm gia vị bà ấy còn chỉ bỏ mỗi muối nữa kìa.

 

"Tôi dám chắc... sơn tặc còn nấu ngon gấp 100 lần bà ấy"

 

Ace ngẫm lại khoảng thời gian khi cậu còn là một đứa trẻ lớn lên ở núi Columbo.

 

"Do không có sức sống nên chế biến đồ ăn trên biển cũng bị giới hạn hơn nhiều so với khi ở đất liền, hơn nữa... dì cũng không phải mẹ chúng ta"

 

"Ai mà kêu ca nữa thì tôi sẽ lấy cái muôi sắt này gõ chết hắn. À còn phải cám ơn dì nữa. Cám ơn dì vì lúc nào cũng nấu ăn cho chúng ta"

 

Khi Ace đang mãi lo cám ơn bà dì không có mặt ở đây thì dưới tàu vọng lên tiếng gọi.

 

Thế là cậu ấy ló đầu ra khỏi mép thuyền.

 

Deuce đứng ở bến nhăn mặt nhìn tay thuyền trưởng. Skull cũng đang ở cùng cậu ta.

 

"Cậu đi lòng vòng ở đâu nãy giờ vậy Ace?"

 

"Đi ăn thôi à"

 

Ace liền nhảy xuống bến tàu.

 

"Sao cũng được... xếp hàng hóa lên rồi xuất cảng thôi"

 

"Không được, tôi còn chưa đi 'Tiệm Cà Phê Nhân Ngư' nữa"

 

"Không có đi đâu hết"

 

Ace chưa kịp đi đã bị Deuce túm gáy lại. Còn Wallace thì đang đi gọi mấy tên ngốc ở "Tiệm Cá Phê Nhân Ngư" về.

 

"Đi mà, một chút thôi. Tôi cũng muốn ngắm mấy nàng nhân ngư kia mà"

 

"Ngày nào cậu chả ngắm... Hải quân có động tĩnh rồi. Chúng đang đuổi theo chúng ta đấy"

 

"...Thật không?"

 

"Thật"

 

Deuce rút ra một mẩu giấy.

 

DEAD OR ALIVE! Portgas D.Ace!

 

Là tờ lệnh truy nã mới nhất vừa được hải quân cập nhật.

 

"Một, mười, một trăm, một nghìn,..."

 

"Trên 100 triệu, lại tăng nữa. Cậu đã bôi tro trát trấu và mặt chính phủ thế giới bằng cách từ chối gia nhập Thất Vũ Hải nên đừng hòng họ để yên cho"

 

Tiền truy nã không nhất thiết phải tỉ lệ thuận với sức mạnh. Theo lý thuyết, nó là thước đo mức độ nguy hiểm của kẻ đó với chính phủ thế giới. Nhìn chung, những tên hải tặc hoạt động ở "Grand Line" bị truy nã cao hơn những tên trên bờ, đặc biệt nhất là những kẻ đối đầu với chính phủ thế giới, gây hại cho Thiên Long Nhân,... tiền thưởng của chúng sẽ được tăng vọt như một lời răn đe.

 

"À há"

 

"Không vui chút nào đâu"

 

Deuce đanh mặt lại.

 

"Sao thế? Tôi thấy vui mà"

 

"Aish... cậu là cái thằng mà tôi vừa đề cập tới đấy, rõ chưa hả"

 

Biết rằng mình có hỏi thế cũng vô dụng, Deuce đành từ bỏ.

 

Hai người họ đã cùng tẩu thoát khỏi đảo Sixic, một hoang đảo tử thần ở East Blue.

 

Ace và Deuce đã thành lập ra băng hải tặc Spade ngày nay. Tiền truy nã của thuyền trưởng sẽ là minh chứng sống đánh giá những kinh nghiệm mà cả băng hải tặc đó đã tích luỹ.

 

Mới là tân binh thôi mà cậu ấy đã đủ nổi tiếng rồi.

 

Màn trình diễn đầu tiên trước toàn thế giới đã kết thúc. Từ giây phút này trở đi... liệu bọn họ có thể thật sự sống sót và giành chiến thắng ở vùng biển Tân Thế Giới nổi tiếng hay không?

 

Deuce cảm thấy bất an. Cậu ta luôn chuẩn bị mọi thứ chu đáo là vì nỗi bất an ấy cứ thường trực trong mình.

 

Ấy vậy mà Ace lại chẳng do dự gì sất. Cậu ấy còn cóc sợ bị nghiền nát một cách thảm hại.

 

Cậu ấy tỏa sáng như thể là đấy là một việc rất hiển nhiên và tựa hệt như mặt trời rực lửa. Bởi thế mà với Deuce và mọi người, Ace...

 

"Ê này!?"

 

Deuce bất giác đổi giọng.

 

Ace đang ngẩng lên nhìn lá cờ lớn tung bay trên bến cảng của đảo Người Cá.

 

Nó có lá cờ hải tặc có "đầu lâu Râu Trắng".

 

_Đảo Người Cá là lãnh thổ của ta.

