Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cánh Bướm Khuyết

Chương 5: Bí mật của Kanroji Mitsuri (1)



─Ngay từ lúc lần đầu tiên gặp nhau, tôi không thể không thốt lên rằng sao trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp đến thế.

 

Làn da trắng và đôi mắt thạch anh tím trong veo, đẹp tuyệt mỹ và tính tế.

Con người thân hình nhỏ bé ấy được mọi người rất quý trọng.

Người con gái ấy đối xử rất đỗi công bằng với mọi người, song lại tạo ra một thứ độc dược để đánh bại quỷ.

Khéo léo, thông minh, dễ thương, phẩm giá thật đáng kinh ngạc ─ một cô gái tài năng xinh đẹp hiếm có.

Tôi thực sự rất muốn có thể làm bạn với cô ấy. Vì cả hai đều là phụ nữ, sẽ rất tuyệt khi chúng ta có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn...

Thế nên khi nghe được sự việc như vậy, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng và chả thể suy nghĩ thêm được gì.

"Bố mẹ của ngài Kochou đã bị giết ngay trước mắt ngài ấy. Ngay cả người chị gái, ngài Kanae─ cũng chịu chung số phận...."

Tôi không hề biết.

Shinobu à, chị thực sự không hề biết .

"Để chị nói cho em biết, thực ra chị gia nhập Sát quỷ đoàn là để tìm một người chồng tương lai. Nếu muốn tìm bạn đời ý, thì phải tìm một người đàn ông mạnh hơn mình, phải không nè? Dù sao thì con gái ai cũng muốn tìm được được ai đó che chở cho mình. Shinobu nè, em có nghĩ vậy không? "

Nếu như mà tôi biết, thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nói như vậy rồi.

Thật đúng là một lý do nông cạn.

Nếu như tôi biết quá khứ của Shinobu, tôi đã không bao giờ nói như thế .

Ahh, sao tôi ngốc thế này cơ chứ.

Lúc tôi nói vậy, không biết Shinobu cảm thấy ra sao?

Lúc đầu, cô ấy có hơi ngạc nhiên, sau đó vẫn cười như thường lệ, nói rằng :

"Về cái đó thì, em nên nói sao nhỉ? Chị Kanroji chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông tuyệt vời cho xem. "

Tuy vậy, chắc hẳn trong lòng cô ấy cảm thấy ghê tởm và khó chịu lắm.

Chắc có lẽ cô ấy không muốn tiếp tục kết giao với một người cư xử tệ bạc như tôi.

Shinobu này....

Chị─

Chị─

*

" Mấy ngày nay sao Kanroji kì lạ vậy? "

Nhìn vào người đồng nghiệp đột nhiên hỏi mình, Shinobu nghiêng đầu bối rối.

Tại Trang viên Hồ điệp, nơi Trùng trụ Shinobu sống và ngay tại đây còn là nơi trị liệu. Ngoài việc pha chế chất độc để giết quỷ, cô ấy đồng thời còn chăm sóc và chữa trị cho các thành viên bị thương trong trận chiến.

Thế nên những ai đến đây đều là những người bị thương hết.

Tuy nhiên, trên người anh ấy không hề có một vết trầy xước nào. Lúc họ gặp Iguro Obanai, anh nghiêm túc bày tỏ mối quan tâm đến Luyến Trụ Kanroji Mitsuri.

"Chị ấy lạ như nào cơ ?"

"Mọi thứ. Cô ấy chả có gì là bình thường hết. Cô không để ý hả?"

Sau khi nghe câu hỏi của Shinobu, Iguro nhìn cô ấy bằng ánh mắt vừa khó chịu vừa sắc bén.

Đồng thời con rắn quấn trên cổ anh còn thè lưỡi dài. Đó là Kaburamaru, con chó ý lộn, con rắn yêu quý của Iguro.

" Ờm...thì... Về chuyện đó... "

Shinobu chìa ngón trỏ ra và nhẹ nhàng vuốt nhẹ môi trên, cô cố gắng nhớ lại sự việc trong cuộc họp Trụ cột gần đây gần đây nhất, nhưng mà──

"Không có gì đặc biệt đâu."

"Mắt cô nhìn đi đâu đấy? Cặp mắt to đùng của cô bị mù hả? Hay chúng chỉ để làm cảnh thôi?"

Sau mội hồi càu nhàu, Iguro thở dài một hơi.

Shinobu ngăn không nói suy nghĩ "Tôi đâu có thường viết thư từ cho chị Kanroji giống anh đâu." và chỉ mỉm cười, xin lỗi.

