Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Chương 17: Ngắm biển



Trở về nhà từ sớm, Triệu Ảnh Quân chuẩn bị một bàn đồ ăn, nhưng đợi mãi, hơn ba tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Lương Khê quay lại. Nhấc điện thoại gọi cho cậu, đầu dây bên kia rất lâu vẫn không ai bắt máy, nhìn đồng hồ treo tường đã bảy giờ tối, có hơi lo lắng, Triệu Ảnh Quân cầm áo khoác chạy nhanh ra bên ngoài.

Trời đêm, rất lạnh.

Hai bên đường thưa thớt, chỉ có vài cặp tình nhân tay trong tay tản bộ, một hai người lao công đang quét rác. Triệu Ảnh Quân vô định lang thang trên phố, con đường ngày một vắng vẻ, tiếng chó sủa "gâu gâu" như cảnh cáo anh đừng đến gần.

Bàn tay siết mạnh hai bên đùi, vầng trán hơi nhăn, Triệu Ảnh Quân lia mắt nhìn quanh, không biết đi đâu mà tìm Lương Khê. "Ring" tiếng chuông báo, anh mở điện thoại, một dòng tin nhắn được gửi đến, không suy nghĩ nhiều anh liền chạy đi.

Dựa theo định vị trên điện thoại, rất nhanh taxi đã chở Triệu Ảnh Quân đến nơi. Thì ra đây là một bãi biển, anh đưa mắt nhìn ra xa, từng đợt sóng lớn như thủy triều cuồn cuộn đánh vào bờ tạo thành bọt biển trắng xóa, trăng sáng trên đỉnh đầu phản soi mặt biển tạo thành những bậc thang phát quang kéo dài đến cuối chân trời, và nơi đó có người anh đang tìm kiếm.

"Cậu gì ơi!" Bác tài ngồi trên xe lên tiếng thúc giục, bây giờ đã là mười giờ đêm, không biết cậu thanh niên này lại muốn ra biển làm gì nữa? Dạo gần đây thời sự hay đưa tin người tự sát ở biển, tuy không nói ra nhưng trong lòng ông vẫn rất lo lắng, ngộ nhỡ ông trở về nhà ngủ một đêm, sáng mai nhà đài lại có tin nam thanh niên tự sát ở biển Hải Vân tối đêm qua, nói không chừng sẽ trở thành tội phạm gián tiếp giết người.

Nghĩ đến liền dọa bản thân sợ hãi.

Triệu Ảnh Quân không biết suy nghĩ trong đầu người nọ, thản nhiên cầm tiền thanh toán phí: "Không cần thối ạ."

Bác tài nhận tiền xong vẫn không yên tâm, mở cửa xe bước xuống, đuổi theo Triệu Ảnh Quân: "Khi nào cậu về? Tôi sẽ đợi ở đây."



Triệu Ảnh Quân lắc đầu: "Không cần đâu ạ, đã trễ rồi, bác mau về đi."

Dứt lời, Triệu Ảnh Quân nhảy qua rào chắn đường, chạy về trước.

Bác tài đứng ở vệ đường nhìn theo bóng người đi xa, bồn chồn rất lâu, mới quay đầu khởi động xe chạy về thành phố.

Gió biển đêm nay tương đối mạnh, Lương Khê đứng cạnh bờ biển, lẳng lặng nhìn sóng vỗ, lắng nghe âm thanh "ù ù" bên tai pha lẫn tiếng cá voi. Chiếc áo sơ mi mỏng manh bị gió thổi bay về sau, cậu nhắm chặt hai mắt, hứng lấy hết thảy sự giá lạnh của biển đêm, so với lạnh lẽo bên ngoài cũng không bằng sự rét tận xương tủy.

Triệu Ảnh Quân đi đến, anh đứng cạnh Lương Khê, theo tầm mắt cậu nhìn về phía biển xa, lặng thinh không nói.

"Ảnh Quân!" Lương Khê tuy không mở mắt, nhưng cậu vẫn cảm nhận được Triệu Ảnh Quân đã đến bên cạnh mình.

"Ừm." Triệu Ảnh Quân phát ra âm thanh ở cuống họng.

Lương Khê nói: "Anh ta phản bội tôi rồi!"

