Tiểu Tiên Sinh

Chương 74: Trở về



Sơ Ninh đã nói đến nước này, đã thực sự là không vui vẻ.

Quan Ngọc nhìn cô, trong chốc lát trong mắt tràn đầy phức tạp, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Cô cười cười, “Nhìn cậu căng thẳng chưa kìa, tớ đùa giỡn với cậu thôi.”

Lời nói này Sơ Ninh căn bản không có ý định tiếp lời, nói: “Tớ không đùa giỡn với cậu.”

Thần sắc Quan Ngọc hơi cứng lại, mím môi, rồi đi.

Cửa vừa đóng, Sơ Ninh bỗng nhiên cảm thấy không thú vị đến tột đỉnh. Cô trượt xuống ghế hồi lâu, đau đầu đến nỗi dùng tay nhéo nhéo ấn đường, trong lòng khổ sở, rốt cuộc cũng không ngăn được. Cô gọi điện cho Phùng Tử Dương, kể chuyện hôm nay từ đầu đến đuôi cho anh ta nghe.

“Đệt, cô gái này muốn gì vậy?” Phùng Tử Dương tính tình thẳng thắn, “Hai người làm bạn nhiều năm như vậy, cô ấy còn không rõ ràng sao? Mấy lời hỗn đản như vậy mà cũng có thể nói cùng em!”

Sơ Ninh kìm nén hỏa khí, “Được rồi, được rồi, gọi cho anh là để nghe kiến nghị, không phải nghe anh chửi người.”

“Anh đã hỏi thăm rồi, cô ấy không thiếu nợ bên ngoài, cũng không làm đầu tư gì cả.”

“Vậy bạn trai kia của cô ấy thì sao?”

“Tan vỡ rồi.” Phùng Tử Dương cười nhạo, “Tìm người mới còn rất nhanh, sắp nói chuyện cưới xin luôn rồi.”

Sơ Ninh trầm mặc, tư vị này thật sự không dễ chịu.

Thái độ chơi đùa với nhân gian, kết quả lại được cái gì? Trừ bỏ tận tình lúc đó, cái gì cũng không lưu lại.

“Anh khuyên em, chuyện có thể giải quyết tốt đẹp, liền tận lực đừng xé rách mặt.” Ngữ khí của Phùng Tử Dương lạnh nhạt, vất cho cô một quả bom: “Lúc trước em vì muốn tiếp tục đầu tư cho Nghênh Cảnh, có chủ ý mới, đăng ký công ty này. Tất cả những thủ tục, đều là từ nơi này đúng không?”

Sơ Ninh không nói chuyện, giống như xuống bậc thang, nhịp tim như trầm xuống.

“Em dùng chứng minh của Quan Ngọc đi đăng ký, trên phương diện pháp luật mà nói, công ty này là của cô ấy.” Giọng nói của Phùng Tử Dương lạnh đi mấy độ: “Nếu như cô ấy thật sự có ý xấu, Ninh Nhi, con đường này của em, không dễ đi đâu.”

“Khoa trương rồi.” Sơ Ninh thả lỏng, khinh thường, “Em hiểu cô ấy, không phải là người có lá gan này. Lừa ăn lừa uống thì còn miễng cưỡng, nếu như người thật sự vất một con dao vào trong tay cô ấy, cô ấy còn ngại cầm trên tay sẽ dơ bẩn, so với người khác còn ném đi nhanh hơn. Càng không phải bàn đến chuyện mất mặt này.”

Phùng Tử Dương hừ lạnh một tiếng: “Chỉ mong như vậy.”

Sơ Ninh không muốn tiếp tục chủ đề nghiêm trọng này nữa, nói đến chuyện vui vẻ: “Đúng rồi, bọn em hợp tác với Khoa học Minh Diệu.”

“Nghe nói.”

Sơ Ninh ngạc nhiên: “Anh nghe ở chỗ nào?”

