Túc Bảo ngẩng đầu, trong đôi mắt trong vắt mang theo sự hoang mang: “Vì sao? Bá Tổng không hay sao?”
Tô Nhất Trần không chớp mắt nói dối: “Không xứng với khí chất mạnh mẽ của chó săn.”
Túc Bảo suy nghĩ, vậy sao? Hóa ra chưa đủ ngầu.
Cũng đúng, anh trai nói bá tổng trong truyện xưa không có bệnh này thì cũng là có bệnh kia, hình như không đủ ngầu thật.
“Gọi là gì được?” Túc Bảo nhíu mày suy nghĩ.
Tô Tử Du bị dáng vẻ đáng yêu của cô ảnh hưởng, cũng suy nghĩ: “Muốn ngầu thì phía sau phải có từ giống nhau… Vừa thể hiện được sự đáng yêu của chó mà lại không mất khí phách.”
Hai mắt Túc Bảo tỏa sáng: “Em biết rồi, gọi là Bá Bá!”
Mộc Quy Phàm đang lái xe bị sặc nước bọt.
Tô Nhất Trần liếc mắt nhìn anh, trong mắt mang theo sự giễu cợt: “Tên này không tệ.”
Mộc Quy Phàm: “…”
Áo bông nhỏ lại sơ hở rồi!
“Đổi tên khác.” Mộc Quy Phàm nói: “Con chỉ có một ba thôi.”
Tô Nhất Trần: “…”
Tô Tử Chiến: “…”
Tô Tử Du: “…”
Túc Bảo: “…Dạ?”
Lúc mọi người đang thảo luận tên đặt cho chó thì đi qua trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng.
Tô Tử Du ồ một tiếng: “Mọi người nhìn xem người kia có giống Hân Hân không.”