Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cơn Gió Dẫn Lối

Chương 4: Cơn gió dẫn lối 4



Đi dọc theo hành lang thiếu ánh sáng, Sanemi cuối cùng cũng đến đại sảnh. Trong căn phòng có mùi hương đặc biệt nồng nặc, có sáu chiếc giường xếp ngay ngắn.

“Cái quái gì đây?”

Cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt khiến Sanemi nhíu mày.

Một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc đen dài được búi cao đang bận rộn giữa những chiếc giường.

Trên chiếc giường trắng xóa có bốn đứa trẻ và hai kiếm sĩ. Tuy nhiên có hai đứa trẻ và một kiếm sĩ đã chết, ruồi nhặng bay khắp nơi, có nhiều con còn đậu trên nhãn cầu bị văng ra và những con dòi lúc nhúc đang bò chậm chạp trên da thịt họ. 

Những đứa trẻ còn sống thì gầy trơ xương, đôi mắt mờ đục, vô hồn nhìn lên trần nhà.

Ở chiếc giường ngoài cùng bên phải là một kiếm sĩ nam đang quấn băng dính đầy máu. Có lẽ do vết thương khiến anh đau đớn, người thanh niên rên lên một tiếng như con ếch bị dẫm bẹp và bắt đầu nôn mửa.

“Ôi trời, con lại nôn nữa hả! Thật đáng thương.”

Sau khi người phụ nữ nói xong, cô nhẹ nhàng lau miệng cho chàng trai, thậm chí còn cho anh ta uống nước trong chậu. Nước nhiều đến nỗi tràn ra khóe miệng.

“Nào, để mẹ tết tóc cho nhé, tết tóc xong sẽ xinh hơn nhiều đó!”

Người phụ nữ nở một nụ cười nhân từ rồi tết tóc cho một cô bé. Từng hành động ân cần cứ như thể ả là mẹ ruột của họ vậy. 

Tuy nhiên, người phụ nữ này không phải là con người.

“Đừng sợ, mẹ sẽ luôn bảo vệ tất cả các con.”

Mặc dù ả đang vuốt tóc cô bé và nói với giọng nhẹ nhàng như đang hát, nhưng miệng lại có răng nanh, đôi mắt đỏ rực như máu.

“Ồ đúng rồi hôm nay các con có bạn mới đó, hãy hòa thuận với nhau nhé!”

Nói xong người phụ nữ quay đầu nhìn về hướng Sanemi. Ả ta vén phần tóc lòa xòa nửa bên trái ra sau tai và để lộ mắt trái có dòng chữ “HẠ NHẤT”.

Sanemi mở to mắt.

Con số được khắc trên mắt chứng minh cho thân phận của ả ta, kẻ dưới quyền Kibutsuji Muzan.

“Một trong Thập Nhị Nguyệt Quỷ…”

Sanemi nheo mắt.

Con quỷ này khác với những con quỷ mà anh đã gặp trước đó. Trong số những con quỷ có kỹ năng đặc biệt, con quỷ trước mắt anh là một trong mười hai con quỷ nhận nhiều máu của Kibutsuji Muzan nhất. Sự căm ghét và phấn khích khiến tóc anh dựng đứng.

Sanemi nắm chặt thanh Nhật Luân kiếm của mình và đá mạnh vào tấm chiếu tatami.

Để tránh làm tổn thương những người vô tội, anh nhắm thẳng vào chiếc cổ mảnh khảnh của người phụ nữ.

Mặc dù tập trung tấn công vào một điểm duy nhất, sức mạnh trong đòn đánh này không hề giảm đi chút nào.

Con quỷ nhìn anh hồi lâu rồi nhẹ nhàng vẫy tay, lập tức hướng đòn tấn công của Sanemi bị lệch đi. Bông hoa màu vàng tươi trên mái tóc óng ả khẽ lay động, như thể hướng kiếm đó chỉ là một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.

“Cái….”

“Ha ha, con không nên nghịch ngợm như vậy.”

Thấy Sanemi kinh ngạc, Hạ Nhất nhếch mép. Trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa nở, nụ cười ấy giống như người mẹ dịu dàng đang khuyên bảo đứa con nghịch ngợm của mình không nên làm như vậy. Sanemi trừng mắt, giận dữ hét lên: 

-Mày đã giấu Masachika ở đâu?

-Masachika? À, đừng bận tâm đến đứa trẻ đó, ta không cần nó đâu. Có vẻ như thằng bé đang tìm kiếm con đó, nhưng sớm muộn gì nó cũng bỏ cuộc và rời đi. Ta chỉ cần con thôi, con yêu.

Sau khi nói những lời đó với một nụ cười tươi rói, ả ta ngay lập tức lại gần cho đến khi chỉ còn cách Sanemi vài cm và nhìn thẳng vào mắt anh.