“Cái vòng luẩn quẩn này chỉ lớn như vậy. Mấy lời đồn đãi vớ vẩn có thể nghe được rất nhiều, nhưng còn về Minh Diệu, thật đúng là rất ít nghe.” Phùng Tử Dương nói: “Trừ phi chính là bọn họ cố ý lộ ra, đó chính là quyết định rất có thành tâm.”

Sơ Ninh lập tức mặt mày hớn hở: “Cuối tuần chính thức ký hợp đồng.”

“Ừm, Nghênh Cảnh bao giờ thì về?”

“Buổi tối thứ hai, vừa hay có thể cho anh ấy một kinh hỉ.”

“A.”

“Anh cười lạnh cái gì?”

“Lão tử ghen ghét được chưa?”

Sơ Ninh cười mắng: “Cút đi.”

Trước khi ngắt điện thoại, Phùng Tử Dương lại nói: “Ninh Nhi chính em cũng phải chú ý một chút.”

Sơ Ninh hiểu, anh ta là không yên tâm Quan Ngọc, nói trắng ra, hai người này quan hệ tuy tốt, nhưng còn chưa tới trình độ có thể tâm sự được. Nhưng Sơ Ninh không giống như vậy, cùng cô ấy có nhiều năm tình cảm, người này nếu thực sự đã tuyệt tình, không chừng làm ra chuyện gì đó.

Phùng Tử Dương chân chính lo lắng, vẫn là Sơ Ninh.

Bản thảo hợp đồng với Khoa học Minh Diệu nhanh chóng được hoàn thành, Sơ Ninh lập tức tiến vào xem xét và chỉnh sửa điều khoản. Quan Ngọc hôm nay đến đây, chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ. Sơ Ninh vẫn còn ôm may mắn, trong lòng nghĩ, giữa bạn bè với nhau sao không thể có tranh chấp. Quan Ngọc là người thông minh, để cô ấy bình tĩnh, không biết chừng sau này sẽ suy nghĩ cẩn thận lại?

Trải qua mấy lần cùng với Khoa học Minh Diệu đàm phán, sau khi đại bộ phận các điều khoản của hợp đồng được sửa chữa chi tiết, thuận lợi thông qua. Buổi chiều ngày hôm ấy, từ buổi chiều hôm đó Đường Diệu vẫn luôn không lộ diện cuối cùng cũng gọi điện cho Sơ Ninh, lời ít ý nhiều: “Ninh tổng, chờ mong ngày mai chính thức hợp tác.”

Tiếp xúc vài lần, Sơ Ninh cũng nhìn ra được, Đường Diệu là một người lãnh đạo vô cùng có nguyên tắc, lời nói không nhiều, đợi được giá thì mới làm, cuối cùng chỉ quan tâm kết quả. Người như vậy, nhìn không dễ tiếp xúc, nhưng nếu như thật sự muốn giao hảo, vẫn rất nhẹ nhàng vui vẻ.

Sơ Ninh tiếp xúc với nhiều công ty, khoa học Minh Diệu tận lực phát triển về lĩnh vực khoa học kỹ thuật, văn hóa doanh nghiệp và điểm đặc biệt của con đường này lại là: từ đầu đến cuối, đầu tiên là tin, thực hiện lời hứa, làm thật. Cô cảm khái lựa chọn của Nghênh Cảnh, cùng là một loại người, vẫn có những điểm chung để thưởng thức lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, Sơ Ninh nhìn lịch trình, Nghênh Cảnh đến Bắc Kinh, là 8h10.

Ngày hôm sau, Sơ Ninh vội vàng an bài công việc tốt, lùi hai hội nghị lại. Dành một buổi chiều trong phòng làm việc chuẩn bị đồ cho buổi ký hợp đồng, cài đặt nhắc nhở, trước một giờ liền xuất phát.

Xử lý xong hạng mục đầu tư cuối cùng của Nghêng Cảnh gần đây, Sơ Ninh vào toilet. Khi trở lại phát hiện, có một cuộc gọi nhỡ của Phùng Tử Dương. Cô chuẩn bị gọi lại, điện thoại lại rung lên, có người gọi đến.

