Suốt một tuần sau đó, Quý Nhượng không hề đến trường.
Anh trốn học đã là chuyện thường ngày, giáo viên cũng quản không được, đã sớm tập mãi thành thói quen, ngoại trừ những lúc vi phạm nội quy phải phê bình công khai ra thì còn có thể gọi điện thoại vào số của phụ huynh mà anh đã điền vào đầu buổi khai giảng.
Nhưng vĩnh viễn chẳng có ai nghe máy.
Trong nghề làm nhà giáo này thường xuyên gặp phải những học sinh sa ngã như vậy, dù có làm căng đến mức nào cũng không hề có tác dụng. Thầy chủ nhiệm lớp 9 Lưu Nghiêu nhìn thoáng qua mấy học sinh yếu kém ngồi cuối lớp, âm thầm lắc đầu thở dài rồi thu hồi giáo án.
Thứ sáu tan học, cả đám Khuất Đại Tráng hẹn nhau ra quán net chơi game.
Lạc Băng chạy từ phòng học bên cạnh qua hỏi: "Khi nào tụi mình mới đi tìm Nhượng ca vậy?"
Khuất Đại Tráng mắng cậu ta: "Tìm cái gì mà tìm, Nhượng ca ghét nhất là lúc nghỉ ngơi bị người khác quấy rầy, mày bộp chộp thế này bị đánh bây giờ tin không?"
Lạc Băng ngại ngùng: "Đã một tuần anh ấy không tới trường rồi, tao lo chứ bộ."
Khuất Đại Tráng không để ý lắm: "Cũng có phải mới ngày một ngày hai đâu. Mày nói nhiều vậy, chơi game cóc thèm dẫn mày đi nữa!"
Cả đám cãi nhau ầm ĩ đi ra ngoài, vừa ra tới cửa sau của lớp đã nhìn thấy thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa đeo balo yên lặng đứng đó, vừa nhìn thấy bọn họ, đôi mắt long lanh lập tức cong cong mang theo ý cười.
Quả nhiên, cả đám nhìn thấy thiếu nữ đưa một tờ giấy note qua, trên đó viết: Mình muốn tìm Quý Nhượng.
Vẻ mặt Khuất Đại Tráng phức tạp: "Tao không biết nói ngôn ngữ của người câm điếc đâu đó nha." Chợt cậu ta nghĩ lại, "Nhượng ca chắc cũng không biết đâu nhỉ, bình thường cả hai nói chuyện với nhau bằng cách nào trời?"
Lưu Hải Dương: "Nhượng ca toàn gào với hét không."
Cậu ta lấy điện thoại ra, gõ chữ cho Thích Ánh đọc: Tụi này cũng không biết anh ấy đang ở đâu.
Buồn cười thật, trong trường này nữ sinh muốn tìm Quý Nhượng rất nhiều, chẳng lẽ ai tới hỏi thì cậu ta cũng sẽ nói sao? Lỡ bị Nhượng ca đánh chết thì tiêu.
Mấy cậu trai trẻ xô đẩy nhau bước nhanh đến đầu hành lang, Thích Ánh ngẩn người, chạy chậm hai bước đi theo.
Một mạch đi sau lưng bọn họ ra khỏi cổng trường.
Khuất Đại Tráng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thử: "Chết tiệt, cô ấy vẫn đi theo tụi mình kìa, định làm gì vậy trời!"
Thẳng đến cửa ra vào của quán net, Lạc Băng thọt vào người Lưu Hải Dương: "Không phải mày nói Nhượng ca đối xử khác biệt với cô ấy à? Nếu Nhượng ca biết tụi mình dẫn cô ấy vào quán net, liệu anh ấy có tức giận không?"
Cả đám nghe xong cũng thấy có lý, chẳng dám bước vào quán net nữa.
Thích Ánh rốt cuộc cũng đuổi kịp bọn họ, một đường chạy chậm tới đây nên cô hơi thở gấp, hai má đỏ bừng, dịu dàng cong khóe môi, kỳ vọng nhìn cả đám.
Ai có thể cưỡng lại ánh mắt này chứ?
