Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 4



Lữ – Mèo máy màu hồng

Meo meo meo, bấm vào quảng cáo để ủng hộ Mèo đi mọi người ơi! Chỉ cần mười mấy giây thôi ạ! 💋🌷

Tập đoàn Thời Đạt.

Nữ trợ lý tạm thời thay thế Văn Kha cẩn thận cầm văn kiện đứng bên cạnh báo cáo với Thời Niệm Ca.

Thời Niệm Ca mặc một chiếc vest màu hồng phấn của Chanel ngồi sau bàn làm việc màu đen, dùng bữa sáng dì Hương chuẩn bị.

Đây là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong ngày, không cần phải nghĩ ngợi đến những nghiệp vụ phức tạp của công ty, cũng không cần phải căng não ra đối phó với yêu cầu của những cổ đông lớn.

“Tổng giám đốc Thời.” Sau khi báo cáo xong trợ lý dừng một chút, nhìn người phụ nữ trước mặt đang ở trong trạng thái rất tốt, hơi lưỡng lự nói: “Sáng nay vừa nhận được thư trả lời, bên phía Mặc Thị từ chối lời mời hợp tác của chúng ta.”

“Từ chối?” Thời Niệm Ca ngạc nhiên: “Tối qua chúng ta mới gửi đến, tập đoàn Thời Đạt nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, theo lý thuyết Mặc Thị cần thời gian để cân nhắc rồi mới trả lời chứ, sao lại trả lời nhanh như vậy?”

“Trước mắt không rõ chuyện này thế nào, nhưng sáng sớm nay thư ký đã kiểm tra lại nội dung thư mời hợp tác một lượt rồi, không hề có vấn đề.”

“Lý do họ từ chối là?”

“Không chung mục đích phát triển, Mặc Thị muốn đánh vào thị trường túi da cao cấp.”

“Không phải chúng ta hợp tác dòng sản phẩm cao cấp ư?” Thời Niệm Ca bật cười, Mặc Thị dứt khoát cự tuyệt, thật là, rất qua quýt.

Thời Niệm Ca xoa trán, đột nhiên thấp giọng nói: “Bên phía Mặc Thị ai trả lời?”

“Tổng giám đốc.”

Thời Niệm Ca vừa múc cháo, lập tức khựng tay lại, ánh mắt ảm đạm trong thoáng chốc.

“Tổng giám đốc Thời, phản hồi này của Mặc Thị có vấn đề gì sao?” Trợ lý hơi khó hiểu.

Không ai trả lời, văn phòng to lớn rơi vào yên tĩnh.

“Tổng giám đốc Thời.”

“Tôi biết rồi.” Thời Niệm Ca lấy lại tinh thần: “Cô đi chuẩn bị một chút đi, chín giờ có hội nghị cấp cao. Tài liệu đợi tôi đến rồi mới phát, không cần phát trước cho họ.”

“Vâng tổng giám đốc Thời, tôi ra ngoài trước đây.” Trợ lý nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.

Đợi đến khi tiếng bước chân của trợ lý mất hẳn, Thời Niệm Ca mới đặt muỗng xuống, thẫn thờ một lúc, động tác cứng nhắc gọi điện cho Văn Kha.

“Niệm Niệm, cho nên ý của cô là?” Sau khi giải thích một lúc, lúc này mới nghe thấy giọng nói của Văn Kha.

Điện thoại rơi vào yên lặng.

“Niệm Niệm…” Văn Kha thật sự không biết phải nói thế nào, chuyện cũ giữa Thời Niệm Ca và cậu chủ nhà họ Tần không phải anh không biết, chỉ là mỗi lần nhắc đến cậu chủ nhà họ Tần kia ở trước mặt Niệm Niệm, Niệm Niệm lại thẫn thờ như con rối gỗ, im lặng, không còn hoạt bát như bình thường, cứ thế giấu bên dưới lớp vỏ yên ả bề ngoài là nỗi đau mơ hồ ẩn hiện. Lâu dần, anh cố gắng không nhắc đến người kia trước mặt Niệm Niệm nữa. Chỉ là hiện tại tập đoàn Thời Đạt đã về lại Hải Thành, nơi này ngẩng đầu không thấy cúi đầu không xong, sao có thể không nhắc đến ba chữ Tần Tư Đình được.

“Tôi không biết, bây giờ, tôi rối lắm, đầu óc không nghĩ được gì cả” Thời Niệm Ca vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào khuỷu tay, ánh mắt trống rỗng, giống như một đứa nhỏ bất lực mất đi phương hướng.

Lạc Lạc muốn có ba, cô muốn tìm người ba thật sự về cho Lạc Lạc.

Nhưng, quá nhiều hiểu lầm, quá nhiều bấp bênh, rào cản bủa vây.