Người gọi điện là Đường Diệu, tên hiển thị ngay ngắn trên màn hình.

“Đường tổng?” Sơ Ninh nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, vài giây sau, Sơ Ninh nhíu mày, lại nói thêm mấy câu, sắc mặt cô trở lên trắng bệch, trong nháy mắt không kịp phản ứng. Ngươi lùi lại vài bước nhỏ, duỗi tay đè mép bàn làm việc, hung hăng bấm vào lòng bàn tay một cái.

“Đường tổng, ngài nghe tôi giải thích!”

Ngữ khí của Đường Diệu không tính là nặng, nhưng âm thanh trầm tĩnh, giống như một lốc xoáy đen tối, mỗi một chữ, đều đưa người ta vào vực sâu.

Sơ Ninh bị câu cuối cùng của anh ta làm cho đổ mồ hôi lạnh.

Đường Diệu nói: “Ninh tổng, chim khôn biết lựa cây làm tổ, bản thân tôi rất hiểu. Một khi đã như vậy, cũng chúc cho cô có lựa chọn thật tốt.” Sau đó nói: “Buổi ký hợp đồng tạm thời hủy bỏ, tạm biệt.”

Trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.

Sơ Ninh nắm điện thoại bên tai, hồi lâu không lấy lại tinh thần.

Chờ khi bình tĩnh lại, cô chỉ cảm thấy máu trong ngực như cuồn cuộn, cổ họng thậm chí còn nếm được vị máu tanh nhàn nhạt. Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, thâu tóm toàn bộ lời nói của Đường Diệu lại.

- -- Ninh tổng, các người đồng thời tiếp xúc với một đơn vị đầu tư nước ngoài khác, ý đồ hợp tác rõ ràng, như thế nào, một chân đạp hai thuyền, một cái cũng không muốn bỏ qua?

- -- Quý công ty đã muốn cùng bên ngoài hợp tác, như vậy, trong quá trình trao đổi với Minh Diệu, về tình về lý, các người hẳn phải để cho chúng tôi được biết.

- -- Được rồi, chuyện này nói cho cùng là tự do của quý công ty, nhưng đã tới giai đoạn ký hợp đồng, về tình về lý, tôi có thể cho rằng, Khoa học Minh Diệu là lựa chọn đầu tiên, và duy nhất của các người?

- --- Ninh tổng, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, cái này là tiền đề, là thành tín. Nếu như cô làm không được, vậy Minh Diệu cũng không cần phí thời gian phụng bồi.

Ngoại thương?

Ngoại thương.

Sơ Ninh chịu đựng đau đầu kịch liệt, trong nháy mắt nhớ lại lời nói của Quan Ngọc mấy ngày trước.

“Ninh Nhi, cậu có nghĩ tới việc hợp tác cùng công ty nước ngoài…. Trời cao hoàng đế xa, chỉ cần nhập tiền, còn không phải là do cậu làm chủ hết sao… Tớ rất thích công ty Châu Âu này, cậu họ của tớ đã từng hợp tác…. Bọn họ muốn tiến vào thị trường trong nước, không thiếu tiền, chỉ thiếu hạng mục, hai bên vừa hay bổ sung cho nhau….”

Sơ Ninh nhắm mắt lại, ngón tay nắm lấy mép bàn, cảm giác đau.

Ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới chuyện lại hỏng là do cái này.

Lúc trước vội vã đăng ký công ty này, cô không có tư cách, không thuận tiền, dùng thông tin của Quan Ngọc để đến cục công thương làm hồ sơ. Lời của Phùng Tử Dương như sấm bên tai: “Nếu như cô ta có ý xấu, con đường này, em đừng nghĩ là đi được.”

Mồ hôi lạnh ướt đẫm người, cả người mềm oặt ở ghế da, ấn ấn ấn đường thật mạnh.

Cô gọi điện cho Quan Ngọc, không nhận.

Lại gọi, trực tiếp ngắt máy.

