Mạc Thiên đi đến căn hộ của Lục Vi thì trong phòng vẫn còn sáng đèn.
Người làm nói cô đang ngủ đột nhiên tỉnh lại la hét không thể bình tĩnh lại được.
Bên trong căn phòng là tiếng la hét và đập phá, Mạc Thiên lấy chìa khóa đi vào, một chiếc ly ném về phía cửa, người làm hoảng hốt hét lên, Mạc Thiên đưa tay chụp lấy, đưa cho người làm phía sau lưng bước vào bên trong.
“Lục Vi, có chuyện gì vậy?”
Cô gái đang điên cuồng đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc liên đột ngổ liều mạng lao về phía anh: “Mạc Thiên!”
Khi cô chuẩn bị nhào vào lòng ngực anh, Mạc Thiên đưa hai tay đỡ lấy hai vai cô: “Em sao vậy?”
Lục Vi dừng một chứt rồi kinh hãi: “Em gặp ác mộng, em mớ thấy tầng hầm đen tối và có người dùng roi đánh em.”
Ánh mắt Mạc Thiên trầm xuống: “Không sao, đó chỉ là giấc mơ, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Hiện tại em đang ở Hải Thành, rất là cách xa nơi đó, quá khứ đã qua rồi và sẽ không bao giờ như cũ nữa.”
“Nhưng em rất sợ.” - Lục vi run rẩy nói.
“Không sao đâu.” - Mạc Thiên đỡ co lên giường ngồi xuống: “Lần này sẽ không gặp ác mông nữa, ngủ đi.”
“Có thật không?”
Mạc Thiên gật đầu: “Đương nhiên.”
Lục Vi lại nói: “Mạc Thiên, anh có thể ở đây với em được không?”
Mạc Thiên liếc nhìn đồng hồ, đã gần 1h sáng: “Được, Em ngủ đi.”
Lúc này không gian mới yên tĩnh trở lại.
Mạc Thiên nhìn đồng hồ một lần nữa, có lẽ giờ này cô gái nhỏ của anh đã ngủ rồi, giống như là trái tim cô như có cánh bay đến bên cạnh anh, lúc này thật muốn ôm tiểu hồ ly vào lòng.
Mạc Thiên dứng dậy nhìn người làm nói: “Chăm sóc cô ấy cẩn thận, tôi về trước.”
“Vâng.: - Người hầu gật đầu.
Lúc này, tay anh lại bị một bàn tay nhỏ kéo lại: “Mạc Thiên, anh đi sao?”
Mạc Thiên nhíu mày: “Không ngủ.”
“Em không ngủ được, em sợ ngủ thiếp đi người xấu sẽ tới.”
Mạc Thiên bất đắc dĩ nhìn ngườ làm nói: “Sao bác sĩ còn chưa tới.”
Người làm vội vàng nói: “Tôi sẽ đi hối.”
Sau khi người làm rời đi, Lục Vi nhìn Mạc Thiên với ánh mắt có lỗi: “Thật xin lỗi, em đã làm phiền anh phải không? Vậy anh về nhanh đi, một mình em cũng sẽ ổn thôi.”
Nhìn Lục Vi nói vây, nhưng tâm trạng bắt đầu tệ đi, Mạc Thiên lắc đầu: “Không, tôi sẽ không đi.”
“Thật sao?” - Lục Vi cười nói: “Vậy anh kể chuyện cho em nghe nhé, nói không chừng nghe anh kể chuyện em sẽ ngủ thiếp đi.”
Mạc Thiên cau mày: “Tôi không biết kể chuyện.”
“Tùy tiện một câu chuyện nào đó mà thôi.” - Lục Vi có vể nài nỉ.
Mạc Thiên suy nghĩ một lúc, chợt nhớ đến câu chuyện lần trước Kiều An Hạ kể cho anh nghe khi anh bị nổi mẫn đỏ.
“Cần bao nhiêu nước để cho một con voi vào tủ lạnh.”
Lục Vi kinh ngạc hỏi: “Mấy bước?”
Mạc Thiên nhớ tới lúc Kiều An Hạ kể chuyện cười này, anh đã không hợp tác vì rất ngứa.
“Ba bước!”
“Mở cửa tủ lạnh, bỏ con voi vào, đóng của tủ lạnh.”
Khi đó, nói xong Kiều An Hạ tự cười một tiếng vui vẻ.
Mạc Thiên nhớ tới bộ dáng của cô, khóe môi nhếch lên.
Lúc này, bác sĩ từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Lục Vi đã an tĩnh lại, hết sức kinh ngạc.