"Vậy thì cho tôi xin lỗi."

Dù lũ quỷ chả thể làm gì được vào ban ngày, Trụ cột, những người gánh vác trọng trách lớn, vẫn bận rộn đến mức không có thời gian ngơi tay. Từ lúc Iguro đến đây và gạt bỏ mọi thứ qua một bên, có lẽ sự việc khá là nghiêm trọng.

Mặc mình có ra sao, anh còn quan tâm đến bạn đời của mình hơn những thứ khác.

"Miễn anh Iguro nhận ra là được. Nếu không có quá nhiều vấn đề, anh có thể nói cho tôi nghe chị Kanroji kì lạ như thế nào không? "

Shinobu hỏi lại.

Iguro gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

"Năm mươi xiên."

"Gì?!"

"Bình thường Kanroji có thể ăn được một trăm xiên dango. Vậy mà hôm nay chỉ có năm mươi xiên. Cô biết đấy, là năm mươi xiên, nghe cho kĩ vào. Thậm chí đấy còn là món Kanroji thích nhất nữa."

".........."

Cái nhìn chằm chằm trực diện đỏ ngầu của Iguro khiến Shinobu vô thức mà quay đi.

Song, Iguro đứng dậy rồi tiến tới phía trước.

" Ngoài ra chỉ lúc nào thấy thích cô ấy mới hồi âm thư cho tôi. Hơn nữa nội dung thư thì ngắn cụt lủn, sơ sài, cứ như tôi với cô ấy là người lạ với nhau ý! Tại sao vậy? Không phải quá kì lạ sao?"

"Aoi, anh Iguro sắp về rồi."

Shinobu quay lưng về phía Iguro và nói vọng ra ngoài phòng điều trị.

"Anh Iguro, lối ra đằng này."

"Không chỉ có thế...."

Iguro không đếm xỉa đến lời mỉa mai của Shinobu và nói thêm:

"Trong cuộc họp Trụ cột lần trước, Kanroji còn cố ý tránh ánh mắt của các Trụ khác và thậm chí còn không hề nhìn ngài Oyakata nữa."

Shinobu lại nhìn đồng nghiệp của mình.

Tất cả các Trụ cột đều kính trọng ngài Oyakata ─ Ubuyashiki Kagaya từ tận đáy lòng. Mitsuri cũng không ngoại lệ và được ngài Oyakata cảm hoá. Theo Shinobu biết, thì Mitsuri chưa bao giờ làm trái lời ngài Oyakata và luôn đặt ngài ấy lên hàng đầu.

Và thậm chí chị ấy còn không nhìn vào ngài Oyakata? Thật là kì lạ!

"Tiếp nữa này, tôi nghe nói khi Tokito nhặt chiếc khăn tay mà Kanroji đánh rơi và gọi cô ấy lại, Kanroji bỗng nhảy dựng lên tận trần nhà rồi bỏ chạy, cứ như đang trốn tránh người khác vậy. "

"Đúng là bất thường thật."

Thường thì tim Kanroji sẽ loạn nhịp hết cả lên và thành thật thể hiện lòng biết ơn của mình rằng: "Cảm ơn em nhé~~ Muichiro! "

" Đấy là lần đầu anh thấy chị Kanroji cư xử kì lạ hả? "

" Không, trước đó mười hai ngày tôi đã cảm thấy lạ rồi. "

Anh ấy theo dõi ngày tháng sát đến từng chi tiết một như thế thì thật đáng để bình phẩm đấy chứ. Mà cẩn thận dựa theo những thông tin đó thì Kanroji đã như thế này được nửa tháng rồi.

Thật đáng lo ngại.

" Chắc cô ấy không được khỏe. Tôi sẽ thử hỏi thăm cô ấy xem. Và cô cũng phải tỉnh táo hơn đấy. Rõ chưa? Kochou?"

Cuối cùng, Iguro nói xong và thấy Shinobu gật đầu đáp lại, anh rời khỏi Điệp phủ.

Còn lại mình Shinobu trong phòng trị liệu, cô ngồi lại vào ghế.

Iguro thậm chí còn gạt bỏ tất cả mọi thứ để đến chỗ của Shinobu dù anh ấy có thể gửi cho cô một lá thư qua lũ quạ đưa tin. Song, cũng thật ấm lòng khi thấy anh ấy quan tâm tới Mitsuri biết nhường nào....

