Dịch và biên tập: Ngô Ái Ni
Chương 4.2
“Đó là chuyển động thứ hai của bên phải.”
“Vâng.”
“Sau đó, chuyển động đầu tiên bên phải cắt xuống như thế này.”
“Như thế này ạ?”
“Không phải. Tốc độ và lực mạnh hơn.”
Vì không thể nhớ hết trong đầu nên Kotetsu múa bút viết nhanh hết mức có thể. Muichirou cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài đồng phục để lộ chiếc áo sơ mi bên trong và từ từ tái hiện lại hình dạng cơ bản của Yorichi Reishiki.
Cậu cởi bỏ áo khoác để Kotetsu có thể nhìn thấy rõ chuyển động của cánh tay mình hơn. Thông thường, Muichirou mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình để kẻ thù không thể biết được chuyển động của cậu.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, bầu trời phía Tây bắt đầu nhuộm một màu đỏ thẫm.
Vì phải nghe và ghi chép trong thời gian dài, Kotetsu cũng bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức. Khi nghe Muichirou nói rằng cậu ấy muốn nghỉ ngơi,cậu nhóc đã thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì em sẽ lấy nước.”
Kotetsu đến một con lạch gần đó để lấy nước.
Muichirou dựa vào cây phong và nhấp một ngụm nước từ ống tre. Nước từ con lạch mát lạnh và có vị ngọt nhẹ.
“… Tokito-san thực sự tuyệt vời.”
Kotetsu ngồi cạnh Muichirou và lầm bầm. Khi được khen ngợi như vậy, Muichirou đột nhiên nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tại sao tự nhiên nhóc lại nói vậy?”
“Bởi vì anh chỉ giao đấu một lần mà đã nhớ các chuyển động của Yorichi Reishiki. Một người bình thường sẽ không thể nào nhớ được như thế cả.”
“Nhưng anh cũng đã nói rồi mà, anh không nhớ hết toàn bộ.”
“Dù vậy, anh vẫn rất tuyệt vời. Còn em thì…. ”
Kotetsu rời mắt khỏi Muichirou, thở dài rồi cúi đầu xuống. Trông cậu nhóc không khác gì một ông cụ non.
“Tokito-san, anh đã giúp em rất nhiều nhưng em vẫn lo lắng không biết liệu em có thể làm được hay không.”
“Nhóc mới mười tuổi, tương lai còn nhiều cơ hội ở phía trước” .”
“Em không thể làm được!”
Kotetsu đột nhiên hét lên rồi cúi đầu xuống. Tuy nhiên, giọng nói của cậu nhóc nhanh chóng trở nên nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Em không có tài năng để trở thành một thợ rèn kiếm, em cũng không có khả năng về cơ bắp hay cơ khí học, em chỉ là đồ bỏ đi. Một người được Thần linh lựa chọn như anh sẽ không hiểu được cảm xúc của em.”
Đôi tay cậu nhóc cầm ống tre run lên,
Muichirou dời ánh mắt khỏi cậu nhóc bên cạnh và nhìn về phía khu rừng rậm rạp trước mặt.
“Khi anh bằng tuổi nhóc, anh thậm chí còn chưa cầm kiếm.”
“Hở……”
Kotetsu ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Chẳng phải anh hậu duệ của vị kiếm sĩ vĩ đại sao?”
“Cha của anh là một tiều phu.”
Muichirou nhìn cây xanh và nhắm mắt lại.
“Cha mẹ mất khi anh lên mười. Anh và anh trai của anh sống nương tựa lẫn nhau. Khi đó, anh không biết nấu cơm ra sao, không biết chặt củi, thậm chí đến cả việc dùng dao anh cũng không biết. Anh trai của anh đã mắng anh rất nhiều. Anh ấy luôn nói “Vô*” trong Muichirou là “Vô” trong “vô dụng”, “Vô” trong “vô nghĩa”. “
(Tên của Tokito Muichiro trong tiếng Hán là 时透无一郎 – Thời Thấu Vô Nhất Lang, Chữ “Mu” có nghĩa là “Vô”)
Muichirou đã rất tủi thân. Và cậu bắt đầu học hỏi mọi thứ.
Nhưng cậu không hề biết anh trai mình nói ra những lời cay nghiệt ấy đang chỉ cố gắng bảo vệ và đùm bọc đứa em trai nhỏ yếu ớt mà thôi.
“Anh trai khác với anh. Anh ấy có thể làm mọi thứ.”
Từ việc chặt củi, nấu nướng không khiến anh ấy đổ mồ hôi hay thậm chí săn bắn anh ấy chỉ giải quyết trong nháy mắt.
