Tiểu Tình Nhân

Chương 3: Gặp lại ở nhà vệ sinh (H+)



Một tuần sau.

Biệt thự nhà họ Mạc.

Phòng sách tầng hai trang trí theo phong cách châu Âu, màu đen tuyền lộ ra sự yên tĩnh.

Lương Ân dựa vào cửa sổ, miệng nói không ngừng.

“Nhà họ Mạc của anh cũng thật hài hước, nhìn thấy anh trở về chỉ sợ tức đến nổ phổi, vậy mà còn có thể bày ra vì anh mà tổ chức tiệc mời khách.”

Mạc Thiên không thèm để ý đến Lương Ân nói nhảm, đợi cho đến khi hắn không còn gì để nói mới lên tiếng: “Tìm được chưa?”

Lương Ân tỏ ra vô tội: “Chuyện này không thể trách tôi, nơi đổ nát đó không có camera.”

Đang nói, người hầu gõ cửa, từ bên ngoài nói: “Đại thiếu gia, phía dưới đều chuẩn bị xong, lão gia gọi người xuống.”

“Đã biết.”

Lúc này, bên ngoài nhà họ Mạc, Kiều An Hạ ngượng ngùng nhìn xuống đất.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy cúp ngực màu đỏ bó sát, làn da trắng sứ của cô kết hợp màu đỏ càng khiến nó nổi bật hơn, dáng người và khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với bộ trang phục bó sát khiến cô như một bông hồng màu đỏ đầy thu hút.

Viên Phàm hài lòng nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Đây là nơi trọng đại, cô tốt nhất đừng gây chuyện, nếu không đừng trách tôi không nói trước.”

Nói xong, hắn nắm chặt lấy cánh tay Kiều An Hạ, tiến vào cửa nhà họ Mạc.

Sự xuất hiện của Kiều An Hạ giống như thu hút tất cả ánh nhìn, các cô gái còn lại chỉ còn là một cái bóng phía sau. Đây chính là cảm giác Viên Phàm thích thú nhất, cảm giác được bao phủ bởi sự ghen tỵ xung quanh của những người đàn ông khác, vậy nên hắn càng giữ chặt Kiều An Hạ hơn.

Mạc Thiên vừa xuống lầu, ngước mắt nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp, không khỏi dừng bước.

“Nhìn cái gì vậy?” - Lương Ân nghi hoặc hỏi.

“Cô ấy là ai?”

Nhìn theo ánh mắt của Mạc Thiên, Lương Ân nhìn thấy một đại mỹ nhân váy đỏ: “Chậc, cô ấy đúng là đại mỹ nhân, mà tôi không biết cô ấy. Nhưng tôi biết người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy, tổng giám đốc tập đoàn Viên thị, tên là Viên Phàm. Nghe nói cũng là một tuổi trẻ tài cao, mấy năm nay Viên thị phát triển không nhỏ.”

Mạc Thiên không nói gì, ánh mắt không rời Kiều An Hạ.

Anh làm sao có thể quên được đêm hôm đó, mặc dù bị thương không nhỏ nhưng cách mà cô gái đó chủ động khiến anh khó quên, đặc biệt người phụ nữ dưới thân quá nóng bỏng, chói lóa như một đóa hồng, anh sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ xinh đẹp này.

Còn tưởng sẽ tìm không được.

Mỹ nhân nói gì đó với Viên Phàm sau đó đi về hướng nhà vệ sinh, Mạc Thiên vội vàng hướng Lương Ân thông báo một câu: “Các người đi trước, tôi sẽ đến sau.”

Nói xong liền theo hướng nhà vệ sinh đi tới.

Kiều An Hạ vỗ nhẹ nước vào mặt, cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Viên Phàm mỗi lần tiệc tùng như vậy đều kéo cô theo để làm đẹp mặt cho hắn.

Cô ghê tởm những ánh mắt đầy dục vọng của đám đàn ông hôi hám đó, nhưng Kiều thị An Sinh bây giờ vẫn cần hắn.