“Thật là một đứa trẻ đáng thương….”

Người phụ nữ lầm bầm, ngón tay mảnh mai của ả hướng về phía má của Sanemi.

“?! ”

Ngay khi ngón tay của con quỷ sắp chạm vào, Sanemi lập tức lùi lại, anh siết chặt thanh Nhật Luân kiếm của mình một lần nữa. Ả đưa tay chạm vào môi trên của mình, nheo nheo mắt đầy nguy hiểm. 

“Có phải trước đây con đã từng bị cha mẹ bạo hành, phải không? Khi nhìn vào đôi mắt đó của con, ta đã nhận ra. Tên đó là ai? Cha? Mẹ? Hay cả hai? ”

“Đồ khốn!! ”

Lời nói ấy dường như chạm vào vết thương trong lòng anh, máu nóng dồn lên đầu Sanemi, anh vung kiếm về phía ả một lần nữa.

“Chết đi!!”

“Chao ôi, đúng là đứa trẻ không nghe lời.”

Ả nhẹ nhàng nhảy lên né đường kiếm của Sanemi.

“Con cái không nên chĩa lưỡi đao vào cha mẹ.”

Ả cười.

Mùi hương vốn đã khó ngửi nay lại càng nồng nặc hơn. Giây tiếp theo, tất cả các vật dụng trong căn phòng bắt đầu thay đổi.

“…… .—”

Đôi mắt của Sanemi mở to vì kinh ngạc khi căn phòng biến thành một không gian kì lạ với những bức tường màu đỏ sẫm. Chiếc giường trắng tinh mà lũ trẻ và những kiếm sĩ đang nằm trên đó cũng trở thành những cục thịt nhầy nhụa, trông giống như trái cây chín mềm chờ người đến hái.

“Cái gì đây? Nơi kinh tởm này…. ”

“Đây là bên trong bụng của ta..”

Con quỷ tiết lộ sự thật kinh hoàng với vẻ điềm tĩnh, ngay sau đó ả ta nở một nụ cười dịu dàng.

“Như vậy con cũng đã trở thành con của ta rồi.”

“Hả?”

“Con không tin ta sao? Ta đã nói cho con sự thật rồi mà, khuôn mặt nghi ngờ đó là sao vậy, con trai yêu dấu của ta?”

Khi con quỷ nói xong, cả ba người đã chết dần chìm vào đống da thịt, một âm thanh ướt át vang lên và toàn bộ bức tường da thịt đập mạnh.

“Cám ơn vì bữa ăn ngon.”

Con quỷ thè chiếc lưỡi đỏ tươi và liếm môi. 

“…Mày…mày… đã giấu xác họ ở đâu?”

“Tất nhiên là ta đã ăn chúng rồi.”

Sanemi tức giận đến mức giọng gầm gừ như dã thú, ấy vậy mà con quỷ chỉ đáp lại anh bằng một nụ cười.

“Mẹ đã đưa chúng trở lại bụng mình rồi. Có như vậy, chúng ta mới có thể bên nhau mãi mãi.”

Người phụ nữ đặt tay lên ngực và nói một cách trìu mến. Giọng điệu của ả nhẹ nhàng khiến người ta buồn nôn.

Không sao cả, chỉ cần chặt đầu con quỷ này, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nghĩ tới đó cơn giận dữ của Sanemi vơi đi phần nào.

“Oi….dừng ngay cái trò chơi làm mẹ kinh tởm này được rồi đấy!”

“Giả làm mẹ? Ta nào có! Ta đang mang những đứa trẻ có thứ cha mẹ tồi tệ này đi tìm niềm an ủi thay cho đứa con gái thân yêu của ta đã chết vì bệnh tật. Chỉ cần nhìn một cái, ta có thể biết những đứa trẻ này đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương và bi kịch đến nhường nào. Ta chỉ muốn làm mẹ của chúng cũng là điều sai trái hay sao?”

“Tao nhổ vào! Đừng có nói mấy lời giả nhân giả nghĩa đó nữa!”

Sanemi nhổ nước bọt kinh tởm.

“Ngươi tự coi mình là mẹ của chúng ư? Ở đâu hả?Vậy ngươi nhìn xem chúng có vui không?”

Chàng kiếm sĩ kia giận dữ hét lên. Anh dùng hết sức còn lại để chống đỡ nửa người trên và quay mặt về phía Sanemi. Khuôn mặt đó thuộc về một người mà anh đã từng thấy trước đây.

“Cậu là….”

“….hộc hộc….”

Sanemi đã nhìn thấy anh ta trong cuộc tuyển chọn cuối cùng trước kia. Anh còn nhớ rất rõ rằng tên của anh là Uraga. Có lẽ cổ họng của anh đã bị tổn thương, Uraga thều thào gọi Shinazugawa.