Mặc dù hay tức giận vô cớ, hay nói mấy lời tổn thương Muichirou, nhưng anh ấy vẫn thường nấu món củ cải hầm mà Muichirou thích ăn.
Món củ cải có hương vị ngon ngọt nhẹ nhàng.
“Anh trai của anh cũng ở trong Sát quỷ đoàn? Đừng nói với em rằng cả hai người đều là Trụ cột đấy nhé? “
“Anh trai của anh đã bị quỷ giết khi anh mười một tuổi.”
“….”
“Sau đó anh đã trở thành kiếm sĩ diệt quỷ. Cho nên-“
“Em…em xin lỗi !! Tokito-san! ”
Ngay cả đang đeo mặt nạ nhưng Muichiro vẫn cảm thấy mặt Kotetsu đã tái đi. Nhìn cậu nhóc đang luống cuống xin lỗi vì cái mồm của mình, Muichirou hơi nghiêng đầu và hỏi:
“Tại sao nhóc lại xin lỗi?”
“Bởi vì em đã khiến anh nhớ lại kí ức đau buồn….”
“Nhờ có Tanjirou và nhóc mà anh mới có thể nhớ lại anh trai của mình.”
“Hở? Em và Tanjirou-san? Hả? Nhưng em có làm gì đâu-“
Kotetsu đeo chiếc mặt nạ Hyottoko, lẩm bẩm một mình.
Chắc hẳn cậu nhóc không nhớ về những gì đã xảy ra nên Muichirou giải thích ngắn gọn rằng khi cậu đánh bại con quỷ đã giết anh trai của mình, cậu gần như đã chết và sau đó mất trí nhớ.
“Nhưng anh đã nhớ lại tất cả những điều đó một lần nữa, lúc ấy mặc dù nhóc bị đâm vào bụng nhưng nhóc vẫn cố gắng cứu anh, nhờ thế anh mới có thể đứng lên một lần nữa để bảo vệ dân làng và cả những thanh kiếm.”
“Tokito-san… .đừng …… đừng bận tâm đến em…. Xin hãy cứu…… Ha, Haganezuka-san… ..anh phải… ..bảo vệ thanh kiếm… ..”
(pass chương sau: loihua)
Câu này hoàn toàn không đề cập đến “tôi” (ý chỉ Kotetsu), thật là một trái tim vị tha. Đứa trẻ này không phải là một kiếm sĩ mà là một thợ rèn kiếm nhưng cậu sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ những người xung quanh.
“Lòng trắc ẩn của nhóc và lời nói của Tanjirou khiến anh nhớ điều gì là quan trọng nhất.”
“Tokito-san… ..”
“Cảm ơn nhóc.”
Muichirou luôn muốn thể hiện lòng biết ơn của mình đối với người thợ rèn trẻ tuổi..
“Thật may mắn khi anh vẫn có thể kịp thời bày tỏ lòng biết ơn của mình với nhóc và Tetsuido-san.”
“Không…. Em mới là người nên cảm ơn anh.”
Kotetsu đứng dậy và cúi đầu.
“Cảm ơn… .Tokito-san.”
“Tại sao em lại cảm ơn anh thế?”
“À — đó là Kotetsu! Cuối cùng cũng tìm được em rồi ~~! ”
Tiếng nói vui vẻ vang lên và Kanroji Mitsuri chạy nhanh về phía họ. Trên tay cô ấy mang một cái khay cơm nắm lớn.
“Cái quái gì vậy?”
“Kanroji-san? Chị đang làm gì ở đây?”
Kotetsu giật mình. Muichirou tò mò nhìn theo.
“Biết ngay là Muichirou cũng ở đây mà. Tuyệt quá!”
Mitsuri nở một nụ cười trong sáng và đặt khay đựng đầy cơm trước hai người.
BỊCH
Âm thanh vật nặng rơi xuống, không biết là nhiều cơm nắm đến mức nào nữa.
“Chị rất lo lắng cho mọi người trong làng nên chị muốn đến để giúp đỡ việc di dời. Ý chị là, chị rát khỏe nên có thể mang vác rất nhiều thứ! Nhưng khi chị đến thì mọi việc xong cả rồi, đang không biết làm gì thì chị gặp được Kanamori-san— ”
Khi Mitsuri kết thúc câu nói, Kanamori thò đầu ra khỏi tán cây phía sau cô.
“Em hiểu rồi.” Muichirou gật đầu.
“Nhưng mà tại sao chị lại nói biết ngay em sẽ ở đây?”
