Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cơn Gió Dẫn Lối

Chương 17: CUỘC ĐIỀU TRA LÚC NỬA ĐÊM 1



“Bỏ qua phần giới thiệu dài lê thê đó đi, cùng nâng ly chúc mừng Kanae-sensei nào!”

Sau tiếng của Uzui Tengen, từng chiếc ly rượu nhỏ chạm vào nhau tạo ra tiếng động leng keng không dứt.

Chỉ mới ngày thứ năm kể từ khi khai trương đến nay, quán Izakaya gần Học viện liên cấp tư thục Kimetsu đã cực kì nổi tiếng, vào quán là có thể bắt gặp rất nhiều khách hàng say xỉn.

“Tôi là Kochou Kanae, tôi rất vinh dự khi được đảm nhận vị trí giáo viên sinh học tại trường cũ. Bản thân tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, mong được mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

Kanae cúi đầu lặng lẽ. Vẻ ngoài quyến rũ và thanh tú của cô ấy đã thu hút sự kinh ngạc của mọi người bất cứ nơi nào cô ghé qua.

Các em gái của cô * cũng là những cô gái xinh đẹp và là thần tượng trong lòng các nam sinh. Tuy nhiên, bản thân Kanae khi còn là học sinh của Học viện Kimetsu cũng đã là một huyền thoại, cô rất được cả bạn nam và bạn nữ yêu mến.

(* chỉ Kanao và Shinobu)

(Các chàng trai đều bị chinh phục trong một thời gian ngắn.)

Uzui uống bia, kín đáo quan sát các bàn xung quanh họ. Không chỉ các giáo viên nam mà ngay cả các giáo viên nữ cũng bị mê hoặc bởi hành động của Kanae.

Trên thực tế, khi cô ấy vừa được nhận vào trường và đang giới thiệu bản thân trong lúc chào cờ ban sáng, tình hình rất hỗn loạn. Một thành viên tóc vàng hoe trong ban kỷ luật phấn khích đến mức hét lên khiến  mọi người xung quanh phải bịt tai lại. Sau đó, một giáo viên thể dục nào đó đã tấn công cậu ta khiến cậu bất tỉnh nhân sự, cuối cùng bạn bè của cậu ta đã kéo cậu xuống phòng y tế.

(Ngược lại thì….)

Uzui liếc nhìn các giảo viên cùng bàn với mình.

Giáo viên lịch sử, Rengoku Kyoujuro không uống nhiều rượu và hăng hái ngấu nghiến món cơm khoai lang của mình. Bên kia, giáo viên dạy toán Shinazugawa Sanemi uống rượu như nước lã, anh ta đang cằn nhằn với em trai qua điện thoại về điểm số môn toán. Uzui nghĩ rằng cậu bé ở đầu dây kia rất có thể đang quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, anh không khỏi cảm thấy thương cảm sâu sắc.

Tiếp theo là đến giáo viên chủ nhiệm Lớp măng non năm nhất, Himejima Gyomei, anh ấy đã dạy ở Học viện Kimetsu khi Kanae còn là một học sinh, cũng coi như là người quen cũ với Kanae và đang ngồi đối mặt với cô ấy mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Giáo viên thể dục kiêm cố vấn ủy ban kỷ luật – Tomioka Giyuu đang lặng lẽ ăn mấy món nhắm và uống rượu sake một mình, như thể trong thế giới của anh ta chỉ có một mình vậy. Nhưng đó không phải là do tâm trạng anh ta kém, mà đơn giản là do anh ấy không thể vừa ăn vừa nói mà thôi.

Có phải những người này đi tu hết rồi không, bộ không có ai hứng thứ gì với Kanae hay tin đồn hay sao? Uzui không khỏi bối rối. Nhưng cũng chính vì lý do này mà họ được xếp ngồi cùng Kanae.

Trong số những đồng nghiệp đang chu du trong thế giới của riêng mình, thi người chịu trách nhiệm nói chuyện chủ yếu là Uzui.