"─Mình chán anh Iguro quá, hễ khi có vấn đề về chị Kanroji thôi là lại bỏ hết những việc khác đi."

Shinobu dựa vào lưng ghế và thở dài nhẹ.

Là một nữ Trụ cột khác, khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Mitsuri cứ hiện lên trong đầu Shinobu.

"Chào em, Shinobu!"

Dù lớn tuổi hơn, nhưng cô ấy luôn nở một nụ cười vô tư trên môi và tiếp cận Shinobu một cách thân mật như một chú mèo con vậy.

Nghĩ về cô ấy, Shinobu lặng lẽ nhắm mắt lại, mỉm cười.

Gió thổi chung quanh ngoài cửa sổ, làm lay động những cành cây hoa anh đào chỉ còn trơ lại mỗi lá.

*

Thanh kiếm mỏng, nhẹ và mềm dẻo len lỏi qua màn đêm, cứ như là sinh vật sống vậy.

"Hơi thở của Tình yêu - Thức thứ nhất - Sơ Luyến Liệt Hoại."

Nhát kiếm hỗn loạn xé tan từng mảnh con quỷ khổng lồ với tốc độ chóng mặt.

Sau khi con quỷ chết, Mitsuri nhẹ nhàng thở phào. Không hiểu sao cơ thể cô cảm thấy lạ, cảm giác nặng nề bất thường và cả thanh kiếm cũng không còn được sắc bén như trước.

Cảm giác như đầu óc cô chìm trong mù mịt, khó thở và sợ hãi.

"Cảm ơn cô gái.... Cảm ơn cô."

Đôi vợ chồng được cứu rối rít cảm ơn cô, người chồng cúi đầu cảm ơn hết lần này đến lần khác, còn người vợ run rẩy hỏi:

"Cô...cô có sao không vậy...?"

"Ểh? Sao chị lại hỏi vậy?"

"Vì...vì cô bị thương ở....."

"Tôi có bị thương ở đâu đâ──"

Ánh mắt của người phụ nữ nhìn vào má của Mitsuri. Mitsuri đưa tay trái lên má và lau nhẹ, máu loang trên mu bàn tay của cô.

Cô nhìn vào tay một lúc rồi nhận ra là mình bị thương.

"Vì chúng tôi....đó là vì cô đã bảo vệ cho chúng tôi...mà...mà..."

"Tôi thực sự phải cảm ơn cô rất rất nhiều..."

Người phụ nữ ấy vừa khóc vừa cảm ơn và người chồng lại cúi đầu một lần nữa. Mitsuri bối rối xua tay.

"Ah, chị không cần phải quá lo lắng vậy đâu, vết thương nhỏ này chả là gì hết. Xin lỗi vì đã làm cả hai anh chị hoảng sợ. Dù sao thì hai người không bị thương ở đâu là tốt lắm rồi."

Mitsuri nở một nụ cười thật tươi. Sau đó, bỗng người chồng rưng rưng nước mắt.

" Thực ra thì, vợ tôi đang có mang.... "

" Ể.... Vậy ạ? Chị đang có em bé ạ? "

Mitsuri quay đầu lại và ngạc nhiên nhìn sang. Khuôn mặt đầy nước mắt của người phụ nữ thay đổi và cô ấy ngượng ngùng cười.

"Ba tháng nữa đứa bé sẽ chào đời."

Lúc mà cô ấy nhắc đến, phần bụng bầu hiện ra.

"Ra vậy, chúc mừng hai anh chị nhé! Xin chị hãy chăm sóc sức khỏe của mình ạ. "

"Cô chính là ân nhân cứu mạng gia đình tôi, chúng tôi thực sự đội ơn cô nhiều─"

Anh chồng cám ơn nhiều không đếm xuể. Sau đó đôi vợ chồng trẻ ôm chầm nhau một lúc rồi rời đi, đi về trên con đường tối tăm.

Sau khi bóng dáng hai người mất hút, bỗng Mitsuri đưa tay đặt lên ngực trái của mình.

Tim cô liên hồi đập.

Nếu con quỷ không chém vào má của cô mà thay vào đó nó tấn công vào phía bụng dưới của người phụ nữ ấy.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi.

Con quỷ đó không yếu cũng chẳng mạnh. Thường vậy thì Mitsuri có thể tránh được mà không bị tổn thương hay bị trầy xước trên người.

(Lúc đó thì người phụ nữ mang thai ấy sẽ không có nét mặt như vậy đâu....)

Không khí ẩm ướt về đêm chạm nhẹ vào đôi má và Mitsuri nhẹ nhàng dùng tay chạm vào vết thương.

