Bị nhốt ròng ra ba ngày, ngoài mỗi ngày được một ngụm nước, trong bụng Kiều An Hạ đã trống rỗng.
Đến đêm ngày thứ ba, cô đói đến mức thở cũng khó khăn.
Cửa phòng bị đẩy ra, Viên Phàm đi tới nhìn Kiều An Hạ nằm dưới sàn nhà: “Kiều An Hạ, cô thật sự muốn ly hôn với tôi phải không?”
Kiều An Hạ không thèm trả lời hắn, nói cũng bằng thừa.
“Được.” - Viên Phàm dừng lại một chút: “Tôi có thể đồng ý ly hôn với cô. Nhưng mà hiện tại Viên thị đang gặp khó khăn, dự án với Mạc thị không thành công, đó là lỗi của cô, cô cứ như vậy rời đi sao có thể dễ dàng như vậy?”
Kiều An Hạ cắn răng: “Anh muốn nói gì?”
Viên Phàm trầm ngâm chốc lát mới mở miệng: “Tôi cho cô một cơ hội, cô cũng chỉ có một con đường này, tôi sẽ thả cô ra, cho cô một công việc, chỉ cần cô giúp tôi kiếm lại đủ tổn thất, tôi sẽ cho cô đi.”
“Kiếm đủ tổn thất? Anh phải nói ra một con số?”
Cô không thể ngốc nghếch mà tin tưởng Viên Phàm nữa.
“Không nhiều, chỉ vài trăm triệu, cô chỉ cần giúp Viên thị đàm phán mấy hợp đồng lớn, liền sẽ xong.”
“Tôi muốn ký hợp đồng.” - Kiều An Hạ nói.
“Được.” - Vân Phàm tỏ ra nhượng bộ ngoài ý muốn.
Như lời hắn nói, sau khi kí kết thỏa thuận, ngày hôm sau hắn cho cô đến Viên thị làm việc.
Một tháng sau…
Kiều An Hạ gần đây luôn đi sớm về muộn, dùng hết năng lực đuổi theo khách hàng, mang về bao nhiêu mối làm ăn cho Viên thị.
Cô ngồi trong phòng làm việc, trợ lý mang vào một ly cafe, Kiều An Hạ xoa xoa thái dương, đêm qua phải cùng đối tác đi uống chút rượu, đến nay vẫn còn nhức đầu.
“Quản lý Kiều, tối qua hợp đồng đã thông qua rồi. Chiều này chúng ta còn có hẹn với một khách hàng lớn ở khách sạn Hải Thành.”
“Khách hàng lớn ở đâu đến?” - Kiều An Hạ nhíu mày.
“Là một khách hàng cũ nhưng hai năm nay không hợp tác nữa, lần này tìm lại nếu thắng được, chúng ta sẽ có một đơn hàng lớn.”
Buổi chiều, hai người đi đến cửa công ty, trợ lý liền nhận được cuộc điện thoại.
“Quản lý Kiều, khách hàng đêm hôm qua nói hợp đồng có chút vấn đề muốn tôi qua bên đó một chuyến. Nhưng mà khách hàng chiều nay làm sao đây?”
Kiều An Hạ nhíu nhíu mày: “Vậy cô đi đi, khách hàng này để tôi đi gặp.”
Trợ lý gật đầu nhanh chóng đón xe rời đi, còn Kiều An Hạ cũng lên xe đi đến khách sạn Hải Thành.
Tiến vào phòng bao, Kiều An Hạ phát hiện đối phương cũng là một người đi tới, trong lòng phát sinh nghi hoặc.
Kiều An Hạ mang ra bản kế hoạch, từng chỗ từng chỗ giải thích: “Cao tổng, công ty chúng ta bất động sản…”
“Không vội.” - Người đàn ông họ Cao mỉm cười: “Quản lý Kiều, cô đi đường xa đến còn chưa uống ngụm nước đã bắt đầu việc sao được.”
Kiều An Hạ nóng lòng muốn hoàn thành thật nhanh, liền cầm ly nước lọc trên bàn uống một ngụm, sau đó lại nói: “Nơi này là vị trí gần sông, có công viên, vị trí rất tốt…”
Cô nói một lúc, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
“Quản lý Kiều, sao vậy?” - Cao tổng hỏi.
Kiều An Hạ lắc đầu, nhưng cảm giác nóng bức trong cơ thể không biết từ đâu kéo đến.
