*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong quá khứ hắn cũng là một người lạnh lùng, thế giới này chỉ cho hắn sự ràng buộc đối với non sông, không có tình thân và tình yêu.
Nhưng hôm nay, thế giới này đã mang đến sự dịu dàng, vậy nên hắn bằng lòng canh giữ vì bé ngoan của mình.
Bệnh viện thú cưng.
Mộc Quy Phàm đón chó săn ra ngoài, lúc trước chó săn bị chuốc thuốc độc, cả người gầy gò, da lông ảm đạm, đứng cũng không đứng lên nổi.
Ở bệnh viện điều trị mấy hôm, nó đã khôi phục kha khá, mặc dù nhìn trông vẫn rất gầy, nhưng có tinh thần hơn hẳn.
Trở lại nhà họ Tô, bà cụ Tô đang ôm một chậu hoa bước ra từ trong nhà kính, nhìn thấy Túc Bảo lại dẫn một con chó trở về, bà kinh ngạc nói: “Đây là con chó săn mà con đã nhắc đến lúc trước à?”
Túc Bảo nắm xích chó, gật đầu nói: “Dạ, bà ngoại, con có thể nuôi nó không?”
Trong nhà đã nuôi một con mèo và một con chó rồi, Túc Bảo không xác định liệu bà ngoại có đồng ý không nữa, nếu không đồng ý, vậy thì bé sẽ để ba mang về nhà họ Mộc.
Bà cụ Tô gật đầu nói: “Cũng được. Nhưng mà…”
Đáy lòng Túc Bảo căng thẳng.
Bà cụ Tô nhìn con chó săn.
Cao to như vậy, nhưng lại quá gầy.
“Bảo dì Ngô lấy cho nó chút đồ ăn đi! Gầy đến mức độ này rồi.
Bé mang theo chó chạy vào bên trong, đột nhiên lại nghe thấy bà cụ Tô nói: “Chờ một chút!”
Đáy lòng Túc Bảo lại căng thẳng… Bà ngoại đổi ý rồi sao?
“Bà ngoại?” Bé quay đầu khó hiểu hỏi.
Bà cụ Tô híp mắt, nhìn chằm chằm trán của bé: “Trán của con bị làm sao vậy?”
Lúc này đến phiên Mộc Quy Phàm căng thẳng.
Lần này anh quên mất không lau vết thuốc đỏ trên trán bé!
Một khối sưng đỏ nhỏ như vậy, thế mà bà cụ vẫn có thể nhìn ra được.
Mộc Quy Phàm xoa xoa đầu Túc Bảo, vô cùng “không cẩn thận” kéo tóc bé xuống, biến thành tóc mái che khuất trán.
“Không có gì, muỗi cắn một cái mà thôi.”
Bà cụ Tô đặt chậu hoa trong tay xuống, dùng khăn lông lau tay, vừa đi tới vừa nói: “Thật không?”
Mộc Quy Phàm nắm chặt tay đưa lên miệng ho khan một tiếng: “Ừm. À đúng rồi, tôi phải đi xử lý chút chuyện.”
Dứt lời anh lập tức cất bước rời đi.
Bà cụ Tô nửa ngồi xổm xuống, vén tóc trên trán Túc Bảo lên, kết quả nhìn thấy trên trán của bé có một khối sưng đỏ to bằng móng tay cái, còn hơi tím xanh.
Mặt của bà lập tức đanh lại: “Mộc – Quy – Phàm!”
Đôi chân dài của Mộc Quy Phàm chỉ bước hai bước đã vọt vào cửa, biến mất tăm mất tích.
Túc Bảo cười híp cả mắt, vươn cái tay nhỏ ra sờ lên đỉnh đầu bà cụ: “Không sao á bà ngoại, không đau chút nào. Là lúc con đang chơi với chó con, nó ngậm hòn đá không cẩn thận đập trúng con thôi.”
Bé rất thành thật kể lại quá trình chơi ném đá với con chó, vẻ mặt vui mừng hớn hở.