Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 67: Về Nhà Sớm Nhé Ta Chờ Ngươi





Lương Tuyển nói: "Ta vốn tên là Lý Lương Tuyển, là con trai Lý Lương Tuyển của Lý gia mười năm trước......!mười năm trước may mắn chạy trốn ra khỏi vụ hỏa hoạn kia." Lương Tuyển siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy tia máu: "Tin đồn trong thành không sai, cả nhà mười người của ta đúng là đã chết thảm dưới tay Trương Thiên Hổ!"
Cả người Lục Trường An lạnh toát, dù y đang ngâm mình trong nước nóng nhưng hơi lạnh vẫn lan từ lòng bàn chân lên trên.

Y nắm chặt ngón tay Lương Tuyển: "Trương lão gia đã hại chết người nhà ngươi sao?!"
Mắt Lương Tuyển đỏ ngầu, nhiều năm qua mỗi lần nhớ lại chuyện ngày đó hắn vẫn oán hận đến nỗi máu trong người như sôi lên.

Mẹ, cha, Hà quản gia luôn lo lắng theo sau hắn, thím Chu luôn nghĩ ra các món ăn ngon, chú Lý, Tiểu Lạc Tử......!Khuôn mặt của họ chưa bao giờ phai nhạt trong lòng hắn, mỗi lần nằm mơ hắn đều nhìn thấy từng người hắn thân quen nằm bất tỉnh trên mặt đất, sau đó bị ngọn lửa vô tình bao trùm! Hủy diệt!
"Đầu gỗ, đầu gỗ, Lương Tuyển!" Trong lòng Lục Trường An hoảng hốt, bất chấp đang trần truồng mà đứng dậy ôm chặt Lương Tuyển đang khổ sở, Lục Trường An không ngừng vỗ lưng hắn: "Đầu gỗ, đầu gỗ......"
Lương Tuyển đưa tay ôm eo Lục Trường An, nỗi oán hận và hoảng sợ chôn sâu trong đáy lòng nhiều năm qua chợt bùng lên khiến nam nhân luôn trầm ổn kiên cường bật khóc nghẹn ngào.

Hốc mắt Lục Trường An đỏ bừng, đau lòng không thở nổi, đầu gỗ của y đã chịu khổ đến mức nào chứ.

Khó khăn lắm Lương Tuyển mới tỉnh táo lại, hắn phát hiện sau lưng Lục Trường An đã bị mình siết ra vết đỏ, Lương Tuyển đưa tay xoa cho y rồi khàn giọng nói: "Mau ngồi vào trong nước đi."
Phía dưới của Lục Trường An hơi nổi lên phản ứng nhưng y quan tâm đến Lương Tuyển hơn: "Ta ngâm xong rồi, ta ra ngoài, ngươi mau vào tắm đi."

Chờ hai người tắm xong rồi mặc trường bào của khách điếm ngồi vào bàn thì canh gừng đã nguội ngắt.

Lục Trường An và Lương Tuyển yên lặng uống canh gừng rồi ăn cháo hoa, sau đó hai người mới nhìn nhau cười một tiếng, đêm nay tâm trạng ai cũng bất ổn, giờ phút này đều cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Lục Trường An lẳng lặng dựa vào Lương Tuyển, hai người ngồi bên cạnh cửa sổ để gió đêm hong khô tóc.

Lục Trường An trở mình ôm Lương Tuyển khẽ nói: "Kể cho ta nghe chuyện năm xưa đi."
Lương Tuyển chậm rãi vuốt tóc Lục Trường An, trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên nói: "Thật ra mẹ ta là con gái của tội thần."
Lục Trường An im lặng nghe Lương Tuyển nói tiếp: "Cha ta vốn là phó bang chủ Tào Bang, lúc ấy mẹ ta đang bị áp giải đến biên cương làm quân kỹ, cha ta vừa gặp bà ấy đã yêu, nửa đêm thừa dịp lính gác lơ đễnh dẫn theo mấy huynh đệ đến cướp mẹ ta đi, nhân tiện còn thả những tội nô khác."
Lục Trường An nghe rất nghiêm túc, trong đầu tưởng tượng ra một đại hán giang hồ tính tình phóng khoáng vì nữ tử mình thích mà không màng đến an nguy của bản thân, y mỉm cười, cảm thấy người này và Lương Tuyển rất giống nhau, đều là cao lớn uy mãnh, mạnh mẽ đáng tin cậy.