Cuối cùng, lại không liên lạc được.

Trong cơn giận dữ, Sơ Ninh cầm điện thoại hung hăng ném trên mặt bàn, “Bịch” một tiếng thật lớn, sau đó của văn phòng mở ra, thần sắc thư ký lo lắng: “Ninh tổng? Cô không có việc gì chứ?”

Sơ Ninh chống trán, sắc mặt cực lạnh.

“Xe đã đỗ ở dưới lầu, bây giờ cô xuất phát chứ?” Thư ký làm việc cẩn thận, hỏi.

Sơ Ninh lúc này mới phản ứng, chậm nửa nhịp, thong thả nói: “Hủy bỏ.”

- -

Buổi tối, máy bay của Nghênh Cảnh tối nay, lăn lộn một đường, đến chung cư của Sơ Ninh, đã sắp đến 12h.

Hơn một tuần không gặp, người đen, rắn chắc, cửa vừa mở, liền gấp gáp mà tiến vào, đè Sơ Ninh lên tường mà hôn loạn.

Trên người cậu có vị phong trần rất nặng, trong miệng lại là hương hoa lưu lan nhàn nhạt.

Nha, đã ăn kẹo cao su.

Sơ Ninh nắm vạt áo cậu, cũng không cự tuyệt, nhưng cũng chưa nói tới có nhiều chủ động. Nghênh Cảnh khó khăn rời khỏi môi cô, mới thở phì phò nói: “Anh đã về rồi.”

Sơ Ninh nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt.

“Lát nữa anh lại phải đi.”

“Hửm? Đi liền?”

“Qua mấy ngày nữa phải thi đấu rồi, quản rất nghiêm, anh không thể qua đêm ở bên ngoài.” Nghênh Cảnh bớt chút thời gian đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, ánh mắt rất đáng thương, nhìn cô: “Tức giận! Anh đều không muốn thi đấu luôn!”

“Nói bậy.” Sơ Ninh đánh lên đầu cậu một cái thật mạnh.

Nghênh Cảnh không kêu đau, tiểu biệt gặp lại lại không cách nào thắng được tân hôn, tư vị này thật không dễ chịu. Lâu như vậy không gặp, cái khác trước đó hãy vứt qua một bên, Nghênh Cảnh chỉ nghĩ đến được người yêu nhiệt liệt đáp lại, tâm tư cậu nghĩ như vậy, nhìn kỹ cô mấy giây, bỗng nhiên hừ một tiếng.

Sơ Ninh lập tức vui vẻ, “Anh hừ cái gì mà hừ?”

“Em một chút cũng không nhiệt tình. Tạm biệt lâu như vậy, em cũng không nhớ anh.”

“Chỗ nào?”

“Chỗ này.” Nghênh Cảnh chỉ vào môi mình, “Chỗ này em không hôn.” Lại chỉ chỉ vào mắt, “Chỗ này em cũng không hôn.” Tay một đường đi xuống, xương quai xanh, ngực, bụng nhỏ…

“Không được đùa giỡn lưu manh.” Sơ Ninh đẩy tay cậu ra, thấp thấp giọng nói. Sau đó đôi tay vòng qua eo cậu, đây là một kiểm ôm vô cùng yếu thế, cả trọng lượng người đều đè lên người Nghênh Cảnh, đầu gối lên bả vai cậu, tay cũng ôm rất chặt.

“Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ.”

Hốc mắt Nghênh Cảnh nóng lên, “Anh cũng vậy.”

Ngửi thấy hương vị trên người cậu, Sơ Ninh thậm chí còn có chút muốn khóc. Cô nén lại, cố gắng bình tĩnh lại giọng nói, “Sao vậy, ở bên kia có thuận lợi không?”

“Khá tốt, thấy mấy vị giáo sư là chuyên gia trong lĩnh vực này, lần thi đấu này chúng ta có lợi thế sân nhà, đến lúc đó có thể có hai ngày đi làm quen sân thi đấu, điều chỉnh thiết bị.” Nghênh Cảnh rất kiên nhẫn mà báo cáo cho Sơ Ninh.

