Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 10: Vì Quy Nô Mà Thành Kẻ Nghèo Hèn





Lục Trường An am hiểu vẽ tranh nên thích nhất là quan sát mắt người khác.

Lục Trường An phát hiện quy nô kia trời sinh đôi mắt rất đẹp, ánh mắt cũng tốt, trầm tĩnh thâm thúy, tựa như trong đó chứa đựng rất nhiều câu chuyện.

Lục Trường An đoán chắc quy nô này trước khi lánh nạn đến thành Long Giang cũng có xuất thân trong sạch, vì vậy dù làm tôi tớ ở Nam Phong Quán nửa năm nhưng khí chất và ánh mắt đều không kiêu ngạo không tự ti, cực kỳ trầm ổn sâu sắc.

Không giống các quy nô khác khi gặp người đều co mình lại, ánh mắt sợ sệt khiến người ta vừa thương hại vừa khó chịu.


Thế nên trước đó Lục Trường An vừa thấy quy nô này ở sân sau Nam Phong Quán liền chọn trúng hắn, uầy, cũng xem như duyên phận đi.

Lục Trường An thấy quy nô còn đứng ở cửa liền vẫy gọi hắn tới, quy nô chống gậy trúc khập khiễng đến gần.

"Sao rồi? "Lục Trường An xòe quạt phe phẩy.

Quy nô đưa đơn thuốc cho Lục Trường An: "Ổn rồi."
Lục Trường An bất mãn trừng hắn: "Làm như nói quá hai chữ thì chết không bằng!"
Y giật phắt đơn thuốc rồi đi qua hỏi đại phu mắt hí: "Đại phu, vết thương của hắn thế nào, bình thường có gì cần chú ý không? Còn bôi thuốc và tái khám thì sao?"
"Cố gắng tĩnh dưỡng, trước khi vết thương lành thì đừng đi lại nhiều, bớt làm việc, đặc biệt là việc nặng nhọc," đại phu phất tay: "Thuốc đều là bôi bên ngoài, bôi sáng và tối, mười ngày tới tái khám một lần, ăn uống cũng phải bồi bổ thêm một chút.

Đi, đi lấy thuốc rồi trả bạc đi!"
Lục Trường An đen mặt, cảm thấy mình nhất thời xúc động mua người về thật sự là hỏng bét, cái này đâu phải mua nô tài mà rõ ràng là rước lão gia về nhà mới đúng!
Lục Trường An nghiến răng tới quầy bên kia lấy thuốc, lại tùy ý nói: "Cho thêm ít thuốc chữa thương, cầm máu tiêu sưng, cảm mạo phát nhiệt, thường ngày sợ là phải dùng tới."

Đại phu trong quầy tay chân lưu loát bốc thuốc cho y rồi nghiền thành bột.

"Tất cả là bốn lượng năm trăm văn tiền!"
"Cái gì?!" Lục Trường An kinh hãi: "Đây là thuốc gì vậy? Cũng đâu thấy ngươi bỏ thêm nhân sâm hay linh chi vào chứ!"
Đại phu trong quầy giống hệt khỉ, mắt to xấu xí, hắn nghe Lục Trường An nói xong thì lập tức trừng đôi mắt to như chuông đồng lạnh lùng nói: "Hiện giờ dược liệu đắt lắm, qua mấy ngày nữa thì ngươi có muốn mua cũng không còn giá này đâu!"
Lục Trường An: "......"
Nam tử áo xanh bên phải cũng buồn rầu hỏi: "Sao thuốc thang dạo này lại đắt vậy chứ?"
Đại phu trong quầy thì thào: "Còn không phải vì Trương gia sao! Thành Long Giang chúng ta, thành Long An, thành Long Tường bên cạnh đều phải nhập hàng từ thương hội của Trương gia, nhưng nghe nói tháng trước bọn họ đóng hàng về trên đường gặp phải sơn phỉ! Đốt mấy xe dược liệu thì không nói, lão gia Trương gia cũng bị trọng thương, trước mắt Trương gia đang loạn cào cào, ngay cả dược liệu cũng tăng giá không ít."
Một lão đầu bên trái Lục Trường An lập tức thần bí nói: "Hắc hắc, mọi người đang đồn Trương chưởng quỹ này bị trừng phạt là đúng lắm, mười năm trước Lý lão gia cùng hắn mở tiệm dược liệu, đang yên đang lành thì trong nhà bị hỏa hoạn, cả nhà cứ thế chết hết, trước kia người ta đều nói chuyện này khẳng định có Trương chưởng quỹ nhúng tay vào! Hiện giờ oan hồn của người Lý gia về đòi mạng nên Trương chưởng quỹ mới bị báo ứng thôi."
Đại phu trong quầy trợn mắt buồn bực nói: "Vương lão tam, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận giữ mồm giữ miệng của ngươi đấy!"

Hắn lại quay sang trừng mắt với Lục Trường An: "Thuốc đã nghiền thành bột, ngươi không mua cũng phải mua, mau trả tiền đi! Đừng ở đây choáng chỗ nữa!"
......!
Lục Trường An cắn răng thanh toán bốn lượng năm trăm văn tiền, chỉ mới một buổi sáng mà đã mất toi mười một lượng năm trăm văn tiền cho quy nô kia! Y phải chép sách hai tháng mới có thể kiếm lại a!
Lục Trường An khóc không ra nước mắt cầm hầu bao xẹp lép, bên trong chỉ còn lại hai lượng bạc và năm trăm văn tiền.

Lão quy nô ở Nam Phong Quán nói đúng lắm, một tên quỷ nghèo xác xơ như y mà còn dám bắt chước thiên hạ đi mua người!
Xem ra sau này vẫn phải lạnh lẽo, à không, tỉnh táo làm việc!.