Phần nghi thức kéo cờ buổi sáng thứ hai do Tiết Mạn Thanh phụ trách.
Cô ta mặc một bộ quân trang nghiêm chỉnh, hòa nhịp cùng bài hát quốc ca để kéo quốc kỳ lên cột cờ thật cao, sau đó tay giơ lên chào theo nghi thức quân đội nghiêm trang, cả người toát ra vẻ hiên ngang tràn trề thanh xuân.
Khó có thể liên tưởng đến cô gái chật vật vì bị Quý Nhượng tức giận đập bàn khiến chén canh văng lên người ở căn tin ngày đó.
Hiệu trưởng Nhất trung Hải Thành xuất thân từ quân nhân, mỗi khi tiến hành nghi thức kéo cờ đều sẽ làm thật nghiêm trang, ngay cả người được chọn kéo cờ cũng phải là học sinh ưu tú.
Tiếng hát quốc ca vang dội khắp nơi, đâu đó vẫn có giọng xì xào bàn tán của đám học sinh.
"Không xong rồi, bây giờ mỗi lần nhìn Tiết Mạn Thanh, tao đều nhớ đến cảnh cậu ta bị Quý Nhượng ném nguyên chén canh vào người."
"Gì mà ném nguyên một chén, không phải chỉ là bắn mấy giọt thôi à?"
"Vậy cũng đủ mất mặt lắm rồi, lúc đó có biết bao nhiêu người chứng kiến, còn thảm hơn cả cảnh đi tỏ tình công khai mà bị từ chối nữa."
"Rốt cuộc là nữ thần bị trúng độc gì không biết, học sinh đứng nhất toàn trường ở bên cạnh cậu ấy còn tốt hơn Quý Nhượng gấp trăm lần! Làm gì mà cứ phải đeo bám Quý Nhượng như vậy. Ngoại trừ đẹp trai ra thì tính tình cậu ta vừa tàn bạo, thành tích lại lẹt đẹt, hung dữ muốn chết, sau này mà lấy về sẽ thành bạo lực gia đình cho coi!"
"Cái thằng ngu này, bộ mày không biết nhà Quý Nhượng giàu cỡ nào à? Ba của cậu ta chiếm thế độc quyền toàn bộ ngành thông tin điện tử ở Hải Thành này đó, dù có mười học sinh đứng nhất toàn trường cũng không bằng đâu!"
"Không phải năm ngoài còn có tin bên tài chính và kinh tế là ba của cậu ta hợp tác với Apple à? Ngay cả khu thương mại ở trung tâm thành phố đang tu sửa thành công viên giải trí kia cũng là do ba của cậu ta liên kết với tập đoàn Phú Vịnh nhà Tiết Mạn Thanh đầu tư đó. Chậc chậc, bây giờ còn lấn sân vào cả bất động sản nữa."
"Wow, vậy hai nhà họ sau này sẽ thành thông gia à?"
"Thông gia cái đầu mày, bộ mày không đọc mấy scandal của gia đình giàu có à?"
Nhạc Lê đứng bên cạnh vừa hát quốc ca vừa căng tai ra nghe: "..."
Mấy người rốt cuộc là học sinh cao trung hay đám chó con chuyên hóng tin tám nhảm vậy?
Nghi thức kéo cờ kết thúc, đợi thầy chủ nhiệm nói thêm vài lời là bắt đầu đến thông lệ thông báo danh sách các học sinh sai phạm nội quy trường học.
Hầu như tuần nào cũng nghe thấy tên của Quý Nhượng.
Lão đại miễn cưỡng đứng ở cuối hàng, đồng phục còn không thèm mặc ngay ngắn nhìn sang chỗ lớp 2, chợt cảm thấy mình cũng hơi may mắn.
May mà cô không nghe được.
Nhưng không ngờ là trong danh sách vi phạm quy định nhà trường không chỉ không có anh mà thầy chủ nhiệm còn lớn tiếng tuyên dương: "Bây giờ thầy muốn khen ngợi đặc biệt bạn học Quý Nhượng của lớp 9 khối mười một, khi nhìn thấy bạn học gặp khó khăn đã ra tay giúp đỡ, còn giám sát bạn học trong trường hoàn thành bài tập. Bạn học Quý Nhượng đã xem việc giúp đỡ các bạn làm niềm vui, khích lệ tinh thần học tập của tất cả các học sinh trong trường, rất đáng khen thưởng!"