“À, là tôi đã nói với Kanroji-sama rằng Kotetsu đang cảm thấy rắc rối vì nó không thể sửa chữa hình nhân chiến đấu được tổ tiên truyền lại nên chắc Tokito-sama cũng ở đó.”
Mặt nạ Hyottoko hơi di chuyển lên xuống.
“Sau đó Kanroji-sama nói rằng Ngài ấy muốn làm một ít thức ăn để mang đến nên tôi đã giúp một tay.”
Kanamori cầm một chiếc bình lớn trong tay phải và tay trái ôm bốn tách trà.
“Còn đây là trà xanh* chất lượng cao.”
(*là Gyokuro trong tiếng Nhật. Đó là một loại trà xanh tinh chế.)
“Vì gạo chuyển đi gần hết nên chị chỉ kiếm được một chút. Nhưng chị cho thêm muối và mận khô vào trong dấy, ngon lắm đó ”.
“Thế này là một chút ạ… ..?”
“Đối với Kanroji-san, thế này là một chút thôi.”
Nhìn thấy Kotetsu kinh ngạc vì núi cơm nắm, Muichirou nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy hai người họ như vậy–
“Hì hì, Tokito-kun và Kotetsu-kun đã trở thành bạn của nhau. Thật đáng yêu. ”
“Các thợ rèn cũng có vai trò quan trọng và cần thiết. Họ có những kĩ năng mà các kiếm sĩ diệt quỷ không thể có được. Nếu không có họ thì chúng ta đâu có thể chiến đấu được, đúng không?”
“Kiếm sĩ và thợ rèn cần có nhau mới phát huy hết được khả năng của mình.”
“Cả hai đều cùng chiến đấu trong một trận chiến, chỉ khác ở địa điểm mà thôi.”
Tanjirou nổi điên đến mức cậu ấy nói ra những lời lẽ nghiêm khắc nhưng Muichirou vẫn không hề bị lay chuyển và chỉ coi lời nói đó như một cơn gió thoảng bên tai. Khi đó cậu không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào.
Giống như một con hình nhân được làm ra chỉ để chiến đấu và giết quỷ.
“Mặc dù đã quá muộn, nhưng tôi muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người. Xin lỗi.”
Thấy Muichurou cúi đầu xuống, vai Kotetsu không ngừng run lên. Cậu nhóc nhìn xuống đất, cố gắng hết sức để không khóc nấc lên.
“Tôi đã được Kotetsu và thanh kiếm Kanamori-san cứu sống. Tanjirou cũng được cứu bởi thanh kiếm mà Haganezuka-san đã dốc hết sức để hoàn thành nó. Tanjirou đã đúng, kiếm sĩ và thợ rèn kiếm đều đang chiến đấu giống như nhau.”
Muichirou nói một cách chân thành.
Kotetsu không thể chịu đựng được nữa và những giọt nước mắt trong veo chảy ra từ cằm bên trong chiếc mặt nạ Hyottoko. Cậu nhóc nhấc nửa chiếc mặt nạ ra và khóc lớn.
Kanamori cũng vậy.
“Ngài đã trưởng thành rồi…… Tokito-sama.”
Nói xong, Kanamori cũng khóc.
Ông chú cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình ra và để lộ khuôn mặt gầy gò, chú ấy khóc lè nhè như một đứa trẻ.
“Nếu Tetsuido-san có thể nhìn thấy Ngài bây giờ, có lẽ ông ấy sẽ rất vui mừng đấy.”
“Chị cũng…. Chị cũng đã nhiều lần được cứu bởi thanh kiếm do Tecchin-sama… .wahhhhhh !!”
Ngay cả Mitsuri cũng đã bật khóc. Cô ấy áp má mình vào thanh kiếm và khóc um lên—
“Tại sao Kanamori-san và Kanroji-san lại khóc?”
Muichurou cau mày.
“—Tokito-san.”
Kotetsu dùng mu bàn tay để lau má không bị che bởi mặt nạ và gọi tên Muichirou.
“Sau khi chúng ta ăn cơm nắm, em nhờ anh một lần nữa được không?”
“Được. ”
Muichirou gật đầu. Kotetsu mỉm cười hạnh phúc trên đôi má vẫn còn vương những giọt nước mắt.
“Chị sẽ ủng hộ hai người !! Chị sẽ nấu thêm nhiều cơm, vì vậy cả hai phải cố gắng hết sức mình nhé!! Wahhhhhh !! ”
Mitsuri ôm chặt cả Kotetsu và Muichirou.