Cao Phú Quý đột nhiên cười nham hiểm: “Cô cảm thấy hơi nóng phải không? Cơ thể không có sức lực à?”
Kiều An Hạ nhìn vào ly nước trên bàn: “Khốn kiếp, ông cho gì vào nước của tôi.”
Cao Phú Quý cười rất hưng phấn: “Không có gì đâu, chỉ là nó sẽ khiến em vui vẻ hơn thôi.” - Nói xong, ông ta đưa tay nắm lấy tay Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ hất tay hắn ra: “Đừng chạm vào tôi.”
“Tới cũng tới rồi, còn nói đừng chạm.” - Cao Phú Quý đi về phía cô.
“Không phải là em muốn hợp đồng này sao? Chuyện này rất dễ giải quyết, hợp đồng này tôi sẽ ký, nhưng trước hết chúng ta vui vẻ một chút.” - Nói xong hắn ôm lấy Kiều An Hạ, hướng về phía ghế sô pha ép xuống.
Hắn ta to tròn như một con lợn, ép cô xuống ghế không thể thở nổi.
“Ông không thể làm vậy, làm vậy là phạm pháp, tôi sẽ kiện anh.” - Kiều An Hạ liều mạng giãy dụa.
“Kiện tôi?” - Cao Phú Quý nghe vậy liền cười lớn: “Chúng ta đến đây để bàn hợp đồng, chúng ta cùng nhau tình chàng ý thiếp, sao có thể là phạm pháp.”
Nói xong, hắn dùng tay kéo cổ áo Kiều An Hạ xuống.
Da thịt của cô trắng nõn khiến cơn thú tính của hắn không thể kìm lại nổi, nhắm vào phần ngực nhô lên cắn xuống.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều An Han dùng tay cào xuống, móng tay chạm vào da mặt Cao Phú Quý thành ba đường kẻ máu. Hắn ta bị đau đớn kéo đến nên bật ra ngồi xổm xuống, thừa cơ hội Kiều An Hạ bật dậy lập tức chạy ra khỏi cửa.
Thời điểm này, khu vực này lại không có một người nào.
Phía sau, Cao Phú Quý cũng đã đuổi theo gần đến, hắn ta vô cùng tức giận, vừa chạy vừa gầm lên: “Con khốn, đợi tao bắt được xem có chơi chết mày không?”
Kiều An Hạ mê mang hơi thuốc, nhìn về phía căn phòng bao gần đó cánh cửa hé mở, không kịp nghĩ cái gì liền lao vào bên trong.
“Cứu mạng, giúp tôi báo cảnh sát, có người đang truy đuổi tôi.”
“Là cô sao? Sao lại thành ra bộ dạng này?”
Kiều An Hạ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên.
Người vừa nói là một người đàn ông có đôi mắt đào hoa, nụ cười trên môi, Kiều An Hạ dường như không nhớ đã từng gặp qua hay chưa.
Nhưng đằng sau người đàn ông đó, chính là người đàn ông một tháng trước muốn cô làm nhân tình của anh ta - Mạc Thiên.
Cô không ngờ mình sẽ gặp lại Mạc Thiên trong hoàn cảnh này, dù sao ngày đó cô cũng đã rất dũng cảm khi rời khỏi văn phòng của anh ta.
Phía sau, Cao Phú Quý đã đuổi tới, hung ác nói: “Cô còn dám chạy, để tôi xem cô trốn đi đâu?”
Kiều An Hạ mạnh mẽ đến mấy cũng đã sợ hãi đến rung cả người, cô cũng không dám bọn người Mạc Thiên sẽ cứu mình, Kiều An Hạ vô tình nhìn thấy cửa sổ đang mở nên liều chạy đến.
Lương Ân lấy một tay ngăn lại: “Cô điên rồi sao, đây là lầu năm.”
Cô điên rồi, cô thà chết chứ không muốn bị Cao Phú Quý bắt lại, nhất là còn gặp phải Mạc Thiên.
Cao Phú Quý tiến tới muốn bắt Kiều An Hạ liền bị Lương Ân cản lại.
“Cao Phú Quý, thanh thiên bạch nhật như vậy, ông muốn đến cục uống trà à?”
“Ôi, thì ta là Lương cảnh quan, là tôi có mắt như mù, không nhìn rõ Lương cảnh quan ở đây.” - Cao Phú Quý cười nói, lại nhìn qua, nụ cười thêm mấy phần nịnh nót.
“Mạc tổng cũng ở đây à, hôm.nay tôi thật vinh dự.”