Cô trang điểm lại một chút, Kiều An Hạ mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Ở hành lang bên ngoài, một người đàn ông đứng tựa vào tường, rõ ràng tư thế rất lười biếng nhưng mang khí chất bức người.

Kiều An Hạ liếc nhìn một cái, sau đó chậm rãi đi tới.

Thời điểm cô đi ngang qua anh, một cánh tay kéo tay cô lại.

“Sao vậy, không nhận ra tôi à?”

Kiều An Hạ nghe vậy, lại nhìn người đàn ông này thêm một lần, gương mặt đẹp không góc chết, đẹp trai đến động lòng người, nếu cô từng nhìn thấy anh ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng quên được.

“Xin lỗi, có lẽ anh nhận nhầm người rồi.”

“Ha… vậy sao?” - Mạc Thiên mỉm cười, dùng bàn tay mạnh mẽ đẩy Kiều An Hạ ép vào tường: “Chuyện này thì sao, cô còn nhớ không?”

“Buông tôi ra.”

“Bây giờ nói buông ra? Chẳng phải đêm đó rất chủ động sao?”

Lời nói của Mạc Thiên khiến toàn thân Kiều An Hạ giống như bị sét đánh trúng.

Đêm đó?

Kiều An Hạ lại nhìn người đàn ông đối diện mình, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao lớn, đặc biệt chính là khí chất cao quý bẩm sinh này quá lớn, hoàn toàn khác với tên lưu manh trên người toàn máu đêm đó.

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?”

“Người đẹp…” - Mạc Thiên nhẹ nhàng nâng cằm Kiều An Hạ lên: “Trước giờ chưa có nữ nhân nào đối với tôi bạc tình bạc nghĩa như em.”

Vừa dứt lời, Mạc Thiên cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ mọng xinh đẹp của cô.

Cũng như đêm đó, bá đạo chiếm hữu.

Trong lòng Kiều An Hạ rối loạn, thật sự là anh ta sao? Không phải chỉ là một tên lưu manh sao?

Hơi thở ngọt ngào của cô khiến Mạc Thiên không khỏi nhớ đến một đêm liều chết triền miên.

Kiều An Hạ bị dọa sợ, mơ hồ chống cự: “Anh muốn gì?”

“Em ngủ với tôi, tôi liền ngủ lại với em, rất công bằng.”

“Không.” - Kiều An Hạ kêu lên: “Tôi…”

Chỉ là câu nói còn chưa kịp nói ra, đã bị Mạc Thiên nuốt vào miệng.

Khác với lần trước không dám dùng hết sức lực, lần này Mạc Thiên bá đạo nhiệt tình gấp mấy lần, Kiều An Hảo căn bản là không có sức chống cự.

Rất nhanh cả người cô bị bế lên, tiến vào nhà vệ sinh khóa trái lại, đặt cô lên bồn rửa tay.

Một tay kéo chiếc váy cúp ngực cô xuống, lộ ra bộ ngực đầy đặn trắng hồng đẹp mắt, anh hôn xuống xương quai xanh, từ từ mút lấy một bên bờ ngực lớn.

Bàn tay tham lam vén váy cô lên, ngón tay tìm đến chiếc quần lót chen vào chính giữa, chạm đến nơi tư mật của cô, đã thoáng ẩm ướt.

“Anh… anh không thể làm như vậy?”

“Sao lại không thể?”

Mạc Thiên đùa bợt cánh hoa chán chê, cảm thấy nơi này không an toàn, nhanh chóng tháo thắt lưng, kéo hai chân cô rộng ra, đưa vật đang căng thẳng bên dưới hạ thể c.ắm vào bên trong ẩm ướt.

Kiều An Hạ lắc đầu, cô thật hối hận về đêm đó…

Nửa người dưới của người đàn ông cường tráng dập mạnh mẽ vào phần mông cánh hoa đang bị tách ra, mỗi lần anh rút ra c.ắm vào đều sâu hơn một chút, dương như là muốn đâm xuyên qua cô.

Chiếc váy màu đỏ chỉ còn có thể che đậy bụng cô, bên trên phần ngực tuột ra, bên dưới bị vén lên qua rốn, nhìn Kiều An Hảo như một đóa hoa hồng bị vùi dập.