“Nội dung dự thi thì sao?”

“Tiếp tục sử dụng nội dung trong cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không trước kia. Giả thiết phát triển mô phỏng hàng không của bọn anh, đã hoàn thiện hơn lúc trước rất nhiều, đến lúc đó em đến xem sẽ biết, anh là niềm tự hào của em.” Nghênh Cảnh ôm cô càng chặt hơn, “Sơ Ninh, gặp được em, anh mới trở nên càng tốt hơn.”

Sơ Ninh không nói chuyện, chỉ vùi đầu trên vai cậu dùng sức mà cọ cọ.

“Là anh vẫn luôn rất tuyệt.” Cô ổn định cảm xúc, mới chậm rãi nói, “Anh chăm chỉ, cố gắng, tính cách cũng tốt, được người khác yêu thích. Em chỉ là điểm xuất phát của anh, vượt qua bước này, anh có thể đi được rất xa rất xa.”

Nghênh Cảnh bướng bỉnh, “Bắt đầu là em, điểm cuối cùng cũng là em.”

“Nhưng em năng lực có hạn, anh có thể bay lên càng cao hơn.”

“Anh sẽ không bay lên thật cao, nhưng anh có thế làm máy bay, hỏa tiễn, thiết bị hàng không bay càng cao.” Nghênh Cảnh tự tin mà nói: “Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền cho em.”

Sơ Ninh ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Bao nhiêu tiền?”

“Nhiều tiền đến mức có thể cưới được em.” Nghênh Cảnh liếʍ liếʍ khóe môi, đè ép du͙© vọиɠ đã lâu cuối cùng cúi đầu, để sát vào lỗ tai cô, hừ hừ giống như làm nũng, thanh âm cũng thấp mấy bậc, nặng nề, mê hoặc nhân tâm: “Ninh Nhi, lần này thi đấu kết thúc, anh tới cửa cầu hôn, được không?”

Lỗ tai bị cậu làm cho ngứa ngứa, Sơ Ninh cười, “Ba mẹ em khó nói chuyện, anh có sợ không?”

“Không sợ. Anh rất được trưởng bối thích, kỹ năng trời sinh, không tin, lần sau em xe. Anh nhất định sẽ dỗ ba mẹ em đến thoải mái dễ chịu.” Nghênh Cảnh lo trước: “Hơn nữa, không phải còn có ba anh sao.”

“Cái này thì liên quan gì đến ba anh?”

“Khi ông ấy còn trẻ đã làm việc ở sở nhiều năm.”

Sơ Ninh tò mò, “A? Làm gì vậy?”

“Chủ nhiệm hội liên hiệp Phụ nữ.”

Sơ Ninh cười ha ha, cô không có cách nào hình dung được Nghênh Nghĩa Chương một thân quân phục, nghĩa chính nghiêm minh cùng với bốn chữ này có liên quan.

“Không cười, lúc ấy ba anh làm ở một huyện nhỏ ở Quảng Đông, công tác làm rất tốt, khi được điều đi, trong huyện nhiều người kéo biểu ngữ, trả lại cho ba anh trứng gà, gà mái, ông ấy rất được nhân tâm.” Nghênh Cảnh nghiêm trang, nói có sách mách có chứng, “Nếu như anh không trị được ba mẹ em, vậy để cho ông ấy làm.”

Nhà này không khí thật tốt, không cần đặt mình trong đó, chỉ cần nghe chuyện xưa, đều có thể cảm nhận ra được gia phong nhẹ nhàng hoạt bát.

Sơ Ninh nhíu một lát, một bàn tay Nghênh Cảnh chống tường, đè cô ở trong ngực, tinh nghịch: “Hâm mộ?”

Sơ Ninh rất cầu thị mà gật đầu một cái: “Ừm.”

