Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Chương 11: Chịu trách nhiệm



Qua một đêm, Lương Khê đầu đau như búa bổ, cả người chỗ nào cũng không được thoải mái, cậu từ từ mở mắt, phía trên là trần nhà màu trắng cùng đèn chùm xa lạ, lúc này Lương Khê mới ý thức được đây không phải nhà của mình.

Khoan đã, tối qua cậu đến hộp đêm, đang ngồi uống rượu thì bỗng dưng một tên nhóc đẹp trai đi đến bắt chuyện, sau đó… Sau đó cậu uống rất nhiều rượu, không còn nhớ gì nữa. Lương Khê "rít' mạnh một tiếng, bưng tay vò vò mái tóc, lại phát hiện quần áo trên người đều biến mất, cùng lúc một bàn tay to lớn của đàn ông vòng qua ôm lấy eo của cậu.

"..." Sắc mặt nháy mắt hóa xanh, Lương Khê sợ sệt quay đầu, đập vào ánh nhìn là khuôn mặt điển trai của người nọ, dẫu lúc này đôi mắt kia đang nhắm nghiền, vẫn không cách nào che giấu sự mị hoặc của nó. Nếu là bình thường Lương Khê đã không ngần ngại mà chiêm ngưỡng, chỉ là hiện tại, cả hai cùng nằm trên một cái giường, lại còn cùng… Lõa thể.

"Ưm, ưm." Triệu Anh Quân bị động tĩnh nhỏ đánh thức, anh mở mắt, khóe môi nở nụ cười: "Chào buổi sáng!"

"..." Nếu quay ngược thời gian trở về năm phút trước, Lương Khê nhất định sẽ "giả chết", cậu giật giật đôi môi hơi khô hốc của mình, chậm rì rì hỏi anh: "Đêm… đêm qua… hai chúng ta… không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Anh nghĩ xem?" Triệu Ảnh Quân hỏi dò lại cậu.

"..." Lúc này tới lượt Lương Khê câm nín, tình cảnh hiện tại nếu nói đêm qua bọn họ không làm bậy thì cũng quá giả dối đi, nhưng suy nghĩ kỹ người thiệt cũng là bản thân, chắc đối phương sẽ không tính toán: "Tối qua tôi uống có hơi nhiều."

"Tôi biết." Triệu Ảnh Quân gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Âm thầm thở phào, Lương Khê mới nói tiếp: "Dù sao chúng ta cũng là người trưởng thành, cậu cứ là… quên đi."

"..." Nghe thấy lời này, nét mặt Triệu Ảnh Quân lạnh dần, anh lật người áp lên người cậu: "Quên đi? Anh "làm" tôi rồi, muốn phủi bỏ trách nhiệm sao?"

Nói xong, Triệu Ảnh Quân quay lưng đi, giống như chịu tổn thương không hề nhẹ, trông qua như chú cún vừa bị bỏ rơi, rất tội nghiệp. Bên này, Lương Khê chưa kịp tiêu hóa hết lời nói vừa rồi, theo bản năng giữ lấy tay anh, ấp úng hồi lâu mới hỏi lại: "Ý cậu là… tôi… "thượng" cậu?"

Triệu Ảnh Quân cắn môi, rút tay mình về, quay đầu tránh đi, điệu bộ của anh vô cùng ấm ức khiến Lương Khê cảm thấy tội lỗi vô cùng, chỉ là… Cơ thể cậu thật sự có thể đè một người đàn ông cao hơn mét chín ra mà "làm" sao? Nhưng dáng vẻ của Triệu Ảnh Quân lại không giống đang nói dối, vả lại hình như chỗ đó của cậu cũng không có cảm giác đau nhói, không lẽ cậu đã "thịt" anh rồi.

"Được rồi." Lương Khê nhìn thẳng vào hai mắt Triệu Ảnh Quân, như muốn từ đó nhìn ra sơ hở, nhưng ánh mắt ấy vẫn không chút dao động, hiển nhiên phản chiếu hình ảnh của cậu: "Cậu muốn tôi làm gì?"

Đối với Lương Khê chuyện tình một đêm cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu đổi ngược lại vị trí của cả hai, là một người đàn ông cậu nghĩ mình cũng nên làm một điều gì đó.

"..." Triệu Ảnh Quân sửng sốt, sau mới trả lời: "Tôi đã là người của anh, anh phải có trách nhiệm với tôi."

Hai từ "trách nhiệm" phát ra từ miệng đối phương khiến trái tim Lương Khê run nhè nhẹ, tựa như không phải lời nói đùa, cậu cũng bất tri bất giác mà gật đầu hứa hẹn: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."

Lúc này Triệu Ảnh Quân mới vui vẻ trở lại, cúi người hôn nhẹ lên trán Lương Khê: "Đi tắm."

"Cậu tắm trước… á!" Lương Khê chưa nói hết câu đã bị Triệu Ảnh Quân bế lên tay: "Khoan đã, thân thể cậu?"

"Anh yên tâm, đêm qua anh rất dịu dàng." Triệu Ảnh Quân mỉm cười, vững vàng bước đến cửa phòng tắm.

"..." Đêm qua mình rất dịu dàng sao? Thế nào bản thân lại không nhớ một chút gì hết? Lương Khê hơi sầu não.