Khuất Đại Tráng đứng ở đầu hàng: "Được rồi, được rồi, để cô ấy tới đó xem thử cũng chả sao, Nhượng ca chưa chắc đã mở cửa cho cô ấy."
Cậu ta ghi địa chỉ nhà Quý Nhượng lên trang giấy rồi đưa qua cho Thích Ánh.
Thích Ánh chụp hình lại bằng điện thoại rồi mấp máy môi nói với bọn họ: "Mình cảm ơn."
...
Quý Nhượng sống tại dãy chung cư mới được xây dựng ở gần khu ngoại thành.
Hai năm trước nơi này vừa vặn được khởi xây theo mô hình đại gia đình, thích hợp cho cả ba thế hệ cùng chung sống. Mấy năm gần đây giá nhà ở Hải Thành tăng cao như đang ngồi tên lửa, căn hộ chung cư này không giống với ngôi nhà mà anh đã ở trước giờ nên Quý Nhượng không hề chớp mắt chọn lấy.
Lúc ấy Quý Vĩ Ngạn cũng không ngăn cản anh, chỉ nói: Thích thì mua.
Còn cho người đặt mua đồ nội thất giúp anh.
Nơi này cách trường học hơi xa, phải đi hai chuyến xe buýt mới tới được.
Lúc Thích Ánh xuống xe thì sắc trời đã tối dần, mưa nhỏ tí tách rơi xuống.
Quý Nhượng sống ở khu chung cư thứ hai trong tám khu, cách xa cổng cư xá một đoạn, Thích Ánh điền thông tin vào tờ đăng ký ghé thăm, cô gãi gãi lông mày của mình, chạy chậm vào trong.
Dựa theo biển số nhà mà cuối cùng cô cũng tìm được nhà của Quý Nhượng, cánh cửa phòng trộm khóa chặt, ánh đèn chân không trước hành lang tỏa ra ánh sáng lạnh như băng, cô lau bớt vết mưa trên tóc và quần áo, giơ tay nhấn chuông cửa.
Nhấn chuông ba lần, đợi gần năm phút đồng hồ nhưng chẳng có ai ra mở cửa.
Thích Ánh chà xát cánh tay vì lạnh mà nổi lên một tầng da gà mỏng, đắn đo vài giây, cô quyết định ngồi xuống trước cửa ra vào.
Chờ một mạch suốt một tiếng đồng hồ.
Trong lúc chờ đợi, cô đã tranh thủ giải xong một đề toán được giao về nhà.
Cô đang chuẩn bị lấy tờ đề của môn tiếng Anh ra làm thì thang máy ở đầu hành lang ting một tiếng mở ra, Quý Nhượng cầm cây dù màu đen trong tay, vừa vung bớt nước vừa đi tới.
Nhìn thấy thiếu nữ ngồi làm bài tập ở trước cửa ra vào, con ngươi của anh chợt mở lớn, sững người dừng bước chân.
Thích Ánh không nghe được nên không biết có người tới, cứ thế cúi đầu ghi ghi chép chép, lúc gặp câu hỏi khó còn nghiêng đầu cắn đầu bút, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ buồn rầu.
Bên ngoài khung cửa thông gió đang mưa to, thỉnh thoảng lại có vài ba cơn gió lạnh buốt thổi vào, cô rùng mình chà xát cánh tay, nghĩ nghĩ, liền lấy tờ đề môn toán vừa giải xong khoác lên tay để chắn gió. Có lẽ cảm thấy biện pháp này của mình rất hữu dụng, cô còn nghiêng đầu mỉm cười thích thú.
Quý Nhượng nắm chặt cán dù che mưa, đầu ngón tay nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Anh chậm rãi đi tới hai bước, bóng kéo dài trên mặt đất, Thích Ánh nhìn xéo qua chợt nhận ra có người, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức cong lại. Cô cất bài thi thật kỹ vào balo rồi ôm balo đứng dậy, ngoan ngoãn cười với anh.
Quý Nhượng cảm giác như trái tim của mình đang bị ai đó nắm lấy, không thể thở nổi.
Thật ra anh đang rất muốn chửi thề.
Rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không?
Nơi này vừa xa lại vừa tối, lỡ như hôm nay anh không về nhà thì cô định đợi đến bao giờ?
