Gã trợ lý vội vã chạy vào thông báo cho Ngô Dinh khiến ông ta vô cùng mừng rỡ mà lao ngay ra đoàn người để đón tiếp…
-“ Ninh Tiên Sinh , chào mừng ngài, xin mời vào trong..”
Người đàn ông mặc một bộ vest Âu đen ,khuôn mặt với ngũ quan thanh tú tỏa ra khí chất lạnh lùng, cao ngạo , mỗi bước chân đều mang dáng vẻ uy quyền thu hút mọi ánh nhìn mơ ước, Ninh Dư Hạo bước thẳng lên khán đài , dường như chẳng muốn mất thời gian ở lại nơi đây, hắn cùng Ngô Dinh cắt băng Khánh thành,
-“ Xin lỗi đã để chư vị khách quý đợi lâu, ngay bây giờ mọi người hãy cùng nhau chiêm ngưỡng sản phẩm lần này của chúng tôi…và đây chính là một sản phẩm chúng tôi rất vinh dự khi được hợp tác cùng với tập đoàn Ninh Dư , … xin mời… Ninh Tiên sinh…”
Ngô Dinh vui vẻ phát biểu, bởi vì giờ đây ông ta vô cùng hãnh diện khi có thể đứng chung cùng Ninh Dư Hạo ,chủ Tịch tập đoàn của NJ , tất nhiên điều này khi được báo chí công khai sẽ vô cùng có lợi thế cho công ty của ông ta nhưng ông ta không hề hay biết điều này dường như lại là một cái lưới mà Ninh Dư Hạo muốn giăng sẵn để bắt ông ta phải gánh chịu…
Từ khi Ninh Dư Hạo bước vào, Lucas đã vô cùng hoảng loạn mà vội vàng tránh mặt, hắn không ngờ người mà chú của mình hợp tác lại là Ninh Dư Hạo, nếu biết trước chuyện này hắn sẽ không bao giờ dẫn Jenny đến đây, nếu bị bại lộ thân phận e là tất cả mọi chuyện của hắn sẽ đổ bể mất, và hơn hết nếu Ninh Dư Hạo phát hiện ra Jenny , hắn thật sự không dám nghĩ đến nữa…
Lucas lúc này vô cùng rối bời, liền chạy đi tìm jenny muốn cùng cô rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng khổ nỗi cô không mang theo điện thoại nên hắn không thể gọi, chỉ biết chạy quanh tòa nhà rộng lớn này mà kiếm tìm bóng dáng cô,..
-“ Ninh Tiên Sinh , tôi vẫn chưa tìm thấy được tiểu thiếu gia, chúng ta có cần lục soát hết khu vực này không…”
-“ Không cần, tự đi sẽ tự về được..”
Lý Trung hốt hoảng liền báo cáo với Ninh Dư Hạo nhưng dường như hắn không hề để tâm, bởi vì con trai của hắn nên trong lòng hắn rõ hơn ai hết, cậu bé tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh và hiểu chuyện, tính cách sắc bén có đôi phần giống hắn cho nên việc cậu bé có đi đâu hắn cũng sẽ vô cùng an tâm mà chờ đợi con trai của mình chỉ cần cậu bé luôn ở trong khu vực an toàn nhất,…
Nhưng có vẻ sự chờ đợi hôm nay, thật sự khiến hắn có chút bất an , chưa bao giờ thấy nhóc trốn đi chơi lâu đến như vậy, có chút sốt ruột mà liền đứng dậy rồi đi ra bên ngoài kiếm tìm cậu bé…
-“ Mẹ… hình như chúng ta lại đi lạc rồi…”
Tiểu Luân chậm rãi mà thì thầm với Jenny ,
-“ Ukm…mm .. xin lỗi Tiểu Luân nha , cô cũng không rõ hướng đi của toà nhà này, hay là chúng ta xuống lầu thôi, rồi đợi cha con ở đó được không…?”