Cảm giác đau đớn dường như không còn.

Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy như có thứ gì đó rất quan trọng cứ chảy nhỏ giọt qua vết thương hở.

*

"Phùuu..."

Sau một đêm tuần tra, với ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu trên đỉnh đầu, Mitsuri lết thân hình nặng nề của mình đi qua các con phố.

Cô bước vào một quán ăn mà mình thường hay lui tới và gọi món cơm tempura, mì soba lạnh, cá nướng, cơm trắng và súp miso.

Dù nghe có vẻ hơi quá nhiều cho một bữa sáng nhưng đây mới chỉ là 10% lượng thức ăn thường ngày của Mitsuri thôi đấy.

Một lúc sau, người phục vụ mang tách trà ra bàn.

Mitsuri nhấp một ngụm trà, đứng ngồi không yên, rồi lại thở dài.

Sau sự việc đó, Mitsuri cố gắng kiềm chế không nói mấy cái suy nghĩ phù phiếm cho người khác lại.

Nói đơn giản là cô ấy đang cắt đứt mối quan hệ với người khác. Dù ban đầu cô gia nhập Sát quỷ đoàn là để tìm người chồng sẽ bên mình trọn đời. Nhưng để điều chỉnh mấy cái suy nghĩ rẻ mạt đó, cô đã nỗ lực ngăn bản thân không chạnh lòng và nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình.

Nhưng số phận thì lại có vẻ như đang chọc tức Mitsuri, và cô ấy luôn gặp những sự cố khiến cô rất buồn.

(Tại sao...lại vào lúc đó chứ?)

Cái thời điểm lúc đó tệ đến mức cô chỉ muốn khóc cho rồi.

Tệ nhất là lúc diễn ra cuộc họp Trụ cột trước đó.

Khi Mitsuri tình cờ trú mưa với Viêm Trụ - Rengoku Kyoujuro, anh ấy đã cởi áo haori của mình ra và đưa cho cô, nói:

" Mặc vào đi! Không sẽ bị cảm lạnh đấy!"

Sau đó cô bất ngờ thấy khía cạnh đáng yêu của Nham Trụ - Himejima Gyomei, khi anh ấy đang bế một chú mèo con và nói "Nam mô, mèo dễ thương....". Rồi tình cờ thấy Phong Trụ - Shinazugawa Sanemi đang thầm lén cho chú chó con bị bỏ rơi ăn, và nét mặt của Thủy Trụ Tomioka Giyuu khi anh ấy đang chợp mắt ngủ trên hành lang rồi bất ngờ giật mình tỉnh giấc. Ngoài ra, lúc cô đi đứng loạng choạng suýt ngã, Uzui đã đỡ cô và nói "Cẩn thận! Đừng có vụng về mà vấp ngã thế chứ!". Thậm chí Iguro còn mời cô đi đến một quán mì Udon mới mở với anh ấy.

Mỗi lần như vậy, Mitsuri đều không khỏi động lòng....chỉ kiềm chế lại cái cảm xúc cứ trào dâng lên là cô đã thấy cực nhọc rồi.

Thế mà lại─

"Mitsuri, ngươi đang phiền muộn về chuyện gì à? Nếu không phiền, ngươi có thể giãi bày với ta không?"

(Ngay cả ngài Oyakata cũng lo lắng cho mình nữa... Với cả lúc mình quay đi, Muichirou gọi mình mà mình lại chạy mất. )

Thật tồi tệ.

Và giờ cô ấy rất hoảng sợ khi đứng trước mặt Shinobu, đến nỗi không dám nhìn Shinobu.

(Mình....mình làm cái gì thế này?!)

Thậm chí Mitsuri lại còn bị thương bởi một con quỷ không phải là Thập Nhị Nguyệt Quỷ nữa.

Mitsuri chùng vai xuống, cảm thấy chán nản. Cô ăn một miếng cơm tempura nhỏ do nữ phục vụ bàn mang tới.

(Cứ như thế này mãi thì có sao không ta?)

Đang ngẩn ngơ nghĩ, miếng tempura tuột khỏi đôi đữa và rơi vào bát.

Chỗ cơm trắng trong bát vẫn còn những 2/3 lượng cơm.

Thực sự thì cô rất đói nhưng lại có cảm giác chả muốn ăn và bất cứ món gì cô đưa lên miệng đều nhạt toẹt cả ra.

Từ lúc cô bị mai mối lần đầu trong đời, cái cảm giác này chưa bao giờ lặp lại.