“Không cần hâm mộ, về sau chúng ta là người một nhà.” Nghênh Cảnh xấu xa véo lên eo cô một cái. Sơ Ninh bị một trận run rẩy, mặt đỏ ửng, “Phi.”

Nghênh Cảnh cười cười, lại hỏi: “Bên này của em có thuận lợi không?”

Cậu vừa đi, cơ bản không rảnh bận tâm chuyện sau này. Theo Sơ Ninh lâu như vậy, cậu cũng hiểu, những việc này cũng rất mất sức, ký hợp đồng, cọ sát lợi ích, bàn bạc thái độ, cùng rất tốn tâm tư. Trước kia cậu luôn không hiểu, Sơ Ninh vì sao lại sắc bén lãnh đạm như vậy, bây giờ mới biết, cô cũng là thân bất do kỷ.

Nói cho cùng, cũng là cô gái hơn hai mươi tuổi, một khi có việc, trên bàn tiệc, người nào cũng như lang hổ, cũng sẽ không vì ngươi là con gái mà nhượng bộ. Còn hận không thể tóm được thế yếu của bọn họ, khi dễ đến gắt gao mới thôi.

Ai cùng đừng trách, nhân tâm như thế, tuy có cảnh giới cao, nhưng đại bộ phận, đều bôn ba vì cuộc sống, phòng người cũng công người, không thể nề hà.

Cậu vừa hỏi, thần sắc Sơ Ninh cũng không có gì bất thường, trấn định mà nói, “Yên tâm, có em ở đây, sẽ không làm gì có hại cho anh.”

“Đường Diệu không làm khó dễ cho em chứ?”

Sơ Ninh cười: “Sẽ không.”

Nghênh Cảnh gật đầu, “Nếu như anh ta hung dữ với em, anh sẽ không hợp tác với anh ta nữa.”

Sơ Ninh giơ tay lên, sờ sờ mặt cậu, ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Lời này về sau không cho nói, không thành thục, giống như trẻ con giận dỗi. Anh đã trưởng thành, anh không phải đang làm một bài tập ở trong trường học, bây giờ anh đang làm, chính là sự nghiệp. Mặc kệ về sau có em hay không có em bên cạnh, đầu óc anh cũng đều phải tỉnh táo, cái gì nặng nhẹ, nhanh chậm, cái gì là thầy tốt bạn hiền, cùng với yêu ghét của chính mình đều phải tách biệt. Hiểu không?”

Nghênh Cảnh bình tĩnh nói, “Em nhất định phải ở bên cạnh anh.”

Sơ Ninh ngẩn người.

“Em không bên cạnh, anh sẽ không thể tiến bộ, không tiếp tục nỗ lực, anh sẽ biến thành một lãng tử, du hí nhân gian, sau đó làm tức chết em.”

Sơ Ninh duỗi tay đấm cậu, “Anh ngốc quá!”

Thời gian không còn sớm, Nghênh Cảnh nói: “Anh phải đi rồi, xe còn đang ở dưới lầu chờ anh.”

“Thật sự không ở lại sao?”

“Ừm.” Nghênh Cảnh ủy khuất nói: “Có thể xin nghỉ được, anh đã sớm mang em vào phòng ngủ rồi, còn có thể để em đứng ở chỗ này lãng phí thời gian sao?”

Cậu luôn có thể nói những điều bất ngờ, Sơ Ninh cạn lời rồi.

Nghênh Cảnh rất hao tâm tổn sức mà tự hỏi, kết luận, “Ở trên ván cửa cũng có thể, dù sao em cũng nhẹ, anh có thể bế em ở trên không trung, anh dùng sức là được. Nhưng thời gian quá ngắn, rất không thích hợp.”

“Câm miệng!” Càng nói càng thái quá, còn làm bộ tự hỏi nhân sinh, quả thật quá đáng. Sơ Ninh lôi kéo người ra phía ngoài cửa, “Đi mau, đi mau.”

Nghênh Cảnh lười biếng, “Nói lời thật lòng cũng bị đuổi ra khỏi cửa, chậc chậc.”

