Mộc Quy Phàm không biết từ lúc nào cũng đến xem náo nhiệt, ôm cánh tay tựa vào một bên, giọng điệu có vài phần thờ ơ, nhưng nếu nghe kỹ thì lại toát ra ý lạnh trong lời nói: “Cào người khác đúng hay là sai thì phải xem thử người bị cào là ai nữa.”
Người đàn ông này thật sự rất khó đối phó, giống như đã biết mục đích của cô ta.
Huyền Linh vừa vặn đi qua bên chân Mộc Quy Phàm, Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn thoáng qua, khen: “Không sai, đêm nay thưởng cho ngươi thêm nửa con cá tuyết.”
Huyền Linh: …
Bà cụ Tô đau đầu, nhẫn nhịn nói: “Mộc Quy Phàm!”
Mộc Quy Phàm lập tức đứng thẳng người lên, ngoài miệng cười nhưng trong lòng lạnh toát, anh giơ tay: “Là lỗi của tôi, để tạ lỗi thì mọi người cứ chọn quần áo đi, chọn xong thì đích thân tôi sẽ đưa lên, thế nào?”
Trong lòng bà cụ Tô thấy bất đắc dĩ.
Tập đoàn Tô thị và DR ít nhiều có chút quan hệ hợp tác, vốn nghĩ để Mã Lâm này đưa quần áo đến, chút nữa bà bỏ ra năm mười phút chọn đại hai bộ quần áo rồi đuổi cô ta đi là được rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, mặt người ta bị mèo cào bị thương rồi, không thể không gọi người đến xử lý vết thương cho cô ta một chút.
“Bà cụ Tô, tôi không sao, tôi chỉ bị hoảng sợ chút thôi.”Mã Lâm đứng lên, nói.
Đáy lòng cô ta thầm kinh hãi, họ Mộc? Vậy thì không phải là người của nhà họ Tô, thật đáng tiếc…
Trước mắt quan trọng nhất vẫn là làm chuyện chính, tên họ Mộc này đừng hòng cướp cơ hội đưa quần áo của cô ta.
Mã Lâm đang muốn nói chuyện, kết quả chỉ thấy Tô Dĩnh Nhạc nghe tiếng đi tới.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Mã Lâm lại ngây ngẩn cả người.
Này này này…
Đây là con thứ mấy của nhà họ Tô vậy?!
Hình thể của người này cũng hơi giống tên họ Mộc kia, cái vẻ cao ráo khỏe mạnh do thường xuyên tập luyện mới có, khẳng định chính là cơ trưởng kia!
Trong nháy mắt Mã Lâm đã có quyết định, cơ trưởng trước mắt này dịu dàng nho nhã, tiếp cận người này là tốt nhất, tấm bùa đào hoa trong tay nàng cứ dán lên người anh trước rồi tính!
Túc Bảo giữ chặt tay bà cụ Tô, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại, chúng ta không mua quần áo được không?”
Bà cụ Tô vỗ vỗ mu bàn tay Túc Bảo.
Ngay từ đầu bà đã nhìn ra, Mã Lâm này có chút giống với mấy tiểu Anh Đào lần trước, nhưng bà cũng biết, những phản ứng này của Mã Lâm đều là bình thường.
Đối mặt với mấy đứa con trai của bà, bà cũng hiếm khi thấy có ai không phân tâm.
Việc nhất thời phân tâm bà cũng hiểu được, đùa giỡn thể hiện chút khôn vặt cũng có thể chấp nhận, nhưng đến bây giờ bà cụ Tô vẫn cảm thấy cô ta có chút gì đó không đúng.
Còn chỗ nào không đúng thì bà chưa nói được.
Bà cụ Tô dứt khoát nói: “Thật xin lỗi, mèo trong nhà quen thói thích làm gì thì làm rồi, tôi thấy cô cũng bị thương rồi, thôi hôm nay tới đây thôi. Cô về cứ gửi quần áo tới thôi là được rồi, không cần phải vất vả chạy đi chạy lại đâu.”
“Cô mau về tranh thủ đi tiêm phòng đi, chi phí hết bao nhiêu nhà họ Tô chúng tôi sẽ cho người trả.”
“Quần áo hôm nay cô cứ để ở đây, sau khi chúng tôi chọn xong sẽ cho người đưa về lại tiệm.”