Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 366



Chương 366

Giang Nguyệt hít vào một hơi.

Nụ cười vốn có của cô cũng cứng đờ, chỉ cảm thấy lồ ng ngực như có một tảng đá đang đè lên, không thở nổi.

“Như Như em ấy… Em ấy bị bệnh gì?” Thanh âm của Giang Nguyệt hỏi rất nhẹ.

Tay của Kiều Cẩn Nhuận siết chặt vô lăng, mặt làm ra vẻ thoải mái: “Đợi lát nữa gặp cô sẽ biết.”

“Không tính là quá tệ, nhưng cũng không quá lạc quan.” Mi tâm của Kiều Cẩn Nhuận nhíu lại, nhưng rất nhanh lại buông ra:

“Cô không cần quá áp lực, thoải mái một chút là được.”

Giang Nguyệt miễn cưỡng nhếch môi cười cười, tâm tình cũng không thể thoải mái được bao nhiêu.

Càng gần đến nơi, Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt càng ít nói chuyện hơn.

Giang Nguyệt mang theo tâm sự nặng nề, túi quà trên đùi cũng bị cô bóp chặt khiến nó nhăn nhúm lại.

Cô muốn hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của Như Như nhưng lời nói đến cổ họng rồi lại không thể nói ra được.

Cô có thể cảm giác được Kiều Cẩn Nhuận không muốn nói quá nhiều.

Xe dừng lại trong một con ngõ chật hẹp chỉ có thể cho phép một chiếc xe đi qua, lúc này Kiều Cẩn Nhuận mới ngước mắt lên nhìn Giang Nguyệt:

“Đến rồi.”

Những suy nghĩ miên man của Giang Nguyệt cũng dừng lại, cô gật đầu, mở cửa xe bước xuống, âm thầm nhìn lướt qua tình hình xung quanh.

Đây thực sự là một khu dân cư rất cũ.

Các tòa nhà ở đây cũng không tính là quá cao, san sát nhau mà còn nhỏ gọn tập trung cùng một chỗ. Sơn trên vách tường của tòa nhà đã bị bong tróc gần hết, tạo ra một cảm giác tòa nhà này rất lâu đời.

Giang Nguyệt do dự hỏi: “Bác sĩ Kiều, đây là nhà của anh sao?”

“Đúng vậy, ba mẹ và em gái tôi sống ở đây.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời một cách tự nhiên:

“Tôi có thuê một căn hộ ở trung tâm Bắc Thành để thuận tiện hơn cho công việc.”

Anh mở cốp xe, cầm ra một bichh đầy rau củ, trái cây và một hộp sữa.

“Đi thôi.”

Giang Nguyệt nhìn Kiều Cẩn Nhuận cầm nhiều đồ như vậy, muốn đưa tay ra để cầm giúp nhưng lại bị anh cự tuyệt:

“Cô là con gái, không cần làm những chuyện này.”

“Quy tắc của nhà chúng tôi là cho dù là mẹ tôi hay là em giá tôi, đều không cần động tay làm những việc nặng nhọc.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt mím môi.

Cô chưa từng được đối xử tốt như vậy.

Từ khi còn nhỏ, Giang Nguyệt đã gánh vác hơn nửa việc nhà trong nhà, phải chăm sóc một người cha nghiện bài bạc, còn có đứa em trai lười nhác, vô dụng. Mẹ cô nói với cô rằng đây là trách nhiệm của cô với tư cách là chị cả và là một người phụ nữ.

Nếu nói cô không ngưỡng mộ với gia đình của Kiều Cẩn Nhuận thì đó chính là nói dối.

“Anh thật sự là một người anh tốt!” Giang Nguyệt trầm mặc hai giây, sau đó nghiêm túc kết luận.