Mặt Sơ Ninh đỏ bừng, nói đến cái này, cần thiết phải trịnh trọng nhắc nhở, “Uy.”

Nghênh Cảnh nhìn cô.

Tay cô chống lên eo, thanh thanh giọng nói: “Bạn học Nghênh Cảnh, anh thật sự muốn, muốn….” Nửa câu sau nói không thành lời.

“Hả? Muốn thế nào?” Nghênh Cảnh vẻ mặt vô tội.

Hơi thở của Sơ Ninh dần nhẹ, “…Tiết chế một chút được không? Bây giờ anh vẫn còn trẻ, thân thể rất tốt, nhưng đây là chuyện tiêu hao tinh khí thần lực, chỉ có thể thích hợp, không thể quá liều.”

Nghênh Cảnh không biết xấu hổ, nhướng mày: “Ai nói cho em?”

Sơ Ninh chột dạ, nhưng lại không thể lúng túng, buột miệng thốt ra, “Bác sỹ trung y nói.”

Nghênh Cảnh cười đến sặc sụa, nước mắt đều muốn rơi ra rồi. Sơ Ninh đá chân cậu, oán hận nói: “Cười chết anh!”

Nghênh Cảnh cũng không trốn, hơi thở hơi hỗn loạn: “Lời này bác sỹ trung y chưa từng nói qua.”

Hai người liếc nhìn nhau, Sơ Ninh cũng cảm thấy ngượng ngùng, bản thân cười thành tiếng.

Thật sự phải đi rồi.

Tươi cười nhạt dần, Nghênh Cảnh hít một hơi thật sâu, đi thật nhanh về phía trước, ôm mặt cô hôn xuống một cái. Gắn bó như răng môi, Sơ Ninh đ.ộng tình.

“Tạm biệt.” Nghênh Cảnh tách người ra, không thể nói.

“Đi đi.” Sơ Ninh cho cậu một nụ cười yên tâm, “Ba ngày sau là thi đấu, chính anh điều tiết tốt, chú ý nghỉ ngơi, phát huy như bình thường là được. Em đợi anh.”

Cửa thang máy mở ra, đóng lại, số tầng nhảy dần xuống số 1.

Lúc này Sơ Ninh mới vào nhà, dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào đèn phòng khách ngẩn ngơ. Lại cúi đầu, giày cọ sát sàn nhà, nghĩ đến lời nói cùng thái độ của Đường Diệu hồi chiều, trong lòng liền nổi lên khổ sở như thủy triều, rất khó chịu.

Cô phiền lòng, nhưng tuyệt đối không biểu hiện trước mặt Nghênh Cảnh, sợ ảnh hưởng đến chuyện cậu tham gia thi đấu.

Cuộc thi đấu này quan trọng như thế nào, ở mặt nào đó, có thể là một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp của Nghênh Cảnh. Lại nói cao hơn một chút, đó là gánh vác vinh quang của quốc gia mà dự thi, ý nghĩa không cần phải nói cũng biết.

Sơ Ninh hít sâu, nắm chặt tay lại buông ra, còn có thể làm sao bây giờ, mặt dày mày dạn cũng thế, dù sao cũng phải gỡ bỏ cục diện bế tắc với Đường Diệu.

Ngày hôm sau, Sơ Ninh liên hệ với người phụ trách của khoa học Minh Diệu, nhưng trong điện thoại, thái độ của đối phương rất khách khách khí khí, không lật mặt, nhưng cũng vẽ ra ranh giới rõ ràng cho cô.

Nói về hướng khó nghe, Sơ Ninh một bên thề son sắt hợp tác với Minh Diệu, một bên lại bị phát hiện có tiếp xúc với công ty khác. Bắt cá hai tay, là kiêng kị của Đường Diệu. Người này khéo đưa đẩy, nhưng nguyên tắc cũng rất rõ ràng.

Sơ Ninh không có cách nào, nuốt toàn bộ đau khổ vào trong lòng. Không mời cũng tự mình đi đến tổng bộ của Minh Diệu, nhưng thư ký nói thẳng, Đường tổng không tiếp khách.