"Sau khi cha ta cứu mẹ ta ra thì nhờ ngư dân chăm sóc bà, ông ấy thẳng thắn thổ lộ tâm ý của mình, còn nói nếu mẹ ta không bằng lòng thì có thể tự tìm một gia đình phù hợp để sống yên ổn."
Khóe miệng Lương Tuyển lộ ra ý cười, nhớ lại lúc ấy mẹ hắn kể chuyện xưa thì ánh mắt tinh nghịch, lén nói xấu cha hắn "rõ ràng thích muốn chết mà còn làm bộ vờ vịt", mẫu thân nói xong lại cười vang rồi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rướn cổ mong ngóng "Sao cha con vẫn chưa về nhỉ?"
"Sau đó cha ta cưới mẹ ta, mở tiệc rượu suốt ba ngày gần như tiêu hết toàn bộ tiền dành dụm nhiều năm của ông ấy, kết quả đêm động phòng hoa chúc mẹ ta biết việc này nên tức giận đuổi ông ấy ra ngoài, tân lang đành phải ngủ một đêm trước cửa tân phòng, hôm sau việc này truyền khắp Tào Bang, các huynh đệ trong bang đều chỉ vào cha ta cười nhạo, kết quả cha ta lại đắc ý nói "Tiểu nương tử này thật lòng muốn chung sống với lão tử đây mà", trái lại còn vui vẻ giao cả rương tiền cho mẹ ta để nhờ bà thu xếp mọi việc trong Lý gia."

Lục Trường An nghe vậy thì mỉm cười nhưng mắt lại cay, trong lòng chỉ thấy tiếc nuối.

"Mẹ ta là tiểu thư xuất thân thế gia, ông ngoại ta là thái y, vì cả nhà bị định tội nên mẹ ta chịu rất nhiều đau khổ, vì vậy sau khi được cha ta cứu ra thì bà chính trực mạnh mẽ hơn các nữ tử bình thường.

Bà thông minh lanh lợi, học hỏi các nương tử khác xử lý thỏa đáng mọi chuyện trong nhà.

Sau này bà thường xuyên đi theo cha ta ra ngoài vận chuyển hàng hóa, bà vừa biết y thuật vừa biết chữ nên là trợ thủ đắc lực nhất của cha ta."
"Có lần một thương hộ hẹn cha ta đến hoa lâu bàn chuyện làm ăn, cha ta từ chối không được nên gọi mẹ ta mặc trang phục nam tử, dẫn theo vợ đến hoa lâu.

Nào ngờ trong hoa lâu có một tiểu nương tử không biết mẹ ta là nữ giả nam, còn lén đưa khăn tay cho bà."
Lương Tuyển nói đến đây cũng không khỏi bật cười, sau đó mẹ hắn và tiểu nương tử kia thường xuyên gửi thư qua lại kết bạn khiến cha hắn giận dỗi, mỗi lần càu nhàu đều phải lấy chuyện này ra nói mẹ hắn.

Lương Tuyển cúi đầu hôn lên mắt Lục Trường An rồi nói: "Năm đó ta có thể thoát khỏi Trương gia truy sát là nhờ vị tiểu nương tử kia ở hoa lâu hết lòng giúp đỡ, mấy năm qua cũng nhờ bà ấy âm thầm chăm sóc nên ta mới sống sót trở lại thành Long Giang lần nữa."
"Quan Hành Tam chính là con trai của tiểu nương tử kia, nhưng vừa sinh ra đã được gửi cho nhà lành nuôi nấng, sau khi lớn lên mới nhận nhau, Quan đại ca đã tự mình dạy ta bắn cung và võ công."