“Cứu…tôi…cứu tôi ……”

Một cánh tay gầy như cành cây khô héo yếu ớt vươn về phía Sanemi. 

Con quỷ nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt của ả trở nên vô cảm .Ả ta lặng lẽ đi đến khi đến cạnh Uraga, giơ cánh tay phải lên, nhắm thẳng móng vuốt vào cổ họng anh.

— Tuy nhiên Sanemi đã nhanh chóng di chuyển trước và cứu người bạn cùng lứa với mình khỏi giường. Cơ thể nhẹ bỗng như lông hồng, hoàn toàn không có cảm giác của một người đàn ông trưởng thành.

Sanemi đặt Uraga xuống chỗ cách xa con quỷ. Uraga dồn hết sức lực còn lại nắm lấy bộ đồng phục của Sanemi:

“……… người yêu của tôi, vẫn….chờ tôi trở về…..làm ơn…tôi….không muốn chết……tôi không muốn chết ……”

Sanemi nhớ những lời người đàn ông này đã nói trước đây, rằng mối quan hệ của anh với cha mẹ, đặc biệt là mẹ anh vô cùng căng thẳng, vậy nên anh  muốn nhanh chóng tạo dựng gia đình của riêng mình.

(pass chương sau: tiemphomai)

Sanemi lặng lẽ nghiến răng. Tình trạng Uraga hiện giờ rất nguy kịch, ngay cả khi được điều trị ngay lập tức thì khả năng sống sót chỉ có năm mươi phần trăm mà thôi.

 “Cứu…tôi ”

“Đừng lo, Uraga. Đừng nói nữa.”

Dứt lời, Sanemi thả tay đồng đội của mình ra.

“Cho dù sắp chết, con cũng muốn bỏ rơi mẹ của mình ư..?”

Con quỷ nói bằng giọng đều đều và chậm rãi. Ả nhìn chằm chằm vào Uraga với ánh mắt băng giá.

“Con là một đứa trẻ vô ơn. Tất cả thời gian qua mà “mẹ” dành cho con đã trở nên lãng phí. Con thật đáng ghét. Vậy thì, chết… con phải mau biến mất khỏi thế giới này. Một đứa trẻ vô ơn, bỏ rơi và phản bội mẹ của mình không nên được sống. “Mẹ” không cần con nữa. Con nên chết đi!”

“Hả? Này, cậu đang nói gì vậy? ”

“Ah …… Ahhhhh ……”

Sanemi quay đầu, trừng mắt nhìn con quỷ, Uraga nắm lấy tóc của chính mình. Toàn thân anh bắt đầu run rẩy.

“Ahhhh… ..ah… .ahh, ah, ah, ah, ah.”

“Này..”

Sanemi nhận thấy Uraga đang có những hành động kỳ lạ, anh nắm lấy vai Uraga.

“Shi… ..nazu …… .gawa …….”

Trong tích tắc, người bạn cùng lứa của Sanemi nhìn anh với ánh mắt cầu xin đầy nước mắt. Uraga ngay lập tức lắc đầu như thể anh đã bỏ cuộc, khuôn mặt vừa cười vừa khóc.

“Không …… tôi …… không thể…. phản bội “Mẹ” ……sau tất cả…….”

Sau khi cố gắng nói xong những lời đó, Uraga đột nhiên rút ra thanh đoản kiếm và tự cắt cổ họng mình. 

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những bông hoa màu đỏ thẫm nở rộ trước mắt Sanemi.

Máu tươi chảy dài trên mặt anh, thấm vào trong áo.

“!! Uraga !!”

“Ah……”

Uraga ngã quỵ xuống sàn nhà được tạo thành từ những mảnh thịt, cả người co thắt một cách đau đớn, rồi nhanh chóng bất động. Những giọt nước mắt của anh ấy trượt dài trên gò má hốc hác giống như một chiếc đầu lâu.

………mày…mày đã làm gì Uraga? – Giọng Sanemi run lên vì giận dữ.

“Ôi chao, con đang giận cái gì vậy? Đứa trẻ này muốn biến ta thành kẻ xấu đó! Ta chỉ muốn sống hạnh phúc bên những đứa con thân yêu của mình ở đây thôi mà. Tại nó chà đạp lên những ý định tốt đẹp của ta và phá hỏng mọi thứ đấy chứ! Cái chết để tạ tội đã là quá nhẹ nhàng rồi.”

Con quỷ trở lại vẻ dịu dàng ban đầu và mỉm cười ngọt ngào. 

Có một âm thanh bỗng lướt qua trong tâm trí anh.

“!!KHỐN KIẾP-!!”

Tiếng gầm vang vọng khắp không gian.