-“ Dạ… nhưng mà nếu tìm thấy cha con rồi, mẹ cũng phải về với con đó…”
-“ Ummm….được cô sẽ về với con …”
Jenny nhìn cậu nhóc buồn bã mà không đành lòng cô bèn đồng ý với cậu bé chỉ vì muốn giúp cho nhóc vui vẻ hơn, mà cũng rất kỳ lạ kể từ khi gặp cậu bé này chẳng hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác vô cùng ấm áp, hạnh phúc đến khó tả nhưng nó cũng không khiến cô suy nghĩ nhiều mà chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là loại cảm giác bình thường khi tiếp xúc với trẻ con…
Đi được một đoạn, Tiểu Luân tinh mắt đã thấy hình bóng quen thuộc của cha mình từ đằng xa, cậu nhóc liền lay nhẹ tay của Jenny mà tủm tỉm…
-“ Mẹ ơi, con thấy cha rồi kìa…”
-“ Cha con sao…”
Chưa kịp dứt câu, Tiểu Luân đã siết chặt lấy tay của Jenny mà chạy về phía trước, tuy cậu nhóc đang còn nhỏ nhưng sức lực rất kiên cường khiến Jenny cũng bật cười mà thuận theo cậu bé, …
-“ Cha ơi … con đã tìm thấy mẹ rồi…”
Ngay khi vừa chạm mặt, người đàn ông đã vô cùng kinh ngạc đến ngộp thở, trái tim của hắn bỗng dưng đập mạnh liên hồi, trong lòng tuôn ra một loạt cảm xúc hỗn độn , người con gái mà hắn tưởng chừng như sẽ không thể gặp lại, tưởng chừng như sẽ mất cô mãi mãi thì giờ đây lại đang nguyên vẹn mà đứng trước mặt hắn tươi cười…
Trái tim hắn như bị lấp đầy bởi sự sốc và hân hoan , vui mừng khi nhìn thấy cô đối diện trước mắt. Cảm giác như một cơn gió mạnh thổi qua tâm trí hắn làm hắn có chút không thể tin vào điều đang xảy ra, sự nhẹ nhõm, như một gánh nặng bị gỡ bỏ khỏi vai cho đến cả sự hồi hộp và lo lắng không biết gì về những chuyện đã xảy ra với cô trong thời gian cô biến mất.
Hắn mặc kệ tất cả chạy đến ôm người con gái vào trong lòng, đôi tay to lớn siết chặt lấy thân hình của cô, gạt bỏ tất cả những sự đau xót mà đặt lên đôi môi bé bỏng một nụ hôn dịu dàng, nhưng lại vô cùng điên cuồng như chứa đựng tất cả tâm tư sâu lắng, những nỗi nhớ mong và cả sự trách móc ân hận đến ngọt ngào…
-“ Ch..a..t.. … anh thật vô phép…”
Jenny vô cùng khó chịu, vùng vẫy cơ thể nhưng không thể nào thoát ra cho đến khi nụ hôn dần trở nên cao ngạo , hắn mới luyến tiếc mà rời khỏi đôi môi căng mọng thì liền bị cô gái nhỏ tát một cái rất mạnh, …
-“ Ly …nói cho tôi biết tại sao…”
-“ Anh đang nói gì vậy… tôi không phải Ly , có lẽ anh nhận nhầm người rồi… tôi là Jenny…”
-“ Mẹ ơi, mẹ là mẹ của con mà…”
Tiểu Luân buồn bã nhìn Jenny, ánh mắt chứa chan sự cầu khẩn …
-“ Tiểu Luân, con đứng im ở đây đợi … ta sẽ gọi cho Lý Trung đến đón…”
Ninh Dư Hạo dặn dò cậu nhóc, sau đó liền bế Jenny lên tiến đến chiếc phòng đã được Ngô Dinh chuẩn bị sẵn mặc cho cô gái la hét,dãy dụa nhưng với sức lực yếu ớt chẳng thể nào mà chống lại được sức mạnh của người đàn ông,cứ thế mà đặt cô nhẹ nhàng xuống giường …