“Cô ấy uống thuốc chưa?”
Người làm nói: “Không có, là nhờ Mạc tổng, anh ấy đến một lát tiểu thư liền bình tĩnh lại.”
Bác sĩ liền nhìn Mạc Thiên nói: “Đây là chuyện tốt, bệnh tình của cô ấy dần dần được cải thiện. Người nhà nên dành nhiều thời gian cho cô ấy hơn, cũng nên cho cô ấy tiếp xúc nhiều người, tốt nhất là có thể cô ấy tự lập. hoặc cô ấy có thể đi làm, điều này cũng rất tốt cho quá trình hồi phục.”
“Tôi có thể đi làm?” - Lục Vi rất vui vẻ: “Mạc Thiên, anh nghe thấy không, em có thể đi làm.”
Mạc Thiên cau mày: “Nhưng cô ấy vẫn còn sợ hãi khi đối diện với đám đông, có thẻ đi làm sao?”
“Có thể, nhưng cô ấy phái làm quen với trước với những người trong công ty, tôi nghĩ việc này đối với Mạc tổng sẽ không khó khăn.”
Lục Vi vội kéo tay Mạc Thiên: “EM muốn đi làm.”
Mạc Thiên theo bản năng rút lại: “Thật sự muốn đi làm?”
“Ừm.” - Lục Vi cười nói.
“Vậy em muốn làm nghề gì?”
“Em…” - Lục Vi nghĩ nghĩ: “Em cũng chưa nghĩ ra…”
“Tôi nhớ lúc trước khi còn bé, em nói rất thích thiết kế thời trang.”
Lục Vi kinh ngạc một chút, lập tức nói: “Em cũng sắp quên mất.”
Cô bé lúc đó nói với anh khi cô đang an ủi anh, cô hỏi anh muốn làm gì khi chúng ta thoát ra ngoài?
Anh không nói gì, cô lại nói: “Em muốn học thiết kế và thiết kế những bộ váy thật đẹp.”
Lúc đó ánh mắt cô rất sáng, chỉ là so với bây giờ, không rõ sinh ra một tia đáng thương.
“Không sao đâu.” - Mạc Thiên nói: “Mọi thứ có thể băt đầu lại,ngày mai tôi sẽ thuê giáo viên cho em.”
“Thật sao?” - Lục Vi mỉm cười: “Mạc Thiên, anh đối với em thật tốt.”<code> Sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, bên cạnh cô vẫn trống không, cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ sáng. Mạc Thiên vẫn chưa trở lại? Không thèm thay quần áo,, cô nhanh chóng chạy xuống lầu, cuối cùng nhìn thấy Mạc Thiên đang ngồi ở phòng khách dưới lầu. Những ủy khuất trong lòng bỗng dưng tiêu tan, cô chạy đến ôm anh: “Anh về khi nào vậy?” Mạc Thiên quay người hôn lên má cô một cái: “Ba giờ sáng trỏ về, thấy em ngủ ngon nên không quấy rầy em.” “À..” - Kiều An Hạ dừng một chút mới mở miệng: “Vậy… cùng ăn sáng đi.” “Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu, lâp tức nắm lấy tay Kiều An Hạ: “Bác sĩ đề nghị Lục Vi nên mở rộng quan hệ ra bên ngoài. Anh muốn sắp xếp một bữa tiệc do công ty tổ chức vào cuối tuần này. Em…” “Em không rảnh.” - Kiều An Hạ ngắt lời Mạc Thiên trước khi anh kịp nói gì. Dù là biết đây là chứa bệnh nhưng Kiều An Hạ vẫn không thế chấp nhận người đàn ông của mình làm những việc đó cho người phụ nữ khác. Nếu không nhìn thấy, có lẽ sẽ không đau lòng phải không? “Được.” - Mạc Thiên cũng không muốn cô khó xử, bọn họ đều biết sự xuất hiện của ba người đều quá buồn cười. Sau khi ăn sáng xong, ai làm việc nấy, không ai nói với ai lời nào. Mấy ngày tiếp theo Kiều An Hạ ngoài đến công ty liền trốn trong phòng làm thiết kế nộp cho cuộc thi. Chỉ có khi nào Mạc Thiên ở nhà, trong nhà mới có chút tiếng động. Ngày thứ bảy, Cố Dực đến nói muốn đưa cô đi gặp một người bạn, người bạn này chính là quán quân ở cuộc thi kỳ trước, sẽ cho cô nhiều kinh nghiệm và lời