Dẫu vậy, Kanae là một người biết lắng nghe. Cho dù cuộc trò chuyện có nói về chủ đề gì đi chăng nữa, cô ấy sẽ có thể đưa ra một câu trả lời chân thành và thú vị. Nhưng khi Uzui đề cập đến một tin đồn kỳ lạ đang “hot” trong giới học sinh dạo gần đây, nụ cười trên khuôn mặt Kanae lập tức biến mất.

“Cái bình trong phòng học sinh học và một ông già bò quanh hành lang….?”

Kanae đặt tay dưới chiếc cằm, đăm chiêu suy  nghĩ.

“Ồ? Cô không dám nghe những câu chuyện kinh dị sao, Kanae-sensei?”

Uzui nói đùa nhưng Kanae chỉ lắc đầu với một nụ cười ngọt ngào.

“Không. Thực tế thì tôi khá thích chúng ”.

Sau đó, vẻ mặt của cô ấy trở nên nghiêm túc trở lại, nói:

“Nhưng một học sinh đã bị thương, với tư cách là một giáo viên, tôi không thể ngồi yên để chuyện này tiếp tục nữa.”

“Kanae-sensei hoàn toàn đúng !! Tôi hoàn toàn đồng ý !! ”

Đôi mắt của Rengoku đột nhiên mở to và anh đặt cơm khoai lang đang ngấu nghiến xuống, Thầy ấy là một giáo viên cực kì nhiệt huyết, học sinh yêu mến anh.

“Khi một học sinh gặp khó khăn, làm sao tôi, Rengoku Kyoujuro, lại không làm gì chứ?!”

“Không, tại sao anh không tiếp tục lặng lẽ ăn cơm khoai lang của mình đi.”

“Tại sao chúng ta không tuần tra phòng học sinh học và hành lang vào tối mai nhỉ?! Anh nghĩ sao?! Uzui?! ”

“Tự dưng lôi tôi vào làm gì? Ai muốn đi chứ?”

“Giáo viên như chúng ta nên có nghĩa vụ bảo vệ học viện và học sinh.”

Uzui cảm thấy  mệt mỏi khi nhìn thấy người bạn nhiệt huyết của mình. Mỗi lần Rengoku “lên cơn” nhiệt huyết là mỗi lần rắc rối ngập trời luôn. Ngay khi anh đang nghĩ cách thuyết phục đồng nghiệp của mình loại bỏ ý định đó thì Kanae giơ tay và nói:

“—Nếu không phiền, tôi có thể đi cùng hai người được không?”

“Nè nè, tôi đã đồng ý đâu?”

“Làm ơn đi Uzui, tôi sẽ không làm quả tạ đâu.”

“Đã bảo là không đi rồi lại còn.”

“Tất cả chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ các học sinh, Uzui!!”

Uzui vô cùng bối rối. Hai người này khó nói chuyện đến phát sợ luôn. Rengoku ngay từ đầu đã không ổn rồi, không ngờ Kanae cũng không khá hơn là bao.

Hai đôi mắt trong veo đang nhìn thẳng vào anh  khiến da gà da vịt của UZui nổi hết cả lên.

(Ăn lẹ rồi chuồn thôi!!!)

Có cái gì mà đi xem chứ! Cùng lắm thì hai người họ lượn lờ mấy vòng quanh trường rồi sẽ về thôi.

“Tốt, tốt, tốt, tôi hiểu. Chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng trường vào tối mai lúc 11 giờ. ”

“Vâng!”

“Cảm ơn anh nhé, Uzui-sensei.”

Rengoku và Kanae đều mỉm cười. Sau khi không thể thuyết phục được hai con người này từ bỏ ý định, Uzui nhìn Himejima đang ngồi đối diện. Hay là kéo luôn ông tướng này đi cùng nhỉ?

“Himejima-sensei, anh sẽ đi cùng bọn tôi mà, đúng không?”

“Tuần tra, có phải….?”