 

Tứ Hoàng Edward Newgate chỉ nói bấy nhiêu đó thôi và rồi đảo Người Cá được ông ấy bảo vệ khỏi bọn hải tặc.

 

Ace không toát ra chút lo sợ, siết chặt nắm tay trước lá cờ hải tặc của Râu Trắng.

 

"Dẹp ý định đó ngay đi, thằng đần này...!"

 

Deuce đột nhiên lên giọng.

 

"..."

 

"Đừng có khiêu chiến vô nghĩa...Kẻ thù mà tăng thêm thì biết làm sao đây"

 

"Mừng là nó còn ngay đó"

 

"Tsk..."

 

"Mấy người cứ đi mà ngắm mông mấy cô nhân ngư. Tôi chấp nhận tất cả mọi người... và chào đón cả những ai không phải hải tặc... nhưng từ giờ... chúng ta sẽ tiến tới "đỉnh cao" của hải tặc. Tôi chỉ cần những người có ý chí chiến đấu. Muốn có ý nghĩa chứ gì...? Không vượt qua được Tứ Hoàng thì "đỉnh cao" là cái thá gì kia chứ"

 

Phừng

 

Lòng bàn tay Ace phát ra lửa.

 

Cậu ấy là người mang năng lực trái ác quỷ - trái "Mera Mera" thuộc hệ Logia. Người ăn phải trái ác quỷ này có thể tự chuyển hóa mình thành lửa.

 

"...Tôi hiểu. Nhưng dừng lại đi Ace"

 

"Cậu chủ à. Nếu cậu đốt lá cờ đó, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của hơn 10 tên đội trưởng thuộc băng hải tặc Râu Trắng và hàng chục băng hải tặc dưới trướng ông ta đấy"

 

Trước lời khuyên ngăn của Deuce và Skull, Ace hỏi.

 

"Lực lượng của Râu Trắng nhiều đến thế cơ à?"

 

"Tổng chiến lực của ông ta lên đến hàng ngàn người"

 

"Đấy chính là "đỉnh cao" ư?" người Ace bao bọc trong lửa. "Tôi sẽ căng lên lá cờ của chúng ta. Lá cờ băng hải tặc Spade sẽ làm nổi danh danh tiếng của tôi. Nào, tiến đến Tân Thế Giới thôi...!"

 

 

Bốc cháy rồi.

 

 

Lửa – Lá cờ lửa đang thiêu cháy ký hiệu đầu lâu của Râu Trắng.

 

Những người đồng đội khác mà Wallace có nhiệm vụ gọi về đã quay trở lại.

 

Tất cả thuyền viên đều nhìn chăm chú vào vị thuyền trưởng đã chuyển hóa cơ thể mình thành lửa. Mỗi người bọn họ đều mang sắc thái biểu cảm khác nhau nhưng... không một ai tỏ ra sợ sệt.

 

"...Thật là. Sao cậu ta cứ tự dồn ép mọi thứ vậy chứ"

 

Phải ra khơi trước khi rắc rối lớn thêm thôi. Deuce chỉ đạo đồng đội.

 

"Chúng ta sẽ làm việc gì đầu tiên ở Tân Thế Giới?"

 

Skull hỏi thuyền trưởng.

 

"Đi chào hỏi"

 

"Mấy chuyện mà cậu chủ Ace làm, sao tôi cứ có cảm giác cậu đang rất muốn nổi tiếng thật nhanh vậy không biết"

 

"Tôi có chuyện này muốn nhờ anh đây Skull... Tôi sẽ khiến cho Tứ Hoàng, những kẻ đang ngồi chễm chệ trên đỉnh cao kia không thể nào phớt lờ tên tuổi tôi được nữa"

 

Skull gật đầu trước câu nói chất chứa đầy tham vọng rực lửa của thuyền trưởng.

 

"Nào, ra khơi thôi anh em... Thẳng tiến về Tân Thế Giới!"

 

Lá cờ mang theo tên tuổi Portgas D.Ace bốc cháy dữ dội.

 

Đó là danh tiếng.

 

Hận thù méo mó với tên tội phạm tồi tệ nhất thế giới đã bị xử tử – Gol D.Roger luôn tồn đọng trong trái tim Ace. Cậu ấy cứ tự dằn vặt, hoài nghi về thân phận thực sự mà người cha chưa bao giờ gặp mặt ban tặng. Những thứ không muốn hồi tưởng lại ấy trông thật khó coi làm sao. Cậu ấy sẽ nổi lửa lên thiêu đốt tất cả chúng thành tro bụi.+

 

Bàn tay cậu chuyển hóa thành lửa.

 

Ace phải nổi danh đến mức vượt qua cả Vua Hải Tặc. Đến mức thay đổi được thời đại và tạo ra một cuộc cách mạng thế giới. Cậu ấy sẽ làm nên những việc vĩ đại. Nếu không lòng thù hận dai dẳng với cha mình và sự căm thù thế giới này sẽ kết liễu Ace.

 

_Ta sẽ sống sao cho không có gì hối hận.

 

Cậu ấy xin thề trước hình xăm trên cánh tay mình. Bởi lẽ đó mà cậu ấy không thể dừng chân ở đây lâu hơn nữa.