Bên ngoài mưa to, không thể nào gọi xe được, cô sẽ về nhà bằng cách nào?
Chỗ này là khu ngoại thành, bóng người thưa thớt, lỡ cô gặp phải kẻ xấu thì sao?
Có vô số câu hỏi đồng loạt gào thét xông lên đại não của anh, đến mức khiến anh đau cả đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra một câu: "Chết tiệt."
Anh vượt nhanh qua cô, móc chìa khóa mở cửa, gần như thô bạo kéo Thích Ánh vào nhà, anh ném mạnh cây dù trong tay xuống đất, vọt vào phòng vệ sinh.
Thích Ánh bị anh kéo vào hơi lảo đảo bước chân, còn đang mờ mịt, không biết tại sao tướng quân vừa nhìn thấy mình lại tức giận như vậy, cô ngơ ngác đứng ở cửa chính. Quý Nhượng nhanh chóng quay trở lại, trong tay là chiếc khăn tắm rất lớn màu trắng, anh đi tới quấn lên người Thích Ánh, bao phủ cô từ đầu đến chân.
Vẻ mặt anh tối tăm phiền muộn, động tác cũng thô bạo, Thích Ánh cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, cảm giác như lần này mình lại làm sai rồi.
Cô ỉu xìu gục đầu xuống, ảo nảo trong lòng.
Cô chỉ là đang rất lo lắng cho anh thôi mà.
Quý Nhượng mở tủ lạnh ra nhìn một vòng, thấy không có gì để lấy cho cô uống nên đành phải đi nấu nước nóng.
Sau khi nước sôi, anh rót ra hai ly nước, khuấy cho nguội bớt, đợi đến khi nước chỉ còn âm ấm thì nhét vào tay Thích Ánh, lạnh giọng ra lệnh: "Uống đi!"
Thích Ánh nghe lời nhận lấy, cúi đầu hạ cái miệng nhỏ uống nước, sợ anh tức giận nên cũng chẳng dám đối mặt với anh.
Quý Nhượng tự mình nổi giận một hồi lâu, để ý đến bộ dạng ỉu xìu ra chiều đáng thương của cô, lại bắt đầu hối hận.
Có phải vừa rồi mình đã quá hung dữ không?
Nhưng cũng không thể nào trách anh được, gặp người khác cũng sẽ tức giận vậy thôi!
Thích Ánh uống nước ấm xong, chậm chạp lấy điện thoại ra gõ chữ. Quý Nhượng đứng bên cạnh liếc mắt qua nhìn thử, cái ngón trỏ non mịn kia từ tốn đánh chữ y như ốc sên đang bò, viết từng chữ một: Cuối tuần cậu có đi học lại không?
Quý Nhượng nói: "Bộ cậu là lớp trưởng à, còn giám sát tôi có đi học hay không nữa."
Anh nói nhanh nên Thích Ánh không thể hiểu được. Trước ánh mắt có phần mờ mịt lại thanh tịnh kia, Quý Nhượng mím môi gật đầu thật nhẹ.
Cô hơi vui vẻ trong lòng, nhưng chợt nhớ ra tướng quân vẫn còn đang giận nên không dám đắc ý quá đáng, lại cúi đầu gõ chữ: Tớ phải về nhà đây.
Quý Nhượng mặt không cảm xúc gõ chữ lại: Cậu có biết bên ngoài đang mưa to không?
Thích Ánh lắc đầu: Không biết a.
Còn mẹ nó a nữa.
Quý Nhượng sắp nổi giận lần nữa nở nụ cười: Vậy cậu định về thế nào?
Thích Ánh có dự cảm, câu hỏi này mà không trả lời tốt thì cô có thể sẽ bị đánh mất. Đầu ngón tay của cô run lên, lề mà lề mề, cả buổi cũng không dám nhấn ngón tay xuống màn hình điện thoại.