Tần Tư Đình chán ghét cô, hận cô, mắng cô không có lương tâm, thế nào cô cũng chịu.

Nhưng cô không chịu được sự lạnh nhạt của Tần Tư Đình, tựa như mỗi một lưỡi dao, từng nhát từng nhát một, xé tan lớp vỏ bọc bình tĩnh của cô.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com, vui lòng không reup

“Niệm Niệm, nghe tôi nói, chuyện này đã là quá khứ rồi, đừng nghĩ đến nữa.” Văn Kha dứt khoát quyết định giúp cô: “Không có Mặc Thị thì tập đoàn Thời Đạt vẫn có thể tìm được công ty khác để hợp tác.”

Giọng nói Văn Kha có an ủi, có khích lệ. Chỉ là nếu không có Tần Thị hoặc Mặc Thị chống lưng, muốn đứng vững ở Hải Thành này khó như lên trời, điểm này Thời Niệm Ca đã hiểu rất rõ trước khi trở về nước.

“Nghe nói tối nay nhà họ Hàn có tiệc, Mặc Thị được mời.” Thời Niệm Ca cố gắng bình tĩnh lại. Cô không thể tự dọa nạt bản thân, hiện tại nói thế nào thì nghĩ ra cách vẫn quan trọng hơn, cô không thể trơ mắt nhìn tập đoàn Thời Đạt sụp đổ tỏn tay mình, cô không thể phí hoài công sức của ba mẹ, tuyệt đối không cho phép tập đoàn Thời Đạt rơi vào khủng hoảng.

“Niệm Niệm, không có tôi bên cạnh cô không thể đi!” Văn Kha vừa nghe vậy, lập tức nóng nảy: “Người nhà họ Hàn tâm tư sai lệch, trong tiệc này nhất định sẽ tu tập đông đúc. Huống hồ cô và tập đoàn Thời Đạt vừa chuyển về, ngộ nhỡ nhà họ Hàn…”

“Không có ngộ nhỡ. Tôi có thể tự chăm sóc bản thân, tôi tim được người lập tức về ngay.”

“Niệm Niệm! Nghe lời tôi!” Giọng nói Văn Kha hơi gằn xuống.

“Văn Kha, Lạc Lạc vẫn còn đợi tôi ở nhà, tối nay tôi đã đồng ý ở nhà với con bé, sẽ không nán lại quá lâu ở buổi tiệc, yên tâm đi.” Thời Niệm Ca không nói thêm nữa, cúp máy, lập tức chỉnh trang lại quần áo rồi đến phòng họp ở bên cạnh.

Gần đây vì chuyện di chuyển tổng bộ dẫn đến lòng người hoang mang, giờ giờ khắc khắc cô luôn phải giữ đầu óc tỉnh táo để đối mặt với tất cả mọi chuyện.

Phải có đủ lực, mới có thể đứng vững, lúc nào cũng phải tỉnh táo.

Quá mệt mỏi.

Cô giống như một con cá bị bắt lên sa mạc, thiếu nước trầm trọng, mệt mỏi rã rời.

Màn đêm buông xuống, đối với những người trẻ mà nói thành phố này là nơi để phấn đấu, cuộc sống về đêm sôi nổi mới bắt đầu.

Giờ này, trong khu biệt thự nhà họ Hàn vô cùng ồn ào.

Hai ngày trước nhà họ Hàn vừa đi vào khai thác một công trình xây dựng của chính phủ, trong cái vòng luẩn quẩn này, nhà họ Hàn tiền bạc và danh tiếng đều có đủ, đương nhiên không thể thiếu những kẻ nịnh bợ tâng bốc. Đương nhiên nhà họ Hàn cũng phải đáp lễ, mở một buổi tiệc, những nhân vật nổi tiếng đều được mời đến.

Tuy Mặc Thị nhận được lời mời, nhưng không biết Mặc Cảnh Thâm có đồng ý đến không, Thời Niệm Ca dứt khoát đứng ở một góc trong phòng khách để quan sát, cô cầm ly champagne nhìn lướt qua từng người, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Mặc Cảnh Thâm đâu cả.

Bảy rưỡi tiệc của nhà họ Hàn bắt đầu, bây giờ đã bảy giờ hai mươi tám. Thời Niệm Ca đã tìm ròng rã hai mươi phút.

Thời Niệm Ca còn đang nghĩ thôi thì hôm khác sẽ đến Ngự Viên chào hỏi vậy, đột nhiên lúc này đại sảnh yên tĩnh trở lại, cửa chính màu vàng kim được đẩy ra.

Hai bóng dáng cao ngất, đôi chân thon dài đang sải bước vào.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com, vui lòng không reup

Meo meo meo, bấm vào quảng cáo để ủng hộ Mèo đi mọi người ơi! Chỉ cần mười mấy giây thôi ạ! 💋🌷