Là không tiếp khách, hay là cố ý không muốn tiếp cô.

Sơ Ninh cười làm lành, lại tìm mọi cách, lì lợm mà liên lạc với vị phó tổng tiếp nhận hạng mục. Đối phương khó khăn đáp ứng cùng ăn một bữa cơm, nhưng cũng kiêng dè giấu diếm, không muốn cho Đường Diệu biết.

Sơ Ninh đặt rượu ngon đồ tốt để tiếp đón, bản thân cũng bất chấp, kính từng ly từng ly, dù sao cũng phải lấy thái độ là mình không đúng. Thật sự vất vả mới moi được toàn bộ tin tức trong miệng của anh ta, tâm Sơ Ninh đều lạnh rồi…..

“Ninh tổng, ngài thật sự không biết, hay là giả bộ hồ đồ vậy? Công ty nước ngoài kia, cũng không biết ngài xem trọng ở điểm nào, đăng ký ở một thành thị nhỏ ở Châu Âu, cơ bản chính là một cái vỏ rỗng. Nói như vậy, ngài có hiểu không?”

Sơ Ninh chịu đựng sự khó chịu của rượu, “Còn phiền ngài chỉ điểm.”

“Loại công ty nước ngoài này, ngư long hỗn tạp, hơn nữa giám sát khó khăn, cũng khó có thể chải chuốt rõ ràng tình trạng tài chính của nó. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, 70% là ngụy trang, dựa vào danh tiếng đầu tư ngoại thương, lợi dụng sơ hở của pháp luật, tương đương với không chính quy.” Vị phó tổng này uống say nên nói thật, nói đúng sự thật: “Đường tổng là người làm việc rất nguyên tắc, yêu cầu rất cao, hành vi này của ngài, ngài ấy quả thật rất phản cảm. Một là vấn đề lòng tin hợp tác. Hai là, cũng lộ ra mắt nhìn cùng năng lực của các người, là vô cùng thiển cận.”

Tiếp tục, vị phó tổng ý vị thâm trường mà nói với Sơ Ninh mấy câu: “Ninh tổng, hạng mục này của các cô, vô cùng phù hợp với phương hướng phát triển chính sách của quốc gia, tiền lãi và tiền đầu tư vô cùng lớn, có không gian phát triển cực lớn. Chúng ta lại nói chuyện chính, lĩnh vực công nghiệp hàng không có rất nhiều kỹ thuật, ở trên mặt cao mà nói, rất nhiều điều là tuyệt đối bảo mật. Người phụ trách hạng mục này, vẫn là một sinh viên đúng không?”

Sơ Ninh mím môi, cam chịu.

“Lần trước cậu ta giành được giải nhất trong cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không, đã khiến cho rất nhiều người chú ý. Cậu ta rất có thiên phú, nghiên cứu kỹ thuật cũng rất giỏi, bây giờ lại được tham gia cuộc thi cấp bậc thế giới. Ninh tổng, thời điểm này, ngài không cảm thấy, hành động này của ngài, đối với cậu ta, rất mẫn cảm sao?”

Phó tổng cười cười, lắc lắc đầu, “Tiếp xúc với ngoại thương, đây là đầu ngọn sóng, ngài liệu được không?”

Nói xong, bỏ đi.

Một trận run lạnh từ bàn chân tiến lêи đỉиɦ đầu, làm cho từng dây thần kinh của cô nhảy thịch thịch. Sơ Ninh uống nhiều rượu, mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, không chịu nổi nữa, cô dựa vào mặt bàn, dùng sức véo chân mình, rốt cuộc cũng không nhịn được, dạ dày cuồn cuộn, trực tiếp nôn ra.

Rượu và dịch dạ dày hỗn độn, trạng thái của cô đã hoàn toàn hỏng mất rồi.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên, là người biến mất mấy ngày nay kia.

Điện thoại của Quan Ngọc.