Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 10



Lữ – Mèo máy màu hồng

Đại học y khoa…

Thời Niệm Ca ngẩn ra, trước mắt như nhòe đi.

“Mẹ, mẹ có nghe thấy Lạc Lạc nói gì không?”

“Lạc Lạc…” Thời Niệm Ca thều thào, âm cuối hơi kéo dài ra, giọng nói không được tự nhiên.

“Hả, sao vậy mẹ?” Con nhóc hơi tò mò thò đầu ra trước.

“Không sao…” Thời Niệm Ca cười cười: “Sao đột nhiên con muốn đến đại học y khoa thế?”

“Bởi vì bà Hương Hương nói đại học y khoa rất đẹp… hừm, còn có nhiều đồ ăn ngon.”

“Con bé tham ăn này.” Thời Niệm Ca bật cười, quay đầu nhìn con nhóc ngồi sau: “Vậy con ăn ít khoai tây thôi, khi đến đại học y khoa mẹ mua cho con ăn.”

Sau khi tiểu quỷ nghe được hai mắt tròn xoe sáng lên, ngoan ngoãn gói khoai tây lại, bỏ vào túi xách của Thời Niệm Ca.

Thời Niệm Ca chạy xe nhanh, dọc đường Lạc Lạc cười nói líu lo đã xua đi không ít muộn phiền trong lòng cô, thoáng chốc xe đã chạy đến đường vành đai đại học y khoa.

“Lạc Lạc, xe của mình không được vào trường, mẹ đậu xe ở siêu thị đối diện, sau đó mình cùng đi bộ nhé?” Thời Niệm Ca nhìn Lạc Lạc đang hưng phấn, ánh mắt cô trở nên dịu dàng.

“Vâng ạ, nhưng mà Lạc Lạc không muốn đi bộ, Lạc Lạc mệt.” Rõ ràng con nhóc này không chịu đến siêu thị: “Mẹ, Lạc Lạc xuống xe đứng đây đợi mẹ được không?”

“Không được.” Thời Niệm Ca không chút nghĩ ngợi từ chối: “Ngộ nhỡ ai bắt con đi thì mẹ biết tìm ở đâu?”

“Lạc Lạc sẽ ngoan, không đi lung tung.” Lạc Lạc chu chu cái miệng nhỏ xíu ra, vẻ mặt đáng thương lại nghiêm túc nhìn Thời Niệm Ca: “Được không, mẹ, năn nỉ…”

Thời Niệm Ca sợ nhất là lúc con nhóc này nhõng nhẽo, giọng nói cứ mềm như bông, khiến lòng cô mềm nhũn ra, cộng thêm chút gì đó áy náy, biết rõ lúc này phải từ chối nhưng không cách nào nói ra được.

Thời Niệm Ca giảm tốc độ, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại phòng bảo vệ của đại học y khoa cách đó không xa, lưỡng lự một lúc mới nói: “Lạc Lạc, con thấy cái phòng nhỏ nhỏ màu xanh kia không?”

“Có ạ, Lạc Lạc thấy.”

“Mẹ gửi xe ở bên kia, con đợi mẹ ở đó nhé.”

“Dạ, chỗ có chú bảo vệ đúng không mẹ?”

“Đúng rồi, sau khi xuống xe con đi vào đó, đừng chạy lung tung… Mẹ gửi xe xong sẽ đến đây ngay, được chứ?”

“Dạ, được được.” Lạc Lạc ngoan ngoãn: “Vậy Lạc Lạc ở phòng đó đợi mẹ.”

Sau khi nghe con bé nói xong, Thời Niệm Ca mới thả lỏng một chút, đậu xe trước cổng trường đại học, ra hiệu cho con nhóc xuống xe.

“Mẹ, con ở chỗ chú bảo vệ đợi mẹ.” Lạc Lạc thò hai chân, nhảy tót xuống ghế, hí hửng mở cửa bước xuống xe.

“Này, đừng chạy.” Câu nói của Thời Niệm Ca đã bị cánh cửa đóng lại chặn mất, đương nhiên Lạc Lạc không nghe thấy.

Cô nhìn theo bóng Lạc Lạc, cho đến khi xác định con bé đã vào phòng bảo vệ, Thời Niệm Ca mới chậm rãi quay đầu xe chạy xuống tầng hầm gửi xe của siêu thị trước mặt, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.

Lạc Lạc thật sự bị chiều hư mất rồi, hôm khác cô nhất định phải dạy lại con gái mới được.

Sau khi nghe xong một cô nhóc bé xíu nói chuyện, mấy chú bảo vệ trong phòng cũng mềm lòng, tranh nhau ôm lấy cục bột trước mặt rồi mở điều hòa của phòng lên.

“Bé à, ở đây có đồ ăn vặt, bên cạnh tủ có một ly giấy, muốn ăn gì thì tự lấy nhé.”

“Dạ, cảm ơn chú!” Vừa rồi cô nhóc Lạc Lạc này còn ngúng nguẩy lúc này đã vô cùng ‘ngoan ngoãn’ trước mặt mấy chú cao to này.

Nhân viên trong phòng bảo vệ không có kinh nghiệm chăm sóc con nít, nhất là đứa nhỏ đáng yêu thế này, trong thoáng chốc họ hơi mất tự nhiên, chỉ có thể nói: “Không còn gì nữa… vậy còn ngoan ngoãn ngồi đây đợi mẹ đến nhé, chú phải ra ngoài làm việc.”

