Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 980



Chương 980

Tiêu Kỳ Nhiên giống như đã chết qua một lần.

Nhưng đã sống lại.

“Giang Nguyệt có sao không?”

Giọng nói anh nặng nề, câu đầu tiên anh nói khi tỉnh lại, không phải là tự hỏi bản thân đã hôn mê bao lâu, vết thương có nghiêm trọng hay không, hay tình huống hiện tại là như thế nào, mà là hỏi Giang Nguyệt có sao không.

Khoảnh khắc anh hỏi ra khỏi miệng, trong phòng bệnh trở nên yên lặng.

Sắc mặt Tô Gia Lan phức tạp nhìn anh, bầu không khí lâm vào một loại trầm mặc vi diệu.

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trở nên khó khăn, khàn khàn, anh lặp lại một lần nữa: “Giang nguyệt có sao không?”

Thấy không có ai trả lời, anh hơi nhíu mày lại, cúi đầu giật ống tiêm trên cánh tay ra, động tác của anh như muốn xuống giường, nhưng lại bị Tô Gia Lan đè lại.

“Con bé sớm đã tỉnh rồi, con nên quan tâm bản thân đi!” Tô Gia Lan nhìn không được anh như vậy, nước mắt lưng tròng:

“A Nhiên, con một chút cũng không để ý đến cuộc sống của mẹ sao? Mẹ chỉ có một đứa con trai là con!”

Đối mặt với lời khóc lóc kể lể của mẹ, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thờ ơ, chỉ là khi anh nhận được đáp án, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, cô không sao.

Mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên đã tỉnh lại, nhưng vì miệng vết thương của anh quá sâu, nên chưa thể xuống giường được. Anh chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.

Anh cũng có nghĩ tới việc liên lạc với Giang Nguyệt, nhưng anh lại lo lắng đến dáng vẻ hiện tại của bản thân người không ra người ma không ra ma, nên vẫn buông điện thoại xuống. Hơn nữa còn yêu cầu không cho bất cứ ai nói cho Giang Nguyệt biết chuyện anh đã tỉnh lại.

Anh không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bản thân.

Anh lại càng sợ cô sẽ khóc khi nhìn thấy anh.

Từ Tiết An Tiêu Kỳ Nhiên biết được vết thương của Giang Nguyệt tương đối nghiêm trọng, bị bong gân nặng, cánh tay cũng bị gãy, gần đây cô đang tích cực phối hợp trị liệu.

Nhưng nhìn chung, là không có vết thương chí mạng nào, ở trong cùng một bệnh viện với anh.

Anh quyết định đợi cho đến khi vết thương hồi phục, rồi sau đó mới đi qua gặp cô.

Tốc độ khôi phục của Giang Nguyệt rất nhanh, thỉnh thoảng Thịnh Cảnh Tây đến tìm cô nói chuyện, còn thường xuyên ăn cơm cùng nhau, những ngày ở bệnh viện của cô cũng không tính là quá nhàm chán.

Nhưng cô vẫn rất nhớ Tiêu Kỳ Nhiên.

Lúc ăn cơm cô nghĩ đến ngẩn người, làm rơi đũa xuống đất mới nhớ tới nhặt.

“Nếu thật sự không được thì chúng ta đi đến phòng bệnh thăm anh ta, tôi thấy cô sắp chịu đựng đến mức mắc bệnh tương tư luôn rồi đấy.” Thịnh Cảnh Tây nhướng mày nói:

“Cho dù có là người chết, cũng phải đi gặp mặt lần cuối chứ.”

Giang Nguyệt lườm anh ta một cái: “Chỉ có anh nói nhiều quá thôi.”

Lúc đầu Giang Nguyệt cho rằng Thịnh Cảnh Tây là một đại thiếu gia khó hầu hạ, nhưng bây giờ xem ra, anh ta chỉ đơn giản là một thằng nhóc phóng túng bất kham, mối quan hệ của hai người cũng ngày càng trở nên thân thiết.