Mặc dù người đàn ông này có một cơ thể rắn chắc và vạm vỡ, nhưng anh có một trái tim có chút mong manh. Anh ngẩng đầu lên khỏi cốc rượu sake nóng hổi của mình và lặng lẽ rơi nước mắt.

“Tất nhiên, tôi rất muốn tham gia…. Tiếc là ngày mai tôi phải đi công tác. Chắc là sẽ không quay về sớm được, cho nên, xin lỗi nhé, tôi không thể đi cùng mọi người được.”

“Gì vậy trời, tiếc quá nhỉ — Shinazugawa, còn anh thì sao?”

Uzui hướng ánh mắt về phía bên phải của Himejima. Người đồng nghiệp vừa kết thúc cuộc gọi với em trai mình, anh đặt điện thoại xuống và ngẩng đầu lên, nheo một bên mắt dưới tóc mái dài khi nhìn về phía Uzui.

“Hả?”

Ngay cả khi lên lớp, Shinazugawa cũng không thắt cà vạt và cởi trần. Mặc dù trông có vẻ hung dữ, chỉ cần đến gần anh ta cũng đủ khiến một đứa trẻ khóc thét, lời nói thì khỏi phải bàn, sắc như dao vậy. Thế nhưng đằng sau vẻ ngoài hung dữ ấy, anh cực kỳ dịu dàng với người già cũng như đối với phụ nữ và trẻ em. Trừ khi liên quan đến Tomioka, người luôn xung khắc với anh như nước với dầu  hoặc một người coi thường môn toán học mà anh ấy yêu thích nhất, thì anh ấy sẽ nổi khùng lên.

(pass chương sau: hocvienbimaam)

Nghe đâu người ta nói ảnh cũng không thèm cài khuy áo kể cả những sự kiện trang trọng như đám cưới hay đám tang luôn.

“Lúc nãy bọn tôi có nói mà, lúc anh đang nghe điện thoại ấy? Chúng tôi sẽ đi tuần tra trường vào ngày mai, đi không? “

“Xin lỗi, tôi không đi.”

“Ah? Gì? Có phải anh định đi tìm cô em nào đó đúng không hả? “

“Hả? Đừng có nghĩ ai cũng suy nghĩ đen tối như anh! “

Shinazugawa tức giận tặc lưỡi rồi tiếp tục nói :

“Mẹ tôi thường tăng ca vào tối thứ Sáu.”

Chắc anh phải đi đón mẹ mình từ nơi làm việc của bà ấy hoặc phải về nhà để trông em, nhà ảnh cũng đông con phết. Uzui còn nghe nói rằng cha của Shinazugawa qua đời khi anh ấy còn khá nhỏ và mẹ anh ấy đã làm việc vất vả để nuôi 7 đứa con một mình, vì vậy người đồng nghiệp này luôn ưu tiên cho mẹ và gia đình của mình.

“Người anh trai này vẫn yêu gia đình của mình như mọi khi, nhỉ.”

“Ồn ào.”

Sau khi nghe lời trêu chọc của Uzui, Shinazugawa đột nhiên quay đầu đi. Những người khác bên cạnh không khỏi nở nụ cười.

“—Tomioka.”

Uzui nhìn về phía bên phải của mình.

“Còn anh thì sao?”

Tomioka, người từ nãy đã không nói gì cả, anh cố gắng nuốt thức ăn trong miệng và chậm rãi nói:

“………tôi…….”

“Cậu thì bận gì chứ, ngày mai cũng đi cùng đi.”

Không biết có phải say rồi không, nhưng Tomioka nói ngọng nghịu hơn bình thường. Uzui mất kiên nhẫn và đưa ra quyết định luôn. Đúng lúc này, một đĩa lớn gồm cánh gà rán, takoyaki, cá hồi hầm củ cải đã được dọn lên. Nhìn thấy món ăn yêu thích của mình ở đó, mắt Tomioka sáng lên.

“Đây, uống đê.”

Uzui nói rồi rót rượu sake vào cốc. Đồng nghiệp khác lặng lẽ gật đầu lia lịa rồi uống rượu trong im lặng.