khuyên bổ ích. Địa điểm là khách sạn Hải Thành. Bởi vì nhờ sự quen biết của Cố Dực, nên buổi gặp mặt rất tốt. Hai người có cùng đam mê, nên nói chuyện rất hợp về các thiết kế, đối phương cũng đánh giá cô rất cao. Cuối cùng, bên kia còn nói: “Nếu cô không phải là nhân viên của Cố Dực, tôi thật sự sẽ muốn đào cô về công ty của mình.” Đương nhiên là bên kia nói đùa, Kiều An Hạ cũng mỉm cười: “Tôi đã đồng ý với Cố tổng, sẽ không rời đi.” Lúc ăn cơm xong, Cố Dực cực kỳ vui vẻ nói: “Tôi đã ghi nhớ, cô nói sẽ không rời đi.” Kiều An Hạ cười cười: “Đúng, chính là tôi nói thưa ông chủ.” “Haa… gọi ông chủ thật không dễ nghe. Hôm nay cô có thời gian không, trên lầu có phòng chơi game, chúng ta lên đó thư giãn một lát.” Kiều An Hạ lắc đầu: “Tôi không biết chơi game.” “Không thành vấn đề, tôi dạy cho cô.” - Cố Dực vừa nói vừa kéo Kiều An Hạ đứng lên. Kiều An Hạ thật sự là không muốn đi, đang giằng co, đột nhiên từ phía sau có một giọng nói truyền tới: “Là bạn à, bạn cũng đến đây để tham dự bữa tiệc của tôi à.” Kiều An Hạ và Cố Triết liền nhìn sang thì thấy Lục Vi trong một bộ váy màu đỏ bước ra từ một căn phòng bao lớn bên cạnh. Bên trong có rất nhiều người, Kiều An Hạ liếc nhìn bên trong liền thấy Mạc Thiên ngồi trong đám đông, lúc này anh ấy cũng nhìn về phía bọn họ. Kiều An Hạ thoát khỏi tay Cố Dực: “Không được, chúng tôi còn có việc.” “Đều đã đến rồi, đừng như vậy.” - Nói xong, Lục Vi kéo lấy Kiều An Hạ vào trong. Kiều An Hạ trong lòng lạnh lẽo: “Xin lỗi, tôi không phải đến tham gia, tôi…” “Không sao, nếu cô không phải là đến bữa tiệc thì chính là có duyên phải không? Ở đây chính là đồng nghiệp ở Mạc thị, nghe nói cô cũng là nhà thiết kế phải không, ở đây đều là nhà thiết kế. Vốn dĩ tôi thích thiết kế thời trang, nhưng Mạc Thiên lại sợ tìm người khác, tôi không quen thuộc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.” Lục Vi nói rất vui vẻ, Kiều An Hạ siết chặt nắm tay, tâm tình rất phức tạp. Cố Dực nhìn thấy cảnh này, hắn cau mày lại đi tới kéo tay Kiều An Hạ lại: “Không phải đã nói đi chơi game sao, đi thôi.” Lúc này Kiều An Hạ như bắt được phao: “À…đúng rồi.” Lục Vi tỏ ra thất vọng: “Cô có hẹn trước rồi à? Xin lỗi, làm lảng phí thời gian của hai người.” Kiều An Hạ phớt lời và đi theo Cố Dực. Nhìn hai người đi ở phía xa, Lục Vi mới quay đầu lại đã thấy Mạc Thiên đã ra ngoài, đứng ở sau lưng Lục Vi. “Nhìn bọn họ thật hạnh phúc, còn nắm tay nhau đi chơi game. Lần trước gặp nhau bọn họ cũng đi cùng nhau, chắc họ là một cặp rồi.” Mạc Thiên cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Cố Dực đang nắm lấy tay Kiều An Hạ. Thấy Mặc Thiên không trả lời, Lục Vi vô thức đưa tay nắm lấy tay của Mạc Thiên, nhưng Mạc Thiên lại đút tay vào túi, để bàn tay cô ta ở lại không trung đầy lúng túng. “Mọi người đang đợi chúng ta, chúng ta vào thôi.” Kiều An Hạ vốn không thích chơi game, bị Cố Dực lôi tới một trò ném bóng. “Kiều tiểu thư, cô có thấy cái vòng bóng rổ kia không, cứ coi đó là người mình không thích, cái khung kia là khuôn mặt đáng ghét, ném qua đi.” “Hay là chúng ta đi về đi.” Cố Dực lắc đầu, nhét tiền xu vào trò