Quý Nhượng: "?"
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm đánh.
Đám Khuất Đại Tráng bật cười ngặt nghẽo.
Không ngờ Nhượng ca lại trâu bò thế này.
Tất cả mọi người sau này sẽ bị giày vò thêm rồi, lão đại không những được khen ngợi mà còn được thầy khuyến khích mọi người noi gương nữa kìa.
Quý Nhượng đạp một cước.
Khuất Đại Tráng đau đến nhe răng, vội vàng che miệng lại, thấy lão đại nổi giận, ánh mắt xung quanh cũng nhanh chóng thu hồi. Cho dù được khen ngợi, lão đại vẫn là lão đại bạo lực tùy hứng đánh người kia.
Không thể trêu vào được!
Sau khi kết thúc buỗi chào cờ, các học sinh trở về lớp.
Tranh thủ giáo viên còn chưa lên lớp, Nhạc Lê lấy điện thoại ra chia sẻ tin đồn mà cô ấy đã nghe trong giờ kéo cờ cho Thích Ánh.
Thích Ánh bất đắc dĩ nhìn cô ấy, cô ghi lên giấy nháp: Lê Lê, không phải cậu nói muốn dành hết tinh lực hóng tin đồn cho việc học sao?
Nhạc Lê thè lưỡi, nhét di động vào balo rồi ghi lên vở trắng: Hóng tin đồn với học tập đều bằng nhau! Khoa học nghiên cứu cho thấy, nếu ta thả lỏng hợp lý sẽ trợ giúp rất lớn cho sự tập trung đó.
Thích Ánh:...
Cô ấy quay lại với chủ đề ban đầu: Cậu nói xem, lão đại thật sự sẽ kết hôn với Tiết Mạn Thanh à? Tự nhiên tớ cảm thấy nhà giàu cũng chẳng tốt lành gì, không có chút tự do nào hết.
Giáp viên Ngữ văn tới, gián đoạn cuộc trò chuyện trên giấy trắng.
Thành tích học tập của Nhạc Lê tuy không tốt lắm nhưng mỗi tiết đều sẽ rất tập trung, cô ấy lấy sách giáo khoa ra bắt đầu nghe giảng.
Thích Ánh đọc tác phẩm văn cổ trong sách, yên lặng nói: Anh sẽ không như vậy.
Nếu tướng quân đã không thích thì sẽ không làm, ngay cả lời tứ hôn của bệ hạ chàng cũng không đồng ý, huống chi là những chuyện này.
Chỉ là không biết lúc này đây, bản thân mình có bị anh ghét bỏ không.
Nhưng mà ngẫm lại thì, tướng quân có thích mình sao?
Chàng cứu cô khỏi hang ổ của đám thổ phỉ, mang cô về phủ tướng quân, cho cô thân phận cùng cuộc sống mới. Nhưng cho đến lúc chàng qua đời, cô cũng chưa từng nghe thấy một lời thích cô từ chính miệng chàng.
Cô kính dâng cả trái tim mình, không biết thứ mình thu hoạch được là sự thương cảm hay là tình yêu.
Mấy ngày nay cô cố gắng tiếp cận tướng quân, có phải chỉ mang lại phiền phức cho anh không?
Thích Ánh bắt đầu cảm thấy thật mông lung.
Cho tới trưa cô cứ thế thẩn thờ, ngay cả ghi chép bài học cũng không để tâm đến. Nhạc Lê phát hiện cô có gì đó không giống thường ngày nhưng lại không biết nguyên nhân là gì, chỉ có thể nghĩ đến cách dẫn Thích Ánh đi ăn đồ ngon.
Tiết cuối cùng là tiết toán, giáo viên dạy lố giờ nên món sườn xào chua ngọt đã bị loại ra khỏi danh sách, cả hai dứt khoát tới quán ăn ngoài trường.
Nhạc Lê hào phóng mời khách: Cậu cứ chọn tự nhiên! Muốn ăn gì thì ăn!
Thích Ánh ỉu xìu, giơ tay chọn một tiệm mì.