Sau đó, bữa tiệc chào đón của Kanae kéo dài đến sáng sớm. Vậy nên sáng hôm sau, các học sinh đều thấy giáo viên của họ lên lớp trong tình trạng lơ mơ, thiếu ngủ trầm trọng.

Và rồi điều gì đến cũng sẽ đến, cuộc hẹn lúc 11 giờ đêm chính thức bắt đầu.

*

“Lạnh…. Bố tiên sư tháng sáu gì mà lạnh thí mồ luôn.”

Uzui cong lưng trong gió đêm. Vì anh ấy đến sớm hơn dự kiến nên những người còn lại vẫn chưa tới đây. Thời tiết lạnh giá cộng với cảm giác lơ mơ từ sáng đến giờ khiến anh buồn ngủ.

Uzui nhai kẹo cao su để giữ cho mình tỉnh táo và nghịch điện thoại của mình để giết thời gian.

“Xin lỗi tôi tới trễ.”

“Tới chậm quá đấy, Tomi—”

Khi anh quay lại, Tomioka đang giơ tay về phía anh. Khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó, kẹo cao su bong bóng mà Uzui đang thổi nửa chừng vỡ tung.

Sau khi đến chỗ Uzui và nhìn xung quanh, Tomioka thở phào nhẹ nhõm.

“Những người khác dường như vẫn chưa ở đây sao. Mặc dù đã là tháng sáu, nhưng đêm vẫn khá lạnh đấy. May mắn thay chúng ta không phải bắt Kanae-sensei phải đợi. ”

“…… ..”

“Ahh, Uzui-kun, anh có thấy lạnh không? Nếu anh không chê có thể mặc áo khoác của tôi này!”

“Mi là ai?!”

Uzui cuối cùng đã định thần lại, hét lớn. Tomioka chớp mắt ngạc nhiên.

“Hở? Ai… Tôi là Tomioka Giyuu mà. ”

“Anh là “Tomioka Giyuu ”. Tomioka mà tôi biết là một người đàn ông không thích nói chuyện, tính tình thất thường sáng nắng chiều mưa trưa trở giời, không để ý đến bất cứ ai, ánh mắt lúc nào cũng như cá chết ba ngày không biết đang suy nghĩ cái gì, không phải con người vui vẻ cười hihi haha như thế này. “

“Cậu ghét tôi đến thế sao…..Uzui-kun, đó có phải là cách mà cậu luôn nhìn tôi không?”

“Sao anh lại gọi tôi là “ Uzui-kun ”? Từ lúc tôi vào cái trường này chưa bao giờ tôi nghe anh gọi vậy hết á?”

Sau đó Uzui cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nổi da gà.

(Chắc chắc đã có chuyện gì xảy ra với tên này….)

Giờ anh mới nghĩ lại, trong bữa nhậu của họ ngày hôm qua, hình như trong món cá hồi hầm củ cải mà Tomioka ăn có lẫn vào mấy miếng nấm lạ. Lúc đó bọn họ cũng phát hiện ra, chủ cửa hàng đã trực tiếp xin lỗi và nói rằng khi họ đang chuẩn bị nguyên liệu thì vô tình có thứ gì đó lẫn vào. Chẳng lẽ là độc? Uzui lo lắng.

“Xin lỗi! Tôi đến trễ!!”

“Ahh, Rengoku. Anh đến đúng lúc lắ— ”

Uzui quay về hướng phát ra tiếng nói và chỉ thấy người bạn của mình đang xách một chiếc túi leo núi lớn. Anh không khỏi ôm đầu ngao ngán…

“Cái tên này…. Anh có nghe rõ chúng ta sẽ đi đâu không? Mang cái túi này làm cái móe gì thế? “

“Senjurou rất lo lắng cho tôi nên thằng bé đã gom tất cả muối trong nhà để tôi mang theo.”

