Dịch và biên tập: Ngô Ái Ni
“I, no, suke……Ino, suke.”
“Đúng rồi, làm tốt lắm, đúng là đệ của ta có khác!”
Sau một thời gian dài dày công tập luyện, cuối cùng Nezuko nhớ tên Inosuke thành công, cậu chàng đã hét lên và lộn nhào vì vui sướng.
Sáng hôm qua, sau khi trở về Điệp phủ chữa trị vết thương, Inosuke thấy mọi người đồn rằng Nezuko có thể nói được và ngay lập tức, cậu dạy cô cách đọc tên của mình hết sức nhiệt tình. Mặc dù Nezuko đọc từ “Boss” thành “Bozz”, nhưng ít nhất cô ấy đã đọc đúng vài lần từ “Inosuke”. Đối với một người thiếu kiên nhẫn như Inosuke thì việc dạy đọc tên như thế này là cực kì hiếm thấy. Nghe Nezuko gọi đúng tên mình vài lần, Inosuke cảm thấy cực kì vui sướng, cả người ngập tràn trong bong bóng hạnh phúc, cơ thể tưởng chừng như đã nhũn ra.
Sau một vài lần, Inosuke coi Nezuko như một đứa trẻ mới học nói và yêu cầu cô bé nói tên mình liên hồi.
“Inosuke?”
“Ừm!!”
“Inosuke!”
“Đúng rồi! Nói như vậy vài lần nữa đi! Đây chính là tên của Đấng ta đây!! ”
Giọng nói vui mừng của Inosuke vang lên khắp Điệp phủ.
“Làm tốt lắm nhóc, đây, cầm lấy những quả sồi bóng loáng này, phần thưởng dành cho ngươi đó! “
Nezuko đón nhận những quả sồi với vẻ mặt vui mừng, cô bé tò mò giơ chúng lên trước mặt trời và nhìn ngắm hết sức chăm chú. Mặc dù đã có thể đi lại dưới ánh mặt trời nhưng cô bé vẫn còn những chiếc răng nanh thò ra từ khóe miệng và đôi mắt màu hồng khác biệt. Dẫu vậy Tanjiro vẫn rất vui mừng.
Nghĩ về nụ cười của Tanjirou và nhìn thấy Nezuko đang tắm mình dưới ánh nắng, một cảm giác ấm áp lạ lùng dâng lên trong lòng Inosuke. Khi ở cùng Tanjirou và những người còn lại, Inosuke thường cảm nhận được cảm giác ấm áp này. Bình thường cậu luôn cố chấp gạt bỏ cảm giác làm suy giảm tinh thần chiến đấu này sang một bên, nhưng hôm nay, có vẻ như cậu đã có thể chấp nhận được điều đó.
(Quá tuyệt vời, quả nhiên niềm vui của Đấng ta đây chính là thấy lũ tay sai hạnh phúc. )
Inosuke khịt mũi hài lòng và quyết định tiếp tục đào tạo 1 tên đàn em theo cách này.
“Kyaaaaa !!”
Tiếng hét thất thanh phát ra từ góc sân, kèm theo đó là âm thanh lớn của một thứ gì đó rơi xuống đất. Âm thanh phát ra từ một trong ba cô bé làm hậu cần – Terauchi Kiyo.
“Cái gì thế?! Có kẻ đột nhập à? ”
Inosuke lao tới với hai thanh kiếm của mình. Nezuko cũng theo sau Inosuke.
Hóa ra tiếng đổ vỡ lúc nãy là âm thanh của sào quần áo rơi xuống, khăn trải giường, bộ đồ ngủ đã giặt tất cả đang nằm yên vị trên mặt đất, lấm lem hết cả. Kiyo quỳ xuống bên cạnh bộ quần áo, hai tay che mặt và khóc nức nở. Kanzaki Aoi và Tsuyuri Kanao đang cố gắng an ủi cô bé.
Inosuke tức giận đến mức những chiếc lông trên mặt nạ sắp dựng ngược hết lên.
“Tên nào đã làm?! Quỷ hả?! ”
“Không phải, là một con quạ.”
Aoi đáp lại câu hỏi đầy thịnh nộ của Inosuke.
Dưới cái đầu heo rừng, Inosuke cau mày.
“Quạ Kasugai?”
“Làm sao mà có thể được, quạ Kasugai sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Nó chỉ là một con quạ bình thường.”
“Nó cắn vào mặt mi à!”
“Dừng lại đi, anh đang làm mọi người sợ hơn đó !!” – Aoi trừng mắt nhìn Inosuke.