Lương Tuyển trở lại chuyện chính: "Sau này có ta, cha ta nói không thể để hai mẹ con tiếp tục đi theo ông ấy lang bạt kỳ hồ nên bắt đầu làm việc để dành tiền, khi ta bốn tuổi thì cả nhà liền rời khỏi Tào Bang mở thương hội sống yên ổn.".

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Hắn vừa kể vừa nhớ lại cuộc sống trước khi mình mười một tuổi, lúc đó mỗi ngày hắn đều hạnh phúc vui vẻ: "Cha ta rảnh rỗi liền cưỡi ngựa ra khỏi thành hái cho mẹ ta một bó hoa lớn, nương tử mấy nhà chung quanh ngoài mặt thì giễu cợt cha ta nhưng sau lưng thì lại ghen tị với mẹ ta."
Khi còn bé Lương Tuyển thường xuyên chạy chơi nhà này nhà kia, các nương tử tán gẫu với nhau cũng chẳng để ý đến lũ trẻ, Lương Tuyển còn nhớ lúc ấy mình chạy về nhà kể lại cho mẹ nghe thì bà đắc ý vô cùng, cha hắn cũng vui phơi phới mấy ngày liền, càng hái hoa chăm chỉ hơn.

"Cha ta có nhiều huynh đệ, dù đã rời khỏi Tào bang nhưng thỉnh thoảng vẫn có khách đến thăm, mẹ ta thông minh đảm đang nên được các huynh đệ nể trọng như chị cả, bà cũng tích cực tìm cô nương tốt cho không ít người lập gia đình." Vẻ mặt Lương Tuyển dần tối đi: "Trong đó có Trương lão gia Trương Thiên Hổ bây giờ......!Tai của ta cũng do hắn bế ta bất cẩn làm ngã xuống đất nên bị mảnh sứ vỡ cứa bị thương."
Lục Trường An nắm chặt vạt áo Lương Tuyển, trong lòng nhất thời có ác cảm nặng nề với Trương lão gia kia.

Ánh mắt Lương Tuyển trở nên lạnh lẽo: "Trương Thiên Hổ thường xuyên đến nhà ta, cha ta thấy hắn làm việc nhanh nhẹn, xử sự khôn khéo nên cho hắn làm tiểu chưởng quỹ của thương hội, qua mấy năm, quan hệ giữa Tào Bang và quan phủ càng thêm căng thẳng, ngay cả cha ta đã rời đi nhiều năm cũng bị liên luỵ, vì vậy Trương Thiên Hổ đề nghị chuyển thương hội đến thành Long Giang là quê hương của hắn."
Lương Tuyển nhắm mắt lại, một lát sau mới nói: "Sau này mẹ ta tra sổ sách mới phát hiện thương hội có mấy khoản tiền bị người khác nhúng tay vào nên thất thoát không ít, các đầu mối đều chỉ về hướng Trương Thiên Hổ và một chưởng quỹ khác là Chu Thăng, nào ngờ hôm sau Chu Thăng cuốn gói chạy trốn, mà trùng hợp là hắn đi nửa đường thì bị cướp giết chết, nhưng Chu Thăng đã theo cha ta từ những ngày đầu nên cha ta tuyệt đối không tin Chu Thăng làm chuyện như thế."
Lương Tuyển lạnh lùng nói tiếp: "Vì vậy cha mẹ ta tiếp tục điều tra việc này, kết quả là có dính dáng đến Trương Thiên Hổ."
"Cha ta có đủ chứng cứ nhưng vẫn nhớ nhiều năm tình nghĩa nên không công khai ngay lập tức mà cố ý bày tiệc rượu mời Trương Thiên Hổ tới nói chuyện."
Lục Trường An đau lòng như cắt, chỉ có thể dùng sức ôm chặt Lương Tuyển.

