Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 544



Chương 544

Ngoài những lời chửi rủa, còn có fan của Giang Nguyệt nhiệt tình đáp trả.

[Không rõ chân tướng, không bình luận, xin mọi người comment có lý trí.]

[Chuyện thương hiệu hủy hợp đồng, còn chưa đưa ra phản hồi chính thức, các người dựa vào cái gì mà nói như vậy? Thật sự là đau lòng thay Nguyệt Nguyệt nhà tôi, phải chịu ủy khuất lớn như vậy.]

[Chuyện hiểu lầm Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi, từ khi cô ấy ra mắt, các người đã làm loạn bao nhiêu lần rồi? Cư dân mạng có thể đừng nghe chuyện nhỏ biến thành chuyện to được không, chờ đến sau này các người bị vả mặt sẽ rất đau đó? ]

[Phòng vé phim Nguyệt Nguyệt của chúng tôi cho tới bây giờ đều không thiếu hai, ba cái vé của các người, không thích xem, không ai ép mấy người mua vé cả, hi vọng các người đều biết!]

“Cũng may, bình luận của cư dân mạng không có nghiêng về một bên.” Từ sau khi đạo diễn Ứng Thừa Kỳ công bố nội dung quay phim, chị Trần vẫn theo dõi xu hướng của dư luận trong thời gian thực.

Mà Giang Nguyệt cũng “hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ”, vẫn đắm chìm trong kịch bản.

Trong bộ phim này, cô không có nhiều lời thoại, nhưng đối với tính cách và cảm xúc của nhân vật, cô vẫn cần phải thử thách.

Điều này có nghĩa là cô ấy cần phải suy ngẫm và cân nhắc nhiều lần, cảm nhận được cảm xúc chân thật nhất của nhân vật, thể hiện chúng thông qua ánh mắt và cử chỉ của cơ thể.

Có đôi khi Giang Nguyệt dành thời nghiên cứu kịch bản cả ngày, gần như chủ động cô lập với thế giới bên ngoài, không có gì khiến tâm trạng cô dao động.

Chị Trần rất vui mừng.

Chiếc Mercedes với chuỗi biển số xe độc nhất chạy qua trên đường nhựa, lại đi qua một đoạn đường mòn xuyên qua khu rừng, dừng lại ở cổng thôn nơi Trình Nghênh Xuân sinh sống.

Áp suất không khí trong xe rất thấp.

Trương Nghị xuyên qua gương chiếu hậu nhìn ông chủ ngồi sau xe một cái, sau đó xuống xe mở ô che nắng, đi đến cửa xe phía sau, cung kính khom lưng mở cửa xe.

“Thịnh tổng, đến rồi.”

Suy nghĩ của Thịnh Sóc Thành còn dừng lại ở tin tức truyền thông ông vừa nhìn thấy.

“Đi thôi.”

Thịnh Sóc Thành đi về phía thôn làng, Trương Nghị theo sát bước chân ở phía sau, suốt quãng đường đi hai người đều không nói gì.

Trong khoảng sân đã được quét dọn sạch sẽ, Thịnh Sóc Thành mặc một bộ âu phục, ngồi nghiêm chỉnh trên băng ghế dài mà Giang Nguyệt đã từng ngồi trước đó, sắc mặt cực kỳ không vui.

“Mẹ, cô ấy không phải là cô gái tầm thường.”

‘Cô ấy’ này là đang ám chỉ Giang Nguyệt.

“Cũng có thể.” Trình Nghênh Xuân vẫn thêu thùa như trước, trạng thái cũng không để ý, giọng điệu chậm rãi:

“Các cô gái bình thường cũng không phải ai cũng giống A Chỉ, đều bị dị ứng sữa.”

Nhắc tới A Chỉ, trong mắt Thịnh Sóc Thành hiện lên sự đau đớn: “Có thể là cô ấy đang giả vờ. Mẹ cũng biết nhiều năm như vậy có bao nhiêu người phụ nữ muốn…”