“Đến sáng hôm qua trời vẫn còn mưa. Thế nên có rất nhiều quần áo chưa được giặt sạch—”
Vậy nên hôm nay, Aoi và Kiyo giặt một lượng lớn chăn ga gối đệm và đồ ngủ từ sáng sớm. Khi họ đã giặt sạch sẽ mọi thứ, đang trong lúc phơi đồ thì đột nhiên một con quạ bay đến và giật mất chiếc kẹp bướm của Kiyo. Cô bé mất thăng bằng và thế là cả chiếc sào phơi sập xuống.
“Tóc hạnh nhân? Đó là cái gì, ăn được không? “
“Không phải quả hạnh, là cái kẹp tóc. Giống như cái này nè..”
Aoi chỉ vào chiếc kẹp bướm trên đầu mình.
“Kẹp tóc?”
Nhìn kĩ lại mới thấy, chiếc kẹp bướm của Kiyo đã biến mất. Đương nhiên là phải nhìn kĩ mới thấy được điều khác biệt xíu xiu này.
Cái gì, vậy đó là tất cả những gì đã xảy ra à, Inosuke cảm thấy có chút thất vọng.
“Nó có bị thương không?”
“Con bé không sao …… chỉ là lúc ngã bị xây xát đầu gối một chút thôi, phải không, Kiyo? ”
Mặc dù cô bé không ngừng nức nở nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu trả lời câu hỏi của Aoi.
Kanao vụng về vuốt lưng Kiyo. Nezuko bắt chước Kanao xoa đầu Kiyo, an ủi cô bé.
“Được rồi được rồi.”
Nghe thấy cách an ủi vụng về của Nezuko, Kiyo vừa khóc vừa gật đầu.
Inosuke bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
(Tại sao con nhóc này khóc lắm thế?)
Không phải đồ ăn bị cướp hay bị thương nặng, có cần phải khóc lóc như thế không?
“Đừng khóc nữa! Có mỗi cái kẹp tóc thôi mà. “
“……!”
Sau khi Inosuke nói xong, vai Kiyo giật giật. Aoi giận dữ trừng mắt nhìn Inosuke….
“……Cậu sai rồi!!”
Người đầu tiên mở miệng không phải Aoi mà là Kanao. Thường thì cô gái này luôn mỉm cười nhẹ nhàng và rất ít nói, đột nhiên cô trừng mắt nhìn sang, đôi má nhợt nhạt ửng hồng.
“Đối với Kiyo, đó không phải là một cái kẹp tóc bình thường! Kẹp tóc đó là của…. Nee-san — nó chứa đầy những kỉ niệm quý giá cùng với Kanae nee-san… là minh chứng chứng minh bọn tôi là một gia đình. ”
Kanao nói với giọng run rẩy rồi nhanh chóng quay người bỏ chạy.
Inosuke nhìn bóng dáng cô dần đi xa, sững sờ.
“…… Kanao…san”
Kiyo vừa khóc vừa nhẹ nhàng gọi tên Kanao.
“Không sao đâu.” Aoi vừa an ủi Kiyo vừa đỡ cô bé dậy. Đột nhiên cô nhìn thẳng vào Inosuke.
Tên này muốn đánh nhau sao? Inosuke nhanh chóng vào thế phòng thủ. Thế nhưng, Aoi chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt trách cứ rồi rời đi mà không nói lời nào.
*
“—Và đó là những gì đã xảy ra.”
Inosuke ngồi xếp bằng trên giường bệnh và kể lại cho Tanjiro nghe – người đang hồi phục sau trận chiến tại làng thợ rèn. Cảnh tượng ấy giống như một đứa trẻ phàn nàn với mẹ về một cái kết của câu chuyện nhạt nhẽo nào đó. Một thanh niên với cái đầu chào mào ở giường bên cạnh nhìn hai người họ với vẻ kinh ngạc.
“Tôi muốn ngủ, bảo cậu ta đừng nói nữa, Tanjirou.”
Người thanh niên nói rồi vùi đầu vào chăn ngủ thiếp đi.
Inosuke tức giận muốn nhảy sang đấm vào mặt cái thằng đang nằm ngủ thẳng cẳng kia.
“Gì! Cái thằng đầu chào mào kia! Nếu mày không thích thì chúng ta có thể nói chuyện bằng nắm đấm!”
Tanjirou lại dỗ dành Inosuke như mọi khi.
“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy Inosuke. ”
Cậu tiếp tục chủ đề đang bàn. Inosuke tặc lưỡi, ngồi xuống giường và bắt chéo chân.