“Dạ! Mấy chú đi đi, con sẽ nghe lời!” Lạc Lạc vô tư, bàn tay múp míp cầm hạt dưa từ từ bỏ vào miệng, vừa lột vỏ vừa cười híp mắt nhìn mấy chú bảo vệ đang đóng cửa.

Haiz, chán thật… biết vậy đi với mẹ, còn có thể đòi mẹ mua một ly kem.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com

Lạc Lạc buồn chán lúc lắc hai chân trên không trung, cô bé ủ rũ ngồi trên sô pha, cạy cạy móng tay rồi lại nhìn trời nhìn mây, thỉnh thoảng lại đếm những người đi ngang qua phòng bảo vệ, càng lúc càng chán. Đột nhiên, cô nhóc nhìn thấy gì đó, khuôn mặt đang méo xệch bỗng nhiên sáng bừng lên, nhảy khỏi ghế sô pha tức tốc đẩy cửa chạy ra ngoài.

“Chú bác sĩ đẹp trai!”

Hôm nay Tần Tư Đình được nghỉ nửa ngày, lúc trước giúp Quý Noãn kiểm tra thành phần thuốc xong lại bị Mặc Cảnh Thâm ‘áp bức’ bắt anh đến viện dược phẩm tìm người điều chế thuốc giải cho ba của Quý Noãn. Trùng hợp mấy hôm trước có người bên viện dược gửi tin đến, vì vậy hôm nay anh đến lấy thuốc, không ngờ trên đường đi ngang đại học y đến viện nghiên cứu dược lại gặp bạn nhỏ Thời Khả Lạc.

Tần Tư Đình hơi ngạc nhiên, động tác của anh bất giác tự nhiên hơn lần đầu… bàn tay anh giữ cơ thể bé bỏng, chỉ hơi dùng sức đã vững vàng bế được bạn nhỏ Thời Khả Lạc.

“Chú bác sĩ đẹp trai, Lạc Lạc rất nhớ chú!” Lạc Lạc bắt bắt đầu nụ cười khúc khích ngàn năm không đổi.

Tần Tư Đình hơi cong cong khóe miệng, tâm tình rất tốt: “Sao con lại ở đây, bà con đâu?”

“Hôm nay con đến đây với mẹ, cùng nhau đi thăm đại học của mẹ, cho nên bà Hương Hương ở nhà không đi.” Thời Khả Lạc nghiêm túc trả lời vấn đề này.

Tần Tư Đình hơi nheo mắt lại, anh nhớ lần trước bà của Thời Khả Lạc nói mẹ của con bé không có ở đây, chỉ có bà chăm sóc con bé.

Tuy hơi nghi ngờ, nhưng Tần Tư Đình vẫn thản nhiên, hỏi tiếp: “Vậy mẹ của con đâu?”

“Mẹ đang đi gửi xe, con ở phòng bảo vệ này đợi mẹ, ừm, sau đó thì Lạc Lạc nhìn thấy chú bác sĩ đẹp trai…” Lạc Lạc ngửa khuôn mặt bé xíu lên, ánh mắt hơi buồn buồn lại đầy chờ mong.

Hình như Tần Tư Đình không nhận ra tâm tình của con bé, chỉ cúi đầu cười, đầu rất thấp, giọng dịu dàng: “Buồn gì vậy?”

“À, Lạc Lạc buồn… chú bác sĩ nhìn thấy Lạc Lạc mà chẳng ngạc nhiên tí nào, cũng không quan tâm Lạc Lạc, lại liên tục hỏi mẹ của Lạc Lạc…” Lạc Lạc dẩu miệng ra, giọng nói non nớt, phần bím tóc cũng hơi rủ xuống.

“Chú bác sĩ trông thấy Lạc Lạc cũng rất vui.” Tần Tư Đình ôm Lạc Lạc ra trước ngực, để con bé nhìn thẳng vào mình.

“Thật hả?”

“Ừm…” Lần này Tần Tư Đình hơi kéo dài âm cuối, ánh mắt u ám dần dần tan ra.

“Hì hì, Lạc Lạc thấy chú bác sĩ đẹp trai Lạc Lạc vui lắm.” Lạc Lạc hưng phấn trở lại, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Tần Tư Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi áp sát vào chú bác sĩ đẹp trai.

Oaaaa, chú bác sĩ đẹp trai nhìn gần lại càng đẹp hơn…

Tần Tư Đình không từ chối con bé, cánh tay cũng dùng sức hơn, anh thò tay trái ra nhìn đồng hồ.

“Lạc Lạc, bây giờ chú bác sĩ có việc, phải đi trước.”

“Ohhh, vậy chú mau đi đi, con có thể ở đây đợi mẹ, chắc mẹ con cũng sắp đến rồi.” Lạc Lạc buông cánh tay, để Tần Tư Đình đặt con bé xuống đất, sau khi đứng vững mới bắt đầu lưu luyến: “Tạm biệt chú bác sĩ.”

“Ừm, tạm biệt Lạc Lạc.”  Tần Tư Đình vẫn đứng ở đó, nhìn theo bóng dáng bé xíu lũn cũn đi vào phòng bảo vệ xong quay đầu lại nhìn anh, bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy, anh mới xoay người bước đi.

Lạc Lạc cười ngây ngốc nhìn theo bóng Tần Tư Đình đi xa, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị một giọng nói hớt hải cắt ngang.

“Lạc Lạc!” Thời Niệm Ca hơi thở dốc, đôi mắt dán chặt vào bé con trước mặt: “Vừa rồi con nói chuyện với ai đấy?”

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com