Mặt tiền của tiệm lắp đầy thiết bị kì quái, nhưng nhìn dòng người ra ra vào vào thì chắc hương vị cũng phải ngon lắm. Nhạc Lê hào hứng dẫn Thích Ánh vào tiệm, chọn món xong phải đợi thêm vài phút mới có hai món ăn kèm được bưng lên.
Hai món ăn kèm này là dưa muối, Nhạc Lê vừa cắn được hai miếng thì bỗng đối diện có người ngồi xuống.
Nhạc Lê thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
Thẩm Ước cười tủm tỉm chào cả hai: "Chào hai bạn học nhỏ."
"Chào... chào thầy Thẩm ạ." Cô ấy lắp bắp, cảm giác hai má đang dần nóng rần liền vội vàng cúi đầu xuống.
Thẩm Ước hỏi: "Sao hai em không ăn ở căn tin?"
"Tại đông... đông quá ạ..."
Cô ấy cảm nhận được Thẩm Ước đã nhìn thấu bộ dạng quýnh quáng của mình nên vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, cúi đầu gắp dưa muối để nhằm che giấu.
Thẩm Ước đột nhiên túm lấy cổ tay cô ấy.
Nhạc Lê bị giật mình, hai tai ửng hồng, nghe thấy Thẩm Ước nói: "Bạn học nhỏ, em đừng ăn món này nữa."
Nhạc Lê không dám ngẩng đầu: "Dạ, em thích ăn món này lắm."
Thẩm Ước ngạc nhiên, chần chừ nói: "Đĩa này... không biết là do ai ăn còn dư để lại đây, lỡ đâu người đó bị bệnh gì lây qua cho em thì sao, tốt nhất là em nên bỏ thói quen này đi..."
Hả, hả, hả?
Nhạc Lê ngẩng đầu lên.
Phát hiện mình đang gắp sắp hết chén dưa muối còn dư của ai đó.
Nhạc Lê:...
Lúc ra khỏi cổng trường thì chỉ có một người ỉu xìu, đến lúc quay về thì cả hai người đều ỉu xỉu. Nhạc Lê càng nghĩ càng muốn khóc, ngoại trừ hồi còn đi nhà trẻ tè dầm trước mặt cậu con trai mà mình yêu thầm ra thì cô ấy chưa từng mất mặt thế này bao giờ.
Càng nghĩ càng khổ sở, cô ấy kéo tay Thích Ánh tới bồn hoa nhỏ phía sau thư quán rồi bắt đầu khóc.
Thích Ánh nãy giờ vẫn đang đắm chìm trong thế giới nhỏ mờ mịt của mình nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Thấy Nhạc Lệ đột nhiên bật khóc, cô nhanh chóng khôi phục tinh thần, tay chân luống cuống an ủi cô ấy.
Nhưng cô ấy càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi lăn dài trên mặt, Thích Ánh lại không mang theo khăn tay, cô gấp gáp giơ một ngón tay rồi chạy nhanh tới chỗ bán quà vặt.
May mà tiền ăn mì còn dư hồi nãy đều đưa cô giữ, lúc cô mua xong hai bịch khăn giấy, đang trên đường quay lại chỗ Nhạc Lê thì chợt nhìn thấy hai dáng người quen quen.
Là Tiết Mạn Thanh và Quý Nhượng.
Cô không nghe được nên không biết hai người họ đang nói gì, nhưng cô có thể thấy rõ nước mắt trên mặt Tiết Mạn Thanh.
Tướng quân cũng sẽ khiến con gái khóc ư?
Thích Ánh chần chừ không biết có nên đổi đường khác hay không, chợt Quý Nhượng không kiên nhẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Mặt anh biến sắc.
Thích Ánh không chút nghĩ ngợi, quay đầu bỏ chạy.
Quý Nhượng đẩy Tiết Mạn Thanh đang chắn trước mặt ra, đuổi theo hai bước, gọi với theo: "Thích Ánh!"
Cô chạy thật nhanh, thoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tiết Mạn Thanh ở đằng sau rốt cuộc nhịn không nổi nữa: "Cậu thật sự thích cô ta ư? Cậu thích cái con nhỏ tàn tật đó ư?"
Quý Nhượng đột ngột xoay người lại, ánh mắt như lưỡi dao muốn cạo hết lớp da của người đối diện: "Mẹ nó, đừng có để lão tử nghe thấy ba chữ kia lần nữa."
