Sau khi rời khỏi căn hộ cũ, Lương Khê dùng số tiền tích góp ít ỏi của bản thân mua một căn nhà nhỏ trong khu dân cư tập trung. Giá thành nơi này so với khu chung cư cao cấp kia hiển nhiên rẻ hơn rất nhiều, Lương Khê dùng chìa khóa mở cửa, đi xung quanh một vòng.
"Khụ khụ…"
"Bụi quá!"
Trì Viễn cùng Hân Nghiên ôm thùng lớn, thùng nhỏ theo Lương Khê vào trong, nhìn căn nhà bám đầy bụi, hẳn đã lâu chưa được quét dọn.
"Anh định ở chỗ này sao?" Trì Viễn đưa tay quẹt một đường trên sàn, ngay cả dấu vân tay cũng bị bụi che mất, không khỏi nhăn mày: "Chung quy cũng quá là tệ đi."
Lương Khê từ trong một căn phòng bước ra hướng Trì Viễn cùng Hân Nghiên cảm ơn: "Cảm ơn đã giúp đỡ, hai người về trước đi, chuyện còn lại tôi có thể tự lo."
"Nhưng…" Hân Nghiên có điểm do dự.
"Được rồi, bọn tôi về trước đây." Trì Viễn xoay người kéo theo Hân Nghiên rời đi.
"Rầm!" Cánh cửa lần nữa đóng lại.
Lương Khê sững người giây lát, một lát sau mới quay người đi tìm dụng cụ dọn dẹp. Giờ đã là buổi trưa, nếu không tranh thủ vệ sinh căn nhà, e rằng đêm nay cậu sẽ không có chỗ ngủ mất.
Để xem, trước hết là trần nhà…
Đứng trước cửa nhà, Trì Viễn không biết mình làm sao, trong lòng thập phần khó chịu, biểu hiện của hắn rõ ràng đến mức ngay cả Hân Nghiên bên cạnh cũng nhận ra.
"Anh Viễn!" Hân Nghiên lên tiếng gọi.
"Em về trước đi." Trì Viễn vẫn là không an tâm, quyết định quay lại: "Anh để quên ít đồ bên trong."
"..." Chẳng phải buổi sáng anh đi tay không đến sao? Hân Nghiên nghi hoặc nhưng không nói ra.
Vừa bước vào nhà, Trì Viễn đã bắt gặp cảnh tượng Lương Khê đang nhón chân quét mạng nhện trên trần nhà, nhưng không tài nào với tới được. Do chân trái bị tật, Lương Khê lắc lư một hồi, đầu cũng chảy đầy mồ hôi, chính là… Vẫn không được. Ngay lúc tay cậu sắp mỏi nhừ định thả xuống, một bàn tay mềm mại giúp cậu giữ lấy cán chổi.
Kỳ thật Lương Khê cũng là thân đàn ông mét bảy, nhưng khi Trì Viễn cao gần mét tám đứng kế cạnh, cậu có chút không phục, giới trẻ bây giờ đều uống sữa hươu cao cổ mà lớn sao?
Nhìn ra trong mắt Lương Khê có chút không vui, Trì Viễn không biết còn tưởng cậu chán ghét hắn: "Tôi có lòng tốt quay lại giúp anh, anh còn bày ra bộ mặt này."
"Không, không phải…" Lương Khê muốn giải thích.
"Mặt anh dính bụi này." Trì Viễn đột ngột áp sát, Lương Khê cũng không tránh đi, hắn vươn tay chạm vào má cậu, gỡ xuống lớp mạng nhện: "Bướng bỉnh thật!"
Trong mắt Trì Viễn khi nhìn Lương Khê ánh lên một tia nhu hòa mà chính hắn cũng không biết.
"..." Lương Khê lẳng lặng nhìn hắn.
Lúc này, âm thanh đồ vật rơi xuống sàn thu hút sự chú ý của hai người, thì ra là Hân Nghiên quay lại: "Trên xe còn ít đồ, nên… nên em…"
Ấp úng nói không ra lời, Hân Nghiên vừa vào cửa liền nhìn thấy Trì Viễn cúi đầu như sắp hôn Lương Khê, mà Lương Khê lại đứng phía đối diện, toàn bộ cảnh tượng vừa nãy đều bị tấm lưng rộng của Trì Viễn che đi.
Hai người họ vừa hôn nhau sao?
"Anh có cần giúp đỡ không?" Trì Viễn nhếch môi cười hỏi Lương Khê, con người này nếu không bị ép đến đường cùng, vẫn sẽ đối với bạn thờ ơ như vậy.
Lương Khê nhìn căn nhà không chỗ nào là sạch sẽ, lại nhìn cơ thể bất tiện của mình, chỉ có thể cắn răng nói: "Làm phiền giúp tôi."
Trì Viễn đạt thành mục đích thỏa mãn tươi cười.
Hân Nghiên hai mắt sáng bừng: "Em cũng muốn giúp một tay."
So với một, ba người phối hợp dĩ nhiên hiệu quả hơn gấp bội, rất nhanh căn nhà đã được dọn dẹp ngăn nắp. Gần chiều tối, xe giao hàng của cửa hàng gia dụng cũng giao đồ đến, bởi vì sống một mình Lương Khê cũng chỉ sắm thêm một cái giường, tủ quần áo, tủ lạnh, một bộ bàn ghế cùng một cái tivi lớn.
Trì Viễn đem một ít đồ vật kỷ niệm của Lương Khê đặt vào tủ đầu giường, kỳ lạ ở chỗ bên trong đống đồ không hề có thứ liên quan đến Thẩm Đông Quân, ngược lại là vài cái CD cũ cùng một vài tấm ảnh thời trung học của Lương Khê.
"CD?" Thời đại này rồi ai còn sử dụng băng đĩa nữa, không lẽ đây là kỷ vật của Lương Khê, Trì Viễn hơi tò mò, đưa mắt lén lút nhìn quay, xác định không có ai ở gần mới dám mở ra xem.