"Vóc dáng của chị Kanroji không khác gì những người bình thường, nhưng khối lượng cơ bắp của chị phải gấp 8 lần so với họ. Có nghĩa là mật độ cơ bắp của chị cực kì cao đấy."

Shinobu nói với Mitsuri.

"Thế nên chị mới phải ăn nhiều đó, cơ bản là người có nhiều cơ thì tỉ lệ trao đổi chất khá là cao. Vậy thì chị hãy ăn ít nhất gấp 8 lần số với người bình thường."

"Nhưng......đối với một đứa con gái ăn nhiều như chị....như vậy có xấu không? Mọi người có xa lánh chị không?"

"Nếu ai đó ngăn cản chị ăn thì chị không cần phải tự ép mình theo người đó làm gì, chị Kanroji ạ. Nếu chị gặp người như vậy, chị cứ làm như em nói nhé."

Shinobu xua tay với nụ cười xinh xắn trên khuôn mặt.

"Được không chị?"

" Shinobu,....em..."

Nụ cười và lời nói của Shinobu đã mang lại cho cô một sự an ủi to lớn không tài nào đếm được.

Vài ngày sau cuộc trò chuyện với Shinobu, Mitsuri và Iguro cùng nhau đi ăn và cô ấy băn khoăn chọn món mình muốn. Iguro, là người ăn ít nhất trong các Trụ cột, chỉ gọi trà và một chút đồ ăn đến. Tuy thế anh không hề chê bai Mitsuri ăn quá nhiều mà còn gọi thêm nhiều món cho cô ấy nữa.

Lần trước, lúc Mitsuri vô cùng xấu hổ với bộ đồng phục quá hở hang của mình, và cô không thể đốt chúng trước mặt người thợ may như Shinobu được. Lúc đó, Iguro chỉ lặng lẽ và thản nhiên tặng cho cô ấy một đôi tất sọc dài đó mà không cần đòi hỏi gì nhiều.

" Hóa ra em ở đây à, Kanroji. "

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mitsuri bỗng giật mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn. Người trước mặt cô chính là Iguro, người mà cô đang nghĩ đến và khiến cô bối rối một lúc.

"Anh, anh Iguro?! Sao anh lại ở đây?"

"Anh có vài chuyện muốn nói với em."

 

Như thể một lẽ tự nhiên phải làm, sau khi ngồi trước mặt Mitsuri, không hiểu sao anh lại bắt đầu cau mày.

"Có chuyện gì thế, Mitsuri.....?"

"Dạ?"

Bất giác, Mitsuri nhìn xuống chiếc bát bên cạnh.

"Em vừa làm đổ cơm ạ?"

Hay là khuôn mặt lúc mình đi ăn trông xấu lắm? Hay là có hạt cơm dính ở khóe miệng mình nhỉ....?

Mitsuri hoảng hốt, tuy nhiên những thứ mà Iguro chỉ ra lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Giọng anh ấy còn lạnh hơn băng.

"Sao mặt em lại bị thương thế kia?"

"Ah! Cái này ạ? Lúc đi tuần vào hôm qua,.... Em bất cẩn nên...."

Mitsuri nói vẻ không được thoải mái xong và ngày tức khắc, ánh mắt Iguro ngước lên.

Iguro là người đồng nghiệp vốn lạnh lùng điềm tĩnh. Nay là lần đầu tiên anh ấy biểu hiện gương mặt đáng sợ vậy và khiến Mitsuri toát mồ hôi hột cả ra.

(Anh ấy giận rồi. Chỉ tại mình quá vô dụng, dù là một Trụ cột nhưng vẫn bị dính đòn bởi một con quỷ không phải Thập Nhị Nguyệt Quỷ nữa...... Làm sao bây giờ? Chắc anh ấy thất vọng về mình lắm... .)

Lúc Mitsuri càng ngày càng thu mình lại, bỗng Iguro đứng phắt dậy.

"Ở đâu?"

"Yaa"

Mitsuri nhún vai theo phản xạ.

"Tên rác rưởi đó ở đâu?"

"Hả?"

"Anh đang nói đến tên khốn nào dám làm đôi má hồng hào của Mitsuri bị thương ở đâu."

"Dạ.... À chuyện đó...."

Mitsuri định giải thích rằng : "Thực ra em đã hạ gục nó rồi", nhưng Iguro đã ngắt lời Mitsuri và làu bàu với cái giọng trầm đầy thù hận.