Anh cất bước định bỏ đi.
Tiết Mạn Thanh không cam lòng khóc thành tiếng: "Cho dù cậu thích thì chú Quý cũng sẽ không chấp nhận cô ta đâu! Nhà họ Quý sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta!"
Quý Nhượng giống như đang nghe chuyện hài, ngay cả lửa giận cũng không muốn bộc phát, chỉ mỉa mai nhìn cô ta: "Quý Vĩ Ngạn là cái thá gì?" Anh nhếch môi cười, "Nhà họ Quý là cái thá gì?"
Tiết Mạn Thanh bị sắc lạnh âm trầm trong ánh mắt của thiếu niên dọa sợ đến mức phải cắn chặt răng.
Cô ta đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì đã chọc giận Quý Nhượng.
Người này ngoại trừ một tầng da mềm thì toàn là răng nanh sắc nhọn. Căn bản anh đã đắm chìm trong vực sâu đến mức không ai và không thứ gì có thể cứu rỗi được nữa, có khi còn xé xác cả người bên cạnh cùng rơi xuống vực sâu đó với mình.
Thích anh sẽ không có kết cục tốt.
Được anh thích, cũng sẽ không có kết cục tốt.
...
Tiết cuối cùng của buổi chiều, Quý Nhượng luôn nằm sấp ngủ tại chỗ ngồi của mình bỗng đạp một cước lên ghế của Khuất Đại Tráng ngồi phía trước, lạnh giọng hỏi: "Du Trạc học lớp nào?"
Khuất Đại Tráng mờ mịt: "Du Trạc là ai?"
Sắc mặt Quý Nhượng trầm xuống như muốn giết người, Lưu Hải Dương vội vàng xen vào: "Em họ của bạn học đặc biệt, lớp 7 khối mười." Cậu ta cẩn thận hỏi lại: "Nhượng ca, tên nhóc kia có phải lại gây chuyện rồi không? Tan học đi tìm nó à?"
Quý Nhượng lạnh lùng nói: "Tan học tụi mày kiếm lý do giữ chân thằng nhóc đó nửa tiếng cho tao, đừng để nó ra khỏi lớp."
Cả đám khó hiểu, nhưng thấy tâm tình lão đại tàn bạo nêns cả bọn chẳng dám hỏi nhiều, không ngừng đáp lại dạ dạ, vâng vâng.
Chuông tan học còn chưa reo, cả đám học sinh cá biệt ngồi ở hai dãy bàn sau cùng đã tùy tiện đi ra ngoài, giáo viên đã quá quen thuộc với tình huống này nên muốn nổi giận cũng vô dụng, chỉ có thể mang thêm tức vào người, vì thế cứ dứt khoát coi như không thấy luôn.
Khuất Đại Tráng chia người thành hai hướng, chặn đường ở cửa trước và cửa sau của lớp 7 khối mười.
Chuông reo, đợi giáo viên vừa ra khỏi lớp là Khuất Đại Tráng dẫn người đi thẳng vào trong phòng học.
Du Trạc vẫn đang thu dọn sách vở, tranh thủ nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn.
Lớp trưởng ngồi đầu bàn lớn tiếng hỏi: "Mấy anh học lớp nào đó, đang tính làm gì vậy?"
Du Trạc nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra mấy gương mặt quen thuộc này.
Nhìn là biết không có ý tốt rồi!
Cậu nắm chặt tay, ném mạnh balo xuống đất, đứng dậy, thấp giọng nói với mấy bạn học xung quanh: "Mấy cậu ra ngoài hết đi."
Khuất Đại Tráng cười ha hả: "Bạn nhỏ, tụi này không đến tìm mày để đánh nhau."
Du Trạc đã không gây chuyện thì thôi, còn nghĩ cậu sợ phiền phức ư, cậu hung hăng cầm một cái ghế lên: "Vậy tới tìm ông đây làm gì? Uống trà tâm sự à?"
Khuất Đại Tráng lập tức bốc hỏa: "Thằng nhóc kia, mày đừng có con mẹ nó càn quấy, nghĩ tụi tao không dám đánh mày à?"
"Đến đây, ai sợ ai chứ?" Du Trạc hô lớn: "Ông đây là người có bảo hiểm nhé!"