“Con nhỏ hay cằn nhằn lại chả nói cái gì, chả hiểu sao cái con bé im như thóc mọi hôm lại tức giận với ta, hừ ”.
Aoi rất nghiêm túc trong công việc và hay phàn nàn về Inosuke, vì thế Inosuke đã rèn luyện cho mình tính kiên nhẫn hơn. Ngay cả khi cô ấy tức giận với cậu, Inosuke sẽ chỉ nghĩ rằng “chả sao cả, ngày nào mà chả như thế”.
Tuy nhiên Inosuke không bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị Kanao mắng, trong mắt cậu, cô là người hiếm khi mở miệng, đặc biệt là tức giận chỉ vì một vấn đề cỏn con như vậy. Inosuke càng nghĩ càng thấy vô lý, cậu tức giận đến mức thở phì phò.
“Con nhỏ đó nói cái gì mà không phải đồ bình thường, cái gì mà chứa đầy ký ức gì đấy, nói xong thì chạy mất hút luôn.”
“….Là vậy sao? Kanao thật là…. ”
“Chả hiểu nổi, rõ ràng chỉ là cái chuyện bé như hạt mè mà làm ầm hết cả lên. Cô bé đó không bị thương nặng hay gì đâu mà khóc rõ lâu. Ta thật không hiểu nổi?”
Tanjirou không hề ngắt lời và chỉ lặng lẽ lắng nghe những lời phàn nàn của Inosuke.
“Inosuke, cậu sai rồi!”
“Sao đến cả mi cũng nói y hệt con nhỏ đó vậy?”
Mặc dù cậu không tận mắt chứng kiến nhưng Tanjirou cũng không đồng ý với những gì Inosuke nói. Cậu nhìn Inosuke bằng ánh mắt buồn bã.
“Cái, cái gì vậy… .Souichirou, nói gì đi!”
Inosuke cảm thấy bối rối trước ánh mắt đó.
Khi Aoi im lặng và nhìn chằm chằm vào Inosuke, cậu cũng có cảm giác bất an như bây giờ vậy. Lúc Inosuke đang bồn chồn, lo lắng trên giường—
“—Inosuke này….”
Tanjirou gọi tên của Inosuke. Giọng điệu của cậu vô cùng bình tĩnh.
“Nếu cái đầu heo rừng đó bị ai đó đánh cắp, cậu sẽ làm gì, Inosuke?”
“Tất nhiên là ta sẽ lấy lại nó.”
“Vậy còn cái khố có viết tên cậu thì sao?”
“Đương nhiên là ta đấm tên trộm thối đó u đầu luôn!!”
Sau khi nghe những giả thuyết của Tanjirou, Inosuke đột nhiên trở nên kích động, cậu giơ nắm đấm lên đe dọa.
(pass chương sau: kyucdiudang)
“Đúng thật ha!!”
Tanjirou nở một nụ cười dịu dàng.
“Không biết có đúng không nhưng theo tớ thì….”
“Cái đầu heo rừng là của lợn mẹ đã nuôi Inosuke, còn tấm khố thì viết tên của cậu – “Hashibira Inosuke”, tất cả chính là dấu tích, là kí ức mà cha mẹ đã để lại cho cậu đó.. Bởi vì chúng là những thứ cực kỳ quan trọng, cho nên cậu sẽ không để cho ai lấy nó đi, tớ nói đúng không, Inosuke?”
Tanjirou nói một tràng dài.
Khi nghe Tanjro nhắc tới cái khố, Inosuke khịt mũi khinh thường.
“Ta không có cha mẹ.”
“Inosuke….”
“Ta được lợn rừng nuôi lớn.”
Inosuke lạnh lùng nói. Thế nhưng trong lòng cậu lại nghĩ:” Tại sao ta lại coi trọng cái khố đó như vậy nhỉ?”
(Nếu nó chỉ là một cái khố bình thường thì có mất cũng đâu có sao, phải không?)
Tanjirou lặng lẽ quan sát Inosuke đang đấu tranh tâm lí. Nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của người kia, Inosuke chợt nhớ ra điều gì đó.
Khi Inosuke còn nhỏ, cậu luôn tò mò về những gì được viết trên tấm khố ấy nên đã yêu cầu “ông già hói” đọc cho cậu nghe. Sau đó Inosuke mới biết tên mình là “Hashibira Inosuke”.
“Đây chắc là tên của con rồi….nó là kỷ vật mà cha mẹ con để lại, hãy trân trọng nhé!”
Cậu nhớ rằng ông già đã nói như vậy.
(Đúng thế, bởi vì viết tên của ta, cho nên ta mới quý trọng nó. Suýt chút nữa là để tên Soujirou đó dắt mũi rồi, gyaaaaaaaaa.)