"Tên rác rưởi đó đáng chết nghìn lần, giờ ta đi xé xác tên khốn đó thành từng mảnh cho biết tay."

Thấy Iguro vẻ như sắp lao ra khỏi cửa tiệm bất cứ lúc nào, Mitsuri vội vàng ngăn anh ấy lại.

"Gư, gượm đã, anh Iguro!! Nó không còn nữa đâu. Um, em đã chém đầu con quỷ đó rồi nên....."

".......-"

Cuối cùng thì Iguro cũng định thần lại. Anh cầm lại cơn sát khí và lại ngồi đối diện với Mitsuri, xong rồi đặt tay lên trán và nói:

"....Anh xin lỗi ..."

Iguro khẽ lầm bầm, anh xấu hổ đến mức chỉ muốn có cái lỗ chui xuống cho rồi.

"Anh lại giận quá mất trí rồi. "

".... Anh Iguro..."

(Anh ấy không giận mình ư?)

Ngược lại, anh ấy còn lo lắng cô nữa.

Một cảm giác ấm áp trào dâng trong tâm Mitsuri.

Giờ mới nghĩ kĩ lại, từ lúc cô gia nhập quân đoàn, Iguro đối xử với Mitsuri rất tốt và luôn quan tâm chăm sóc cô hết mực.

" ─Kanroji "

Anh ngượng ngùng nói.

"Có phải là em đang gặp chút rắc rối đúng không?"

"Eh....?!"

"Nếu đúng là như thế, hãy nói cho anh nghe đi."

"Anh Iguro....."

"Anh muốn giúp em."

"!"

Trước giọng điệu chân thành và ánh mắt nghiêm túc của Iguro, tim cô như bắt đầu đập mạnh trở lại ─ tuy vậy, vào lúc đó hình dáng của Shinobu bỗng xuất hiện trong đầu Mitsuri.

"....! Không!!"

"Kanroji?!"

Mitsuri đột nhiên đứng phắt dậy, Iguro ngẩng đầu lên nhìn cô. Mitsuri cũng không dám nhìn thảng vào mắt phía bên đối phương.

"E, em, em sực nhớ ra em có việc khác cần làm........! Em xin lỗi, em xin phép đi trước!"

Sau khi nói lắp ba lắp bắp xong, Mitsuri dúi tiền thanh toán vào tay ông chủ quán và chạy ra khỏi quán ăn, trông hết sức đau khổ.

(Em xin lỗi, anh Iguro. Em thực sự xin lỗi.)

Dù anh ấy quan tâm đếm mình.

Dù anh ấy muốn giúp đỡ mình.

(Nhưng vẫn cứ tiếp tục thế này, mình sẽ làm anh Iguro kích động mất...)

Bàn qua một bên, chỉ là cô ấy đang đi trên một con đường của những thất bại. Cô không thể phụ thuộc mãi vào Iguro như trước đây được.

Mitsuri rời khỏi quán ăn như đang lẩn tránh ai đó.

Khi đến một nơi thoáng đãng hơn, cuối cùng thì Mitsuri cũng thở phào nhẹ nhõm.

(Mình phải tự tìm cách giải quyết chuyện này, không để dựa vào anh Iguro mãi được.)

Cô dùng hai tay tát vào má mình thật đau.

Thế nhưng, màn sương mù trong đầu vẫn không hề tiêu tan.

Vài ngày trôi quaー

"Haizzzz......"

Sự căng thẳng khiến Mitsuri ngày càng đi xuống, thay vì cải thiện lên.

Cô cảm thấy khó thở, cơ thể nặng như chì. Có thể vì thế mà Mitsuri ngày càng yếu hơn rõ rệt. Thậm chí cô còn không thể sử dụng kĩ thuật Hơi thở của Tình yêu một cách dễ dàng được.

(Mình...mình bị làm sao vậy?)

Liệu cô vẫn làm tròn trách nhiệm với tư cách là một Trụ cột với tình trạng thế này không ?

Lúc Mitsuri cảm thấy đầy đau khổ và tội lỗi, Shinobu đã gửi một lời nhắn thoại.

─Nếu chị rảnh, phiền chị có thể đến thăm Trang viên Hồ điệp được không?

Thường thì Mitsuri sẽ rất vui khi nhận được lời mời của Shinobu, nhưng lần này lại càng khiến Mitsuri thêm lo lắng hơn.

(Shinobu muốn gì ở mình?)

Gặp mặt nhau bây giờ thì khá là khó xử, nhưng cũng chẳng thể nào mà bỏ qua được.