Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1322: C1322



Tiếc là không ai có tâm trạng nghe ông ta khoác lác cả.

Tô Tử Chiến liếc nhìn đồng hồ thông minh: “Bốn giờ rưỡi sáng rồi, phải mau mau quay về thôi.”

Tô Tử Du sảng hồn: “Trời sắp sáng rồi hả, bình thường sáu giờ là bà nội đã dậy rồi đấy. Từ đây về nhà phải tốn khoảng một tiếng, giả sử bốn giờ năm mươi phút chúng ta xuống đến chân núi, tức là năm giờ năm mươi phút mới về được đến nhà…”

Chết rồi, họ còn phải đi tìm dượng nữa! Chẳng biết hai mươi phút có đủ để xuống núi không đây, nếu chậm trễ thêm vài phút, vừa về tới đã vô tình chạm mặt bà nội mới thức dậy…


“Bà nội sẽ chém chết chúng ta mất.” Tô Tử Du nắm lấy tay Diêu Linh Nguyệt: “Lẹ lẹ, đi lẹ thôi.”

Nghe vậy, trong đầu Túc Bảo cũng hiện lên dáng vẻ tức giận, lải nhải cả ngày của bà ngoại, thế là vội bám sát theo sau: “Chạy mau, anh Phan à, hai người kia giao lại cho anh nhé.”

Tuy Tô Tử Chiến không nói lời nào, nhưng bước chân lại chẳng hề chậm. Tới cả con chó cũng nhận ra có gì đó không ổn, vội cong bốn cái chân lên chạy thục mạng về phía trước, nhưng mới được một đoạn, nó phát hiện các chủ nhân không đuổi kịp, thế là đành dừng lại, đứng tại chỗ lo lắng sủa lấy sủa để.

Chớp mắt một cái, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại mỗi Diêu Kính Vân, Diêu Thi Duyệt và bốn ác quỷ đang háo hức nhìn họ chằm chằm. Về phần nữ quỷ mặc áo cưới, vì là lệ quỷ nên một khi mặt trời mọc sẽ không thể bay ngang qua nửa thành phố để trở về, bên cạnh đó nó chỉ có thể ở lại ngọn núi hoang này khi Túc Bảo cũng ở đây mà thôi, thế nên hiện tại đã quay về hồ lô linh hồn trước rồi.

Diêu Kính Vân thầm mắng một tiếng “không ổn” trong lòng, Diêu Thi Duyệt cũng sợ tới mức mặt mày biến sắc, hốt hoảng gào lên trong đau khổ: “Tử Du, Tử Chiến, hai đứa quay lại đi, dì là dì út của hai đứa mà, đừng bỏ dì út lại.”

Trong rừng, một tiếng “bùm” vang lên, gió lạnh thổi qua, đám ác quỷ trước mắt bỗng hiện nguyên hình, về với trạng thái thê thảm trước khi chết.

Lúc này, tay chân quỷ đào hoa cong gập, gãy khúc, cả người dính đầy máu và mô não nát bét – Nguyên nhân tử vong là rơi từ trên cao xuống. Quỷ nhu nhược thì bị đánh đập, cưỡng hiếp, cuối cùng chết vì xuất huyết trong, trên mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, đau đớn.


Còn quỷ xui xẻo thì cả người dính đầy lông gà, ngoài ra còn có rất nhiều lỗ thủng, máu chảy be bét, đầu xoay ngược một trăm tám chục độ – nguyên nhân là vì trước lúc chết, hắn bị gà trống dí theo mổ, trong lúc xoay người bỏ chạy, phần đầu vô tình bị kẹp giữa khe hở hẹp, thế là tự bẻ cổ mình luôn.

Còn quỷ hồ đồ chỉ thất khiếu đổ máu, mặt mày bặm trợn…

Trên ngọn núi hoang vu, lạnh lẽ, một làn gió âm tà chợt thổi qua, đám ác quỷ chầm chậm lê cơ thể vặn vẹo, máu me bê bết của mình tiến lại gần, trong mắt ánh lên dục vọng giết chóc.

Diêu Thi Duyệt sợ hãy hét ầm lên: “Tử Du à, quay lại đi! Dì có thể nói cho hai đứa biết tại sao mẹ hai đứa bị nhốt ở đây mà… Lý do mẹ hai đứa đặt cho hai đứa cái tên Tử Du và Tử Chiến là vì chị ta vốn không hề quan tâm tới hai đứa. Năm đó, dì út mới là người đã cứu hai đứa ra ngoài, đưa hai đứa tới trước cửa nhà họ Tô… Hai đứa không thể lấy oán trả ơn được, mau quay về đây đi!”


Thấy vậy, đám ác quỷ chỉ khẽ cười khẩy một tiếng, sau đó lao về phía hai người kia.

Địa thế của ngọn núi này cực kỳ đặc biệt, bên dưới có chôn âm mạch, mà âm mạch thì có khả năng hấp thu toàn bộ âm khí xung quanh, vì vậy bình thường, quỷ mà tới chỗ này thì kiểu gì cũng rơi vào kết cục bị nó hấp thu.

Nếu là ngày thường, nhóm quỷ đào hoa cũng chẳng có gan mò tới chỗ này, nhưng hôm nay thì khác, vì trên người có Trấn Hồn phù mà Túc Bảo vẽ cho nên họ có thể bình yên ở lại đây. Có điều không thể nán lại quá lâu, trước khi trời sáng nhất định phải xử lý xong hai người này, nhưng không thể giết chết, bởi vì mấy đứa nhỏ đã từng tới đây, nếu sau này thi thể bị phát hiện, kiểu gì cảnh sát cũng sẽ điều tra tới chỗ mấy đứa nhỏ.

Vì vậy… đánh cho tàn phế là được rồi.