“Muối? Nguyên một cái túi này? Bộ nhà mấy người buôn muối à mà lắm thế? ”

“Nhiều lắm, có cả muối tinh, muối thô, muối đá…. còn cả bánh gạo tẩm muối nữa!!”

“Mang bánh gạo tẩm muối để làm gì? Chúng ta đến đây là để kiểm tra tình hình chứ không phải đi picnic — Với cả đống muối đá  này quá lớn rồi, nó to gần bằng một em bé.”

“Cửa hàng nào mà bán cả muối đá khổng lồ này thế?”

Tomioka thò đầu ra từ phía sau Uzui, cười toe toét (như này nè  ^ _ ^).

“Nhưng Senjurou thực sự là một người em trai tốt và quan tâm đến anh trai đấy!  Tôi chỉ có một chị gái và không có em trai nào cả ”.

Sau khi nghe thấy giọng điệu vui vẻ đó, Uzui nhớ lại vấn đề vừa rồi và nắm lấy vai Rengoku.

“Rengoku, có điều gì đó không ổn ở Tomioka.”

“Tomioka?”

Rengoku nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu.

“Lại nữa?”

Tomioka nhún vai như thể anh thấy phiền. Nhìn thấy người kia cố ý làm ra vẻ bất lực, Uzui tức giận đến mức răng nghiến lợi. Tomioka mặc kệ Uzui và nói với Rengoku:

“Anh ấy luôn như thế. Rengoku-kun, cậu có thể nói điều gì đó để thuyết phục Uzui-kun không?”

(Không, người không bình thường là anh đấy Tomioka, tự dưng gọi kun này kun kia nghe gớm vãi!!)

Uzui bực bội nhìn Rengoku và cố gắng tìm kiếm sự hỗ trợ.

Tuy nhiên, câu nói “Yeah! Chắc chắn là có gì đó không ổn rồi !! ” mà Uzui mong đợi lại không thấy đâu. Thay vào đó, Rengoku hỏi Uzui:

“Có gì lạ đâu?”

“Ah? Hả… .. ”

Đối mặt với một câu hỏi bất ngờ, Uzui câm nín. Bộ anh không thấy kì lạ sao, đùa hả trời?

“Không phải anh đã nói rằng có điều gì đó không ổn ở Tomioka sao? Chỗ nào vậy?”

Không thể nào, chẳng lẽ trong mắt Rengoku, Tomioka lúc này không khác gì mọi khi sao? Giáo viên giáo dục thể chất này giống như bất kỳ cậu học sinh đẹp trai nào khác….

(Rõ ràng có cái gì đó không đúng, điều này quá kỳ lạ.)

Thật tiếc khi Shinazugawa Sanemi không có mặt ở đây. Không giống như Rengoku, Sanemi chắc chắn sẽ đưa ra phản ứng mà Uzui mong đợi.

Khi nghĩ đến đây, Uzui đột nhiên do dự.

Khoan đã, lẽ nào đây là…

(Tomioka ban đầu là người như thế nào?)

Nhìn thấy Rengoku hoàn toàn không nghi ngờ gì, tinh thần của Uzui bắt đầu suy sụp.

Tomioka. Tomioka Giyuu. Tomioka bình thường—

Uzui dần mất đi sự tự tin của mình. Khuôn mặt của đồng nghiệp chiếm trọn tâm trí của anh và trong một tích tắc, âm thanh đứt dây vang lên trong đầu.

PHỰT

(……… .ah —  điều đó không còn quan trọng nữa.)

Nhắc mới nhớ, tại sao anh lại để ý Tomioka nhiều thế nhỉ?

(Đó là ảo giác, chắc chắn là ảo giác.)

Uzui đột nhiên cảm thấy bản thân như bị “logout” ra khỏi thế giới này. Một lúc sau Kanae cũng đến và cả nhóm bắt đầu tuần tra ban đêm. Họ cùng nhau đi qua cổng và tiến vào khuôn viên của trường. Vào ban đêm, học viện vô cùng tối, âm u và có chút đáng sợ, khác xa hoàn toàn với ngôi trường náo nhiệt lúc sáng….