Nụ cười này của anh cực kỳ giống một lần kia, cô thừa dịp tướng quân phải vào triều để chuồn êm ra khỏi phủ, vô tình đụng phải tên công tử nhà giàu trong kinh thành, thiếu chút nữa là bị hắn bắt về làm thiếp, nhưng may mà tướng quân thúc ngựa tới, thiếu chút nữa là móng ngựa kia đã giết chết tên công tử nhà giàu, sau khi đưa cô về phủ tướng quân, chàng bắt cô đứng trước bàn sách, còn mình thì đứng ở khung cửa sổ vừa trầm tư vừa xem xét nét mặt của cô.
Lúc đó cô đã làm gì nhỉ?
Hình như... hình như cô kiễng chân hôn lên khóe môi của tướng quân. Tướng quân quả nhiên bớt giận ngay.
Thích Ánh cẩn thận ngẩng đầu từng chút một lén nhìn Quý Nhượng.
Ôi, không được, ngay lúc này cô không dám làm vậy chút nào.
Quý Nhượng thấy cô tủi thân mím môi, chút xíu lạnh nhạt ra vẻ cũng không thể duy trì nổi. Hơn nữa đứng gần cô thế này, anh có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt trên người cô.
Cô là kẹo dâu tây biến thành à? Sao lại ngọt như vậy?
Quý Nhượng đột nhiên đứng thẳng lại, đi nhanh vào phòng ngủ tìm chiếc áo khoác màu đen rồi ra ngoài ném qua cho cô: "Mặc vào đi, tôi đưa cậu về nhà."
Size của anh thật sự rất lớn so với cô, góc áo gần như dài đến đầu gối, mái tóc đuôi ngựa bị kẹt trong cổ áo, anh nhìn thoáng qua, thò tay rút ra giúp cô.
Sợi tóc mềm mại như lông vũ xẹt qua lòng bàn tay của anh, anh chỉ vừa chạm vào là buông ra ngay.
Anh lấy di động ra gọi xe chuyên dụng, chờ xe đến địa điểm chỉ định, anh mới nhặt cây dù màu đen dưới đất lên, mở cửa đi ra ngoài. Thích Ánh ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh, cô không hề hay biết Quý Nhượng có ý định đưa mình về, đến lúc đi thẳng vào thang máy rồi mới phát hiện Quý Nhượng vẫn chưa quay về nhà, cô tò mò mở to hai mắt nhìn anh.
Quý Nhượng nhìn không chớp mắt nói: "Nhìn cái gì, hôm nay ông đây cũng muốn làm người tốt, không được à?"
Ngoài trời đang mưa to gió lớn.
Thích Ánh hơi lạnh, ôm chặt áo khoác vào người. Quý Nhượng căng dù, đi song song ra ngoài cùng cô.
Cô sợ anh nổi giận nên không dám đi quá gần anh. Quý Nhượng vừa nhích qua phải một chút là cô cũng né qua một bên, cuối cùng càng khiến Quý Nhượng buồn bực hơn.
Anh mắng: "Cậu né cái con khỉ!"
Sau đó vươn tay ôm cô vào lòng.
Bàn tay anh chạm vào nửa cánh tay bên phải của cô, lớp áo khoác đã ướt nước mưa. Anh trầm mặc, xoa xoa cánh tay lạnh buốt của cô, nghiêng dù che mưa qua phía cô nhiều hơn, tăng tốc bước chân.
Thích Ánh ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh, giống mùi khử trùng trong bệnh viện.
Nhưng rất nhanh đã bị nước mưa rửa sạch.
Ngoài cổng lớn, xe chuyên dụng nháy đèn trong màn mưa.
Quý Nhượng mở cửa xe ở phía sau ra, đợi cô lên xe rồi mới thu dù ngồi vào. Nửa người của anh đều ướt đẫm, mái tóc cũng dính không ít nước, anh tiện tay phủi phủi, lạnh giọng phân phó tài xế: "Mở hệ thống sưởi ấm giúp tôi."
Tiếng động cơ bắt đầu quanh quẩn trong không gian nhỏ bé, cuối cùng Thích Ánh cũng ấm áp được một chút. Quý Nhượng không nói gì, trầm mặc nhìn những hạt mưa li ti đánh lách cách lên cửa xe, lúc đi ngang qua con đường xa hoa sầm uất, anh đột nhiên nhớ tới gì đó.
Anh quay đầu lại trừng mắt với Thích Ánh.