Mạc Thiên nhìn thấy cô gái dưới thân cắn chặt môi không cho phát ra tiếng rên rỉ khoái cảm.

Dục vọng một lần nữa rút ra, hai ngón tay thon dài thay thế, ra vào không dứt, từng mảng thịt non bên trong hang động hút lấy ngón tay, không bao lâu, hang động bắn ra mật ngọt, theo ngón tay không ngừng nghĩ, tạo thành một mảng lớn.

“Bảo bối, em thật dễ lên đỉnh.”

Mạc Thiên hài lòng mỉm cười, kéo Kiều An Hạ xuống khỏi bồn rửa tay, một nụ hôn bá đạo lần nữa cuống lấy cơ thể và lý trí của cô.

Anh đẩy cô úp xuống bồn rửa tay còn lại, bờ mông căng mịn vểnh lên khiêu gợi, cánh hoa màu hồng hờ hững chào mời.

Không còn kiềm được, Mạc Thiên đưa ** *** to lớn c.ắm vào từ phía sau, khít chặt đến nhăn mặt, tư thế này thật sự quá lấy mạng anh.

Mạc Thiên đè lên lưng cô, bàn tay xoa nắn phần ngực hạ xuống, phía dưới tiếp tục động mạnh.

Một lúc sau, tức giận với sự kim nén của cô, anh đứng thẳng người, vung tay vỗ vào bờ mông trắng nõn không tỳ vết.

Kiều An Hạ cắn môi đến muốn bật máu kìm nén sự sung sướng đến mụ mị, hắn quá mạnh mẽ, kéo cô vào cơn dục vọng cùng hắn.

“Ưm…ư…”

Tiếng rên ri cuối cùng cũng không kìm lại được, Kiều An Hạ hận đến muốn căn lưỡi.

Mạc Thiên nhếch môi cười hài lòng, nhưng không được bao lâu, bên dưới của cô bị kích thích gì đó, kẹp phần thô to đến gắt gao, khe hẹp túm lấy như muốn mạng.

“A…tiểu hồ ly…”

Mạc Thiên túm lấy eo nhỏ nhắn, ra sức đẩy thật mạnh, thật nhanh, như chạm đến cả cổ tử cung, va chạm đến mức Kiều An Hạ đập tay xuống phần gạch men lạnh lẽo run rẩy vì đỉnh điểm.

Bên trong nhà vệ sinh, tràn ngập tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ không khống chế của cô gái, d.âm đãng đến cực hạn.

Toàn thân Mạc Thiên va chạm đến cực hạn, một lần lại một lần đâm mạnh, một dòng tinh túy nóng ấm bắn thẳng vào bên trong, sướng đến mức phun ra từng đợt từng đợt lấp đầy cô.

Khi hắn rút ra, toàn thân Kiều An Hạ lại run lên giật một cái, mật ngọt một lần nữa tuông ra khỏi hang động.

Mạc Thiên cúi người, hôn lên trán Kiều An Hạ, nỉ non bên tai cô: “Nhớ kỹ tên của tôi, Mạc Thiên.”

Mạc Thiên?

Mạc Thiên ở Hải Thành không ai là chưa nghe qua tên của hắn, tập đoàn nhà họ Mạc lớn nhất Hải Thành tổng giám đốc.

Nghe đồn hắn là ma quỷ trong thương trường, ra tay tàn nhẫn không có tính người, công ty nào đối đầu với Mạc thị chính là tìm chết. Đối với phụ nữ, hắn cũng không khác gì thú hoang, hắn về Hải Thành hai năm, vang danh toàn bộ xấu xa. Nghe đồn hắn từng qua lại với hai cô gái, kết quả một chết một điên, Kiều An Hạ co rúm người, cô sao lại chọc đến nhân vật này?

Còn Mạc Thiên lại không nghĩ đến Kiều An Hạ đang nghĩ cái gì, hắn tâm tình thật tốt, còn muốn đưa tay giúp cô chỉnh lại vết nhăng trên váy.