chơi, bóng rơi ra, hắn lấy một quả ném mạnh vào. “Xem tôi nè.” Bịch một tiếng. Bóng rổ chính xác đi vào khung! Cố Dực búng tay một cái, nhặt một cái bóng rổ đưa cho Kiều An Hạ: “Thấy chưa, hãy vứt bỏ nỗi buồn trong lòng như thế này đi. Hãy vứt bỏ tất cả đi.” Kiều An Hạ ngập ngừng cầm bóng lên ném một cái. Trượt… “Không sao, ném thêm một lần nữa.” - Cố Dực lại đưa cho cô một cái nữa. Kiều An Hạ lần này dùng toàn lực ném mạnh… Trúng đích… Tiếng nhạc chúc mừng phát ra từ máy chơi game, nghe vui tai. Cố Dực lại đưa một quả nữa: “Tới luôn.” Thấy Kiều An Hạ có vẻ xấu hổ, Cố Dực nhét thêm vào máy bên cạnh: “Nào, chúng ta đọ sức đi.” “Được, nếu anh thua hãy khao cả phòng bữa sáng một tuần.” - Kiều An Hạ nháy mắt. “Quá tàn nhẫn.” - Cố Triết cắn răng: “Được, nếu cô thua, tôi sẽ nhân từ hơn, chỉ cần đãi tôi bữa sáng một tuần.” “Thành giao.” Cuộc so tài diễn ra kịch tính, cuối cùng Kiều An Hạ chiến thắng vẻ vang. Cố Dực vừa thở vừa tức giận: “Kiều An Hạ, cô còn nói là không biết chơi, nhìn không ra cô yếu ớt như vậy mà quá lợi hại.” “Haha Cố tổng, mời một tuần bữa sáng cả phòng.” “Được được, hãy đợi đấy.” Chơi game xong, Cố Dực đưa Kiều An Hạ đi ăn xiên cay. Hắn nói rằng nó sẽ cay đến tê cả đầu lưỡi và khiến ta không thể nghĩ đến bất cứ điều gì nữa. Kiều An Hạ ăn không ít, nhưng vẫn không trải qua được cảm giác nhẹ nhõm mà hắn miêu tả. Đến đêm, cô cũng về đến…nhà của Mạc Thiên. Trong nhà tối ôm, chắc dì Trương đã về rồi. Kiều An Hạ đứng ở cánh cửa tối tăm, đột nhiên không còn ý chí bước vào. Đang lúc cô đang suy nghĩ, một bóng đen đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô lại, đẩy thẳng vào chiếc tủ phía sau. Kiều An Hạ hoảng hốt, cho đến kho ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc, cô mới thở phào nhẹ nhõm. “Mạc Thiên, anh làm tôi đau.” Mạc Thiên không nói gì, xuyên qua ánh sáng mờ ảo trong phòng, có thể thấy được ánh mắt tức giận của anh. “Sao em về muộn.” Kiều An Hạ cau mày: “Tôi có việc phải làm.” “Có việc, đi chơi với Cố Dực cũng gọi có việc phải làm?” - Nói xong, cánh tay anh đưa xuống, nắm chặt tay cô: “Sao em lại để hắn ta nắm tay em.” Nắm tay? Kiều An Hạ thật sự không nhớ đến hoàn cảnh lúc đó, lúc đó cô chỉ nghĩ đến mối quan hệ giữa Mạc Thiên và Lục Vi. Nhưng mà, anh ấy dựa vào cái gì lại chất vấn cô? Lửa giận nổi lên cao, giọng nói Kiều An Hạ có chút khàn khàn. “Anh cho rằng mình có tư cách hỏi tôi à? Lúc đó anh đang làm gì? Anh đang tổ chức một bữa tiệc vui vẻ cho người phụ nữ khác, còn mời cả bộ phận thiết kế của tập đoàn Mạc thị lớn mạnh nhất Hải thành đến giao lưu, thật vinh hạnh.” Cô cũng học thiết kế, cô chưa từng nghe Mạc Thiên đối đãi với cô đặc biệt như vậy. Cô cuối cùng cũng nói ra, nhưng sau khi nói xong, cô cũng không hề thoải mái, ngược lại càng cảm thấy khó chịu. Mạc Thiên cau mày nói: “Anh đã nói với em, đây chỉ là cách để chữa khỏi bênh cho cô ấy trong nửa năm.” “Đúng, chính là lỗi của tôi.” - Kiều An Hạ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc: “Thật xin lỗi, rất xin lỗi, tôi mệt mỏi, không biết mình bị làm sao, có lẽ không cầm cự được nửa năm.” </code>