Thích Ánh đang ngoan ngoãn ngồi ôm balo ở bên cạnh:...
Ôi, ôi, ôi, người ta có làm gì đâu.
Quý Nhượng nói tài xế dừng xe ở bên đường, dù cũng không thèm cầm theo, cứ thế đội mưa chạy ra ngoài.
Thích Ánh tưởng rằng anh đột nhiên nổi giận không muốn nhìn thấy mình nữa, khóe mắt đỏ bừng. Cô mím môi ngồi trên ghế, trong lòng cảm thấy thật oan ức.
Kết quả chưa tới mấy phút anh đã quay lại xe, trong tay còn cầm theo một ly trà sữa nóng, một cái hamburger kèm một phần khoai tây chiên.
Sau khi lên xe, anh chuyển hết qua cho cô, tức giận nói: "Ăn đi!"
Thích Ánh dụi mắt, hít hít cái mũi, cầm hamburger cắn một miếng, rồi hút một ngụm trà sữa.
Thật là thơm, thật là ngọt.
Lúc xe chạy đến bên ngoài khu cư xá nhà Thích Ánh thì đã hơn tám giờ tối.
Hồi chiều tan học, Thích Ánh đã nhắn tin cho Du Trình và Du Trạc, nói là mình đi dạo phố với bạn học, tối mới về.
Chỉ là không ngờ trời lại đột nhiên mưa to, Du Trình ở nhà không khỏi lo lắng, gửi tin nhắn cho Thích Ánh, hỏi cô khi nào về nhà, có mang theo dù không.
Cô trả lời lại: Con về đến cổng cư xá rồi, có mang theo dù ạ.
Du Trình nhận được tin nhắn, lập tức gọi Du Trạc đang nằm chơi game trên ghế sofa: "Xuống lầu đón chị con nhanh lên."
Du Trạc đang trong tình trạng nguy cấp, càu nhàu: "Chị ấy có phải là không biết đường đâu. Ba đừng có coi chị ấy như con nít nữa được không, chị ấy chỉ không nói không nghe được thôi, chứ có phải bị ngốc đâu!"
Nói thì nói vậy chứ vẫn đứng lên đi xuống lầu.
Đương nhiên là không thể rời xa cái điện thoại được, cậu vừa đi vừa đánh, xông tới chỗ cao điểm bên phía đối thủ, đạt được một cái triple kill, bên khóe mắt chợt nhìn thấy lờ mờ dưới ánh đèn đường có bóng người đang che dù đi tới.
Du Trạc nhìn thoáng qua, chắc là chị của cậu đã về tới rồi, cũng không thèm quan tâm nữa, phối hợp với đồng đội nhanh chóng tiêu diệt quân địch, cậu cười tươi khi giành được chiến thắng, vừa ngẩng đầu lên, nụ cười cứng ngắc ở khóe môi.
Cậu nhìn thấy Quý Nhượng.
Còn trong lòng Quý Nhượng, là chị của cậu...
Trong lòng anh ta?
Chị của cậu?
Hai người đi tới gần, toàn thân Quý Nhượng hầu như ướt đẫm, Thích Ánh thì ngược lại, sạch sẽ tinh tươm, trong tay còn đang cầm một ly trà sữa. Nhìn thấy cậu, bước chân Thích Ánh thoáng dừng lại, trên mặt lộ vẻ lưỡng lự.
Lời nói dối đã bị em trai vạch trần tại chỗ, cô có hơi xấu hổ.
Quý Nhượng nhìn thấy Du Trạc liền nở nụ cười, chỉ có điều nụ cười này thật đáng ghét, Du Trạc có cảm giác như anh đang có ý muốn khiêu khích mình vậy.
Toàn thân cậu run lên, đột nhiên nhớ tới lời Quý Nhượng từng nói.
Tất nhiên là khác rồi, phải chơi qua mới biết được.
Mồ hôi lạnh lập tức ùa tới.
Cậu sấn tới hét vào mặt Quý Nhượng: "Anh làm gì chị tôi vậy?!"
Quý Nhượng: "..."
Nếu bây giờ anh đánh thằng ngu này một trận, chắc Thích Ánh sẽ không trách anh đâu nhỉ?