"Là ai?" Triệu Ảnh Quân hỏi, thật ra trong lòng anh đã biết "anh ta" là ám chỉ người nào.

"Một tên tra nam." Lương Khê cười khổ.

Triệu Ảnh Quân hỏi: "Hắn đã làm gì?"

Nâng mí mắt, Lương Khê chán nản duỗi thẳng chân ngồi xuống nền cát trắng, tay chống sang hai bên hông, ngẩng đầu nhìn sao trên trời: "Tôi và hắn yêu nhau từ hồi trung học, tính đến nay đã được mười lăm năm."

Triệu Ảnh Quân cũng ngồi xuống, gió biển mang theo hơi muối, có chút mặn.



Lương Khê nói tiếp: "Hắn muốn kết hôn với phụ nữ, muốn sinh con nối dõi. Ha ha ha… Ảnh Quân, cậu thấy hắn có đáng khinh không? Hắn luôn miệng nói yêu tôi, dù có thế nào cũng không bỏ rơi tôi, nhưng hắn lại lên giường với người khác, cô ta còn đang mang thai con của hắn."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha…" Đêm nay nụ cười Lương Khê tối rợn người.

"..." Triệu Ảnh Quân không biết nên nói gì với Lương Khê, anh nhích đến, cho cậu mượn bờ vai mình: "Cứ khóc đi, đừng cố nhịn sẽ khó chịu lắm."

Lương Khê tựa vào vai anh, đôi mắt đỏ hoe nhưng lệ mãi không chảy ra, cậu vô thức hỏi: "Cậu từng yêu ai chưa?"

Triệu Ảnh Quân sửng sốt, vị mặn trong khoang miệng cồn cào như muốn bộc phát ra ngoài, rất lâu mới nhả ra được hai từ: "Đã từng."

"Là con trai hay con gái?" Lương Khê không có ý gì, chỉ là hai người từng lên giường với nhau, đoán chừng Triệu Ảnh Quân không kỳ thị người đồng giới, nên mới thắc mắc mà đặt câu hỏi như vậy.

Triệu Ảnh Quân nhẹ nhàng đáp: "Là con trai."

"Cậu không thích con gái?"

"Không hẳn."

Lúc này tới phiên Lương Khê khó hiểu, thích là thích, không thích là không thích, không hẳn là ý gì cơ chứ?

"Tôi không có cảm giác với bất kỳ ai ngoại trừ anh ấy." Lời này cũng chính là sự thật Triệu Ảnh Quân luôn che giấu, anh không dám chắc mình không thích con gái, thế nhưng đối với đàn ông cũng không hề nảy sinh ham muốn, chỉ riêng Lương Khê là người anh muốn có được, muốn thân cận.

Đối với câu trả lời của đối phương, hiển nhiên khiến Lương Khê kinh ngạc. Nhưng gương mặt Triệu Ảnh Quân trước sau như một, nếu để ý còn có thể nhìn ra, khi nghĩ về người nọ ánh mắt anh ẩn nhẫn chút nhu hòa, thật khiến người khác tò mò.

Bầu không khí hiếm khi xấu hổ, Triệu Ảnh Quân nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: "Anh dự định sẽ làm gì?"

Lương Khê nói: "Không gì cả."

"Liệu hắn ta…" Triệu Ảnh Quân ấp úng: "Muốn quay về bên anh?"

"Muộn rồi." Lương Khê khẽ cười, bật người dậy, nhặt một vỏ ốc biển trên cát, lấy đà vứt về phía biển xa: "Như nó vậy, vĩnh viễn không tìm lại được, dù tìm được cũng chưa chắc là vỏ ốc tôi đã vứt đi."

"..." Triệu Ảnh Quân mỉm cười, từ trên cát đứng lên, bước đến chỗ Lương Khê: "Tốt!"

"Tôi muốn hét lên quá."

"Vậy thì cứ hét đi."

Lương Khê khập khiễng bước xuống biển, nước biển ngập qua mắt cá chân, sóng đánh tới, nước văng tung tóe tạo bọt trắng, cậu đặt hai tay lên miệng, hét thật to: "Thẩm Đông Quân, tôi không thích anh nữa, a a a a a a…"

Triệu Ảnh Quân đứng cạnh bờ dõi theo cậu, ngắm nhìn biển đêm.

Từ nay có em yêu anh… Lương Khê.