Điều quan trọng không phải là bản thân tấm vải mà là cái tên.
“Ta không biết viết, nên mất tấm vải này thì ta cũng cũng không có tên luôn, phải không hả, Gonpachiro?
Nghe được câu trả lời của Inosuke, Tanjirou cũng không đào sâu vấn đề này thêm nữa.
“Được rồi, tạm gác chuyện tấm khố này đã…”
Tanjirou chỉ vào đầu mình và nói:
“Nhưng đối với cậu, Inosuke, cái đầu heo rừng đó là thứ quan trọng, đúng không?”
“Ừ, thì sao?”
“Tương tự như thế, cái kẹp tóc của Kiyo cũng quan trọng như cái đầu heo rừng của Inosuke vậy.”
“Vậy tức là cái kẹp đó là của người nuôi nấng con bé để lại hả?”
Inosuke nghiêng đầu thắc mắc.
Nói đến đây, hình như Kanao cũng nói cái gì mà kỷ niệm quan trọng với người gì nhỉ, tên là gì ta?
“Kanaie….? Kanaiye… .Kanaye …… .Không, là Kanae! “
Inosuke siết chặt nắm đấm và hét lên.
“Cơ mà Kanae là ai?”
Inosuke lại nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, còn Tanjirou khẽ nhíu mày với vẻ dịu dàng.
“Đó hẳn là chị gái của Shinobu-san. Tớ đã nghe về cái tên đó từ Shinobu-san, Kiyo và những người khác nữa.”
“…của Shinobu…….?”
Trước đây không lâu, khi cậu sắp đi làm nhiệm vụ mới, chính tay Shinobu đã băng bó vết thương cho cậu. Hình ảnh của Shinobu hiện ra trong tâm trí…
“Chị đã khâu vết thương lại, đừng chạm vào nó nhé, cũng đừng tự ý kéo các mũi khâu ra, nhớ chưa? “
Ngón út của Shinobu móc vào tay Inosuke.
“Đây là lời hứa bí mật giữa hai chúng ta, đừng thất hứa nhé.”
Chính hành động đó đã khiến Inosuke không hề tháo chỉ khâu ra cho dù cậu thấy nó rất phiền phức.
“Kanae-san không chỉ là chị gái của Shinobu-san, chị ấy còn là chị gái của Kanao, Aoi, Kiyo, Sumi và Naho — chị gái của mọi người trong Điệp phủ. Mặc dù họ không có quan hệ huyết thống với nhau ”.
“Rồi sau đó Kanae ra sao??”
“Chị ấy đã qua đời. Tớ nghe nói chị ấy từng là một trong những Trụ cột của Sát quỷ đoàn.”
“…..Ta hiểu rồi.”
Inosuke trả lời ngay.
Mọi sinh vật sẽ chết. Cuối cùng họ sẽ trở về đất mẹ.
Từ trước đến nay, Inosuke luôn nghĩ như vậy. Nhưng đột nhiên nụ cười dịu dàng của Shinobu lúc giao kèo với cậu lại hiện lên trong đầu.
“Tất cả những ai sống ở đây đều có kẹp tóc hình con bướm nhỉ? Kanae-san chắc cũng có một cái.”
Đối với các cô gái trong Điệp phủ, cái kẹp tóc đó là một món đồ quý giá để kết nối họ với người đã khuất, một người rất quan trọng đối với họ. Sau khi im lặng nghe Tanjirou nói xong, Inosuke lầm bầm:
“Thế nên con nhỏ đó mới tức giận?”
“… ..Kanao cuối cùng cũng có thể nói ra những lời mà cậu ấy nghĩ, thật tuyệt..”
Tanjirou nhắm mắt lại, mỉm cười.
“Chốt lại thì cái kẹp tóc đó là đồ không bình thường, đúng không?”
Inosuke nói với chính mình.
“-Ừ”- Tanjirou gật đầu nhẹ nhõm.
Inosuke cúi đầu và im lặng một lúc lâu. Sau đó, cậu đột nhiên nhảy khỏi giường của Tanjirou. Lúc cậu định rời đi trong im lặng thì đột nhiên….
“Tớ nghĩ Kanao giờ này cũng đang tìm lại kẹp tóc cho Kiyo đó.”
Tanjirou đã nói như vậy.
Mặc dù cậu không hề bảo Inosuke làm gì nhưng chỉ với từ “cũng” thôi là biết rồi. Cứ như thể cậu biết Inosuke sẽ làm gì tiếp theo vậy.
“Tớ cũng sẽ đi tìm!”