Lồng ngực Lương Tuyển phập phồng kịch liệt, chuyện xảy ra ngày đó chỉ như mới hôm qua, mười năm nay vẫn khắc sâu trong đầu hắn.


"Sau khi Trương Thiên Hổ bị vạch trần thì quỳ xuống khóc rống, dập đầu nhận lỗi với cha ta, còn thề độc nói ngày hôm sau sẽ cuốn gói rời khỏi thương hội Lý gia." Trên mặt Lương Tuyển tràn ngập oán hận, hắn gằn từng chữ: "Nào ngờ đêm đó hắn lén trèo tường vào bỏ thuốc mê xuống giếng nước nhà ta! Đúng lúc trong thành đang có dịch cúm nên mỗi tối thím Chu đều nấu trà thảo mộc để chúng ta uống xong mới ngủ, ta không thích uống thuốc đắng nên lén đổ đi, lúc ấy mẹ ta không khỏe nên cũng không uống......!Đến nửa đêm thì Trương Thiên Hổ cạy cửa vào."
Từng lời của Lương Tuyển như rỉ máu: "Hắn kéo hết mọi người trong nhà ta, Hà quản gia, thím Chu, Tiểu Lạc Tử, chú Lý......!vào đại đường, sau đó hắn cầm một thanh đại đao như quỷ đòi mạng phá lên cười đê tiện, từng bước đi đến phòng cha mẹ ta.

Khi đó mẹ ta đã thức dậy, bà đẩy ta qua cửa sổ rồi bảo ta chạy, ta không chịu đi, bà liền đánh ta hai cái thật mạnh rồi trừng mắt bảo ta "Chạy, chạy mau, một bước cũng không được quay lại, chạy xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!"
Gân xanh trên trán Lương Tuyển nổi lên, hai mắt rưng rưng: "Lúc ấy ta bị mẹ ta dọa sợ, ta quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Khi bò qua lỗ chó chui thì nghe thấy bên trong có tiếng hét, đó là tiếng của mẹ ta!"
Lục Trường An cắn chặt môi, nước mắt không ngừng lăn xuống.

Giọng nói của Lương Tuyển càng lúc càng bình tĩnh nhưng lời hắn kể lại khiến người ta chấn động: "Ta bò ngược vào thì thấy Trương Thiên Hổ túm lấy mẹ ta nói những lời hạ lưu, thì ra hắn không chỉ trộm tiền của cha ta mà còn thèm muốn mẹ ta từ lâu! Ta vớ lấy cây gậy muốn xông vào nhưng mẹ ta đã nhìn thấy ta trước, bà hét rất lớn! Bà nói "Không được qua đây! Đi! Đi mau!" Trương Thiên Hổ tưởng bà đang nói với hắn nhưng ta biết câu kia là nói với ta."
Toàn thân Lục Trường An run rẩy, Lương Tuyển ôm chặt người trong lòng rồi nói tiếp: "Mẹ ta không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, bà đẩy mạnh Trương Thiên Hổ rồi nhấc vò rượu xoa bóp chân mà cha ta để trên bàn đổ lên người mình, sau đó, sau đó, sau đó bà cầm ngọn nến đốt cháy mình......!Cả người bà phực lửa, bà nhào tới chỗ cha ta, không ngừng cười to, một mực cười to."
"Không, đừng nói nữa." Lục Trường An ôm chặt Lương Tuyển, trong lòng khổ sở không thở nổi.

Lương Tuyển sờ đầu Lục Trường An, sau một lúc lâu mới khàn giọng nức nở: "Thật xin lỗi, Trường An, thật xin lỗi."
Lục Trường An lúc này đã sáng tỏ, y gật đầu rồi ngẩng mặt lên, cố gắng nở nụ cười: "Ta biết, ta biết, ngươi cứ yên tâm làm chuyện của mình đi, xong rồi thì về nhà sớm, ta chờ ngươi.".