Mạc Thiên không nói một lời, kể từ khi Kiều An Hạ chạy vào, anh vẫn ngồi im một chỗ, như thể tất cả những chuyện này đều không liên quan đến mình.
Chỉ là đôi khi ánh mắt của Kiều An Hạ vô tình chạm phải ánh mắt anh, luôn cảm thấy trong ánh mắt của anh chỉ có sự chế giễu.
Hiện thực giống như cho cô một cái tát.
“Bớt nói nhảm đi.” - Lương Ân trực tiếp ngắt lời Cao Phú Quý: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Cao Phú Quý nói láo mà không đỏ mặt: “Còn có thể xảy ra cái gì? Đây là giao dịch đồng thuận, cô ta cầm được tiền liền bỏ chạy nên tôi đuổi theo cô ta…”
Kiều An Hạ theo bản năng phản bác: “Không phải….”
Lời còn chưa nói ra, bên tai đã vang lên tiếng cười nhạo, thanh âm rất nhẹ nhưng mang theo cảm giác mỉa mai mãnh liệt.
“Tôi nghĩ Cao tổng không thể thực hiện được giao dịch này rồi, thôi thì buông tha đi.”
Kiều An Hạ sắc mặt trắng bệch, nhớ tới những lời Mạc Thiên từng nói ngày đó, bỗng nhiên trong lòng bi thương: “Rõ ràng là hẹn đến để bàn chuyện làm ăn, hắn lại giờ trò đồi bại với tôi, anh dựa vào cái gì mà tin tưởng hắn? Chẳng lẽ Cung tiên sinh có thể nghĩ cái gì liền là cái đó hay sao?”
Mạc Thiên nhìn cô gái nhỏ nhe nanh và móng vuốt phản kháng, không khỏi nheo mắt lại.
Cao Phú Quý vội vàng bào chữa: “Mạc tổng, đừng nghe cô ta nói bậy, loại phụ nữ này không có cũng không sao. Mạc tổng có thời gian, chúng ta cùng nói chuyện nhé.”
“Không rãnh.” - Mạc Thiên đáp trả không cho Cao Phú Quý chút mặt mũi nào.
Cao Phú Quý còn muốn nói gì đó…
“Cút đi.” - Mạc Thiên đột nhiên nói lớn.
Lời chất vấn của cô khiến trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa.
Anh nhìn về phía Kiều An Hạ đứng đó, người phụ nữ này luôn mang đến cho anh những cảm xúc khác biệt.
Lần đầu tiên cuồng dã, lần thứ hai xa cách, lần thứ ba rất có cốt khí, đến lần này lại cực kì đáng yêu.
Nhìn nữa bờ vai lộ ra ngoài, mái tóc dài rối bù, thân hình run rẩy, chợt khiến anh nhớ đến lần đầu tiên cô khóc dưới thân anh…
Cao Phú Quý thấy khó nên nhanh chân đi ra khỏi phòng bao trong bực tức.
Lương Ân nhìn Kiều An Hạ nói: “Cô không sao chứ?”
Kiều An Hạ lắc đầu, sợ hãi khiến cô nhất thời không nói được.
“Cao Phú Quý rất gian xảo, chỉ e là ở bên ngoài đợi cô ra, chúng tôi cũng đang chuẩn bị về, muốn đi cùng không?”
Kiều An Hạ vốn định gật đầu, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Mạc Thiên thì vội lắc đầu: “Không cần.”
Cô quay lưng đi ra cửa, thuốc phát tác, hai chân mềm nhũn, toàn thân cô đều nóng bừng.
Lương Ân vội đỡ lấy cô: “Cô sao vậy?”
Mạc Thiên quay người lại, tình cờ nhìn thấy cảnh này, anh đột nhiên cảm thấy lồng ngực lửa lớn bùng cháy.
Anh đi tới, đẩy Lương Ân ra xa, lạnh lùng nói: “Thân phận của cậu tốt không nên tiếp xúc với những người xa lạ không rõ nguồn gốc.”
Lương Ân nhíu mày: “Chẳng lẽ anh biết cô ta sao?”
Mạc Thiên tuy không nói gì, nhưng ánh mắt chính là ra lệnh cho hắn im miệng.
Kiều An Hạ bắt đầu mất đi lý trí, dù biết người bên cạnh rất nguy hiểm, nhưng mùi hương nam tính quen thuộc giống như tăng thêm liều khiến cô không khỏi tiến đến ma sát.