Đột nhiên Tanjiro đứng dậy khỏi giường.
“Ta đang đói nên sẽ đi tìm đồ ăn thôi. Đâu có rảnh để đi tìm mấy cái kẹp bướm linh tinh đó đâu chứ!”.
Inosuke cố tình nói tránh đi, sau đó đưa ngón trỏ của mình ra và chỉ vào Tanjirou:
“Còn nữa, đừng di chuyển. Người ngợm đã khỏe méo đâu mà đi, ta cấm ngươi xuống giường đấy, biết chưa hả?”
Sau khi nói những lời nghiêm khắc đó, Inosuke rời khỏi phòng.
Inosuke vừa rời đi, cậu chàng tóc chào mào tưởng chừng đã ngủ từ đời nào bất ngờ bật dậy và nói với vẻ mặt bối rối:
“Con heo rừng đó không thành thật chút nào.”
Tanjirou cười và nói:
“Ừ, cậu ấy cũng giống với cậu đó Genya.”
Genya tức giận và hét lại:
“Ai thèm giống với con lợn rừng chết tiệt đó! Tao sẽ giết mày!”
Cuộc đối thoại đó Inosuke chẳng thể nào nghe được.
*****
“Hyahhhhh!”
Inosuke tung mình nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống dất tạo nên tiếng động khá lớn. Aoi giật mình và dừng bước. Cô lo lắng quay đầu lại, trong tay còn cầm một cái giỏ mây. Có vẻ bên trong đều quần áo đã được giặt lại.
“Này.”
Inosuke hếch mặt heo lên khiến Kiyo đi sau Aoi run sợ mà rụt cổ lại, nép mình sau lưng Aoi. Nhìn thấy cô bé sợ hãi như thế, Aoi cũng lộ ra vẻ lo lắng.
“Lại gì nữa?”
Cô gái với tính cách cứng rắn đang nhìn Inosuke và nói với một giọng có phần gay gắt.
Inosuke ngó lơ lời của Aoi nói và đi thẳng đến chỗ hai người họ. Aoi nâng giỏ quần áo lên, đặt nó giữa mình và Inosuke, còn Kiyo nắm lấy góc quần áo của Aoi từ phía sau.
“Mi có nhớ nó đã đi đâu không?”
“Gì?”
“Ta đang nói về con quạ đã lấy trộm kẹp tóc của nhóc lùn đó. Nó đã đi đâu rồi?”
“A……”
Sau khi nghe câu bỏi của Inosuke, Aoi từ từ đặt giỏ quần áo xuống, sững sờ.
“Hình như – nó đã bay về phía ngọn núi đó.”
“Đằng kia à?”
Sau khi xác nhận phương hướng mà Aoi đã chỉ ra, Inosuke quyết định đi đến đó ngay lập tức nhưng đột nhiên cậu lại thay đổi ý định.
Cậu lấy ra một quả sồi từ trong túi quần của bộ đồng phục và đưa nó tới trước mặt Kiyo. Cô bé rụt rè nhìn cậu.
“Cầm lấy.” – Inosuke nói nhanh.
“Hở?”
“Đây là quả sồi lớn nhất và đẹp nhất của ta. Trông nó sáng bóng như đá quý vậy. Cầm lấy đi!.”
“V-vâng.”
Kiyo rụt rè đưa cả hai tay ra. Inosuke đặt quả sồi sáng bóng vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô bé..
“……oa, đep quá.” Kiyo thì thào. Đôi mắt sưng húp vì khóc của cô bé sáng rực lên không khỏi khiến mọi người đau lòng. Chiếc kẹp bướm còn lại bay phấp phới trong gió.
“Đây là lời xin lỗi của ta, lúc nãy nói hơi quá đáng.” – Inosuke nói nhẹ.
“Ơ…dạ—”
Inosuke để lại Kiyo đang đứng lúng túng rồi chạy nhanh về hướng mà con quạ bay đi.
Aoi đột nhiên hét lên:
“Inosuke-san!”
Inosuke dừng bước và quay đầu lại. Cậu thấy Aoi nhìn mình với ánh mắt nghiêm túc.
“Chuyện sáng nay xảy ra quá nhanh nên tôi không chắc chắn lắm, nhưng mà con quạ đó có lông trắng trên đuôi.”
“Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi nhé!”
Sau khi nghe Inosuke trả lời, nét mặt của Aoi nhanh chóng dịu đi.
“Hãy cẩn thận.”
“Okê con dê!”
Dưới ánh mặt trời đang lặn dần, Inosuke chạy không ngừng về phía ngọn núi đang bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn mờ nhạt….