Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 8



Chương 8

Tần Di Di nhìn tuổi tác cũng không lớn, khoảng hai mươi tuổi, là kiểu thanh tú, rụt rè, đôi mắt trong veo.

Lại nói chuyện dễ nghe, miệng ngọt như mật.

Không giống như cô, giống như một khúc gỗ mục nát.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, tim khẽ run cố gắng xua đi dấu vết không vui cùng u ám kia:

“Tiêu tổng, tôi đi trước. Chiều nay đạo diễn Trương có buổi thử vai.”

Tiêu Kỳ Nhiên không giữ cô lại, ngược lại gõ bàn: “Tần Di Di, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Xem ra là dự định tìm hiểu sâu về cô gái này.

Giang Nguyệt vừa bước tới mép cửa, giọng nói mềm mại của Tần Di Di lại truyền đến:

“Chị Giang Nguyệt đi casting nhân vật nào vậy ạ? Em cũng rất hứng thú với tác phẩm lần này của đạo diễn Trương.”

“Cô muốn diễn vai nào?”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm vang lên, hình như lại có vài phần sủng nịnh.

Bước chân Giang Nguyệt chậm lại.

Còn nhớ lần đầu tiên cô thử vai, Tiêu Kỳ Nhiên thậm chí còn không biết cô diễn vai chính hay vai phụ.

Cô thật đúng là không thể so sánh với cô gái này rồi.

Hai người trong phòng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, giống như là cố ý không muốn để cho ai nghe được.

Trái tim Giang Nguyệt lại hơi trầm xuống.

Cô không có thói quen nghe lén, nên bước nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc này.

Đối mặt với những ánh mắt khác thường của người khác, Giang Nguyệt thản nhiên thẳng lưng, vẫn là tư thái cao ngạo như trước. Ưu nhã cất bước, từng bước từng bước đi ra khỏi Giang San.

Cao quý như một con thiên nga trắng.

Dưới lầu, chị Trần đã ở trong xe đưa đón chờ cô.

“Giang Nguyệt, không phải em nói mấy phút là xong sao? Sao lại lâu như vậy?”

Chị Trần vốn là người hay lo lắng, thấy cô ấy đến chậm, trong lòng nóng nảy:

“Chúng ta và đạo diễn Trương đã hẹn lúc ba giờ, không thể đến muộn được.”

Rõ ràng chỉ là đi vào gặp Tiêu Kỳ Nhiên một chút, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy rất mệt mỏi, cô dựa vào thành sau ghế xe, dùng ngón tay nhéo nhéo giữa lông mày, trong giọng nói mang theo ý làm nũng:

“Em còn không phải vì chị sao? Chị Trần, xin hãy thông cảm cho đứa em này chút đi.”

Với tính khí thất thường của Tiêu Kỳ Nhiên, nếu chị Trần đi báo cáo chuyện phải bồi thường cho chiếc váy, có lẽ cô ấy sẽ bị anh ta mắng té tát.

Chị Trần đưa cho cô một chai nước, giọng điệu hòa hoãn nói:

“Được rồi, được rồi, biết cô đối với chị là tốt nhất rồi. Cô út của tôi, mau điều chỉnh tâm trạng một chút đi. Khi thử vai phải phát huy thật tốt đó.”

Giang Nguyệt lúc này mới cười, đưa tay vặn chai nước. Sự mệt mỏi trong mắt rản đi một chút. Cô vừa định đưa nước vào miệng thì điện thoại di động trên xe lại vang lên.

“À đúng rồi, điện thoại của em từ nãy giờ vẫn cứ đổ chuông mãi.” Chị Trần vừa chỉ đường cho tài xế lái xe ra